"Mỗi người đều có một bông hoa của riêng mình, một ngôi sao cho riêng mình, và chẳng có ai giống ai. Người cậu yêu là độc nhất, bởi cậu yêu người ấy, vậy thôi. Người ấy quan trọng vì người ấy là tình yêu của cậu."
Trích "Hoàng tử bé".
Một hôm sau ngày lễ diễn ra, mọi người vẫn đi học bình thường. Mọi chuyện vẫn cứ xảy ra theo một vòng tuần hoàn nhất định. Những bức ảnh được chụp bởi nhà trường được đăng tải lên trang chính thức của nhà trường cũng làm cho mọi người thích thú. Trong đó có bức ảnh chưa đầy sự xinh đẹp của Đông Anh được lan truyền rộng rãi. Nhiều người vào khen cô xinh xắn, cả học sinh trong trường lẫn người bên ngoài.
Những ngày sau đó đi học Đông Anh đều nhận được bánh kẹo đặt sẵn trên bàn. Lúc đầu cô có hơi khó xử, nhưng sau đó thì cô lấy cái túi to cho hết số bánh kẹo vào đó rồi tặng con gái của chị bán nước trước cổng trường. Hoàng An thấy sự mến mộ của nhiều người dành cho cô cũng chỉ nhìn một chút rồi ngó lơ.
Nhưng đến một hôm, khi Hoàng An đi tới phòng photo ôm về một đống tài liệu thì nghe nhiều học sinh bàn tán, cậu thấy họ tụ tập lại một chổ rất đông. Nhưng cậu cũng không để ý mà lên lầu, đứng trên lầu cậu vô tình nhìn thấy được hình ảnh một cậu trai cao ráo ôm một bó hoa tặng cho Đông Anh đứng đối diện.
Gương mặt của Đông Anh thể hiện rõ sự gượng gạo. Mọi người xung quanh ai cũng đều vui vẻ, Hoàng An hạ mi mắt nhìn một hồi khẽ nghiến răng một cái rồi đi vào lớp. Cậu đặt chồng tài liệu lên bàn lớp phó học tập, tiện tay lấy một bản của mình rồi quay đi, chỉ để lại một câu nói.
"Phát ra cho các bạn!"
"Ồ!" Lớp phó cũng ngơ ngác ra.
Đông Anh sau khi nhận được món quà giữa nơi công khai như thế thì hơi mất tự nhiên. Cô chỉ nhíu mày nhìn chàng trai trước mặt, cô còn không biết chàng trai này là ai. Đông Anh tiến đến gần chàng trai ấy, cô nói với âm lượng vừa đủ hai người nghe.
"Cảm ơn bạn đã quý mến mình, nhưng món quà này mình sẽ không nhận. Lần sau bạn đừng làm như vậy nữa nha!"
Đông Anh dứt khoát nói xong rồi cúi đầu như một lời xin lỗi rồi bỏ đi. Mọi người xung quanh im phăng phắc, họ nhìn chàng trai như đang xem một vở kịch hay. Cậu trai này được mọi người biết tới như một thiếu gia trong trường, cậu ta lên là Lâm Nhật Nam, gia đình buôn bán trang sức. Nhật Nam nổi tiếng vừa giàu, vừa lăng nhăng, tốc độ thay người yêu của cậu ta còn nhanh hơn số trang sức mà gia đình cậu ta buôn bán được nữa.
Nhưng do cậu điển trai, lại còn có cái miệng ngọt xớt nên tụi con gái mê lắm. Hơn nữa cậu cũng giàu có, quen biết dù ít hay nhiều ngày gì thì Nhật Nam cũng không để người yêu thiệt thòi cái gì. Đại đa số con gái đều sẽ thích cậu ta, nhưng cậu ta chỉ để ý con gái đẹp, và đó cũng là lí do cậu ta tặng quà cho Đông Anh.
Thu Hồng đi cùng Đông Anh vào lớp, thấy sắc mặt Đông Anh hơi khó coi thì cô đánh liều mà hỏi.
"Tại sao Đông Anh lại từ chối Nhật Nam vậy?"
"Vậy tại sao mình phải đồng ý với cậu ta?" Đông Anh hằm hằm trả lời.
"Mình không có ý như vậy đâu, mình chỉ hỏi lí do thôi chứ mình không ủng hộ Anh đồng ý nhận quà của cậu ta, Anh đừng hiểu lầm nha!" Thu Hồng vội vàng thanh minh.
"Mình xin lỗi Hồng, tại mình đang bực bội xíu thôi. Mình không thích bị đem ra làm trung tâm để mọi người bàn tán như vậy". Đông Anh nhẹ giọng nói với Thu Hồng.
"Cũng đúng, Nhật Nam nó mà công khai để ý ai rồi thì nó khoa trương lắm".
Đông Anh nghiêng nhìn Thu Hồng, vẻ mặt hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì thêm. Thu Hồng cong môi cười lên, hỏi Đông Anh.
"Nhưng mà tại sao Đông Anh không thích Nhật Nam vậy?"
"Mình không thích bad boy, mình thích người đối xử với mình thật lòng thật dạ hơn là hứng thú nhất thời với mình".
"Nhà Nhật Nam giàu vãi linh hồn, mấy đứa con gái dính thính của nó đa số là do nó giàu đó!" Thu Hồng bày ra bộ dạng hơn khinh thường.
"Nhà mình cũng giàu mà!" Đông Anh bâng quơ nói.
Thu Hồng há mồm nhìn Đông Anh rồi bật cười.
"Cũng đúng nha! Nhưng mà Đông Anh thích kiểu như thế nào á?"
Hai người bước đến cửa lớp, Đông Anh vô tình đưa mắt tìm kiếm bóng hình người kia. Thấy người ta ngồi yên ổn ở cuối lớp thì nhếch môi cười một cái. Thu Hồng nhìn theo ánh mắt của cô phát hiện hai mát cô như phát sáng mà nhìn về phía Hoàng An, Thu Hồng cười tủm tỉm nhưng không nói gì.
Thật ra mọi người vẫn thường hay nói tới hai chữ "điều kiện", nhưng đối với Đông Anh đó chỉ là sự may mắn mà cô vô tình có được, thế nên cô không đem điều đó ra để làm thước đo quy định cho những mối quan hệ xung quanh. Kể cả khi cô để ý Hoàng An cũng vậy, Đông Anh biết gia đình cậu khó khăn, nhưng những thứ Đông Anh thấy được là một Hoàng An giỏi giang luôn cố gắng hết mình.
Đông Anh và Thu Hồng ngồi vào vị trí, cảm nhận được sự hiện diện của người phía sau lưng, Đông Anh thấy lồng ngực của mình bồn chồn không thôi. Đúng là thần Cupid bắn đi mũi tên dựa vào nhịp tim chứ không phải dựa vào một quy chuẩn nào cả. Và ở hiện tại trái tim của cô rung động và bởi vì cậu ấy.