Trở về Quảng Bình sau một năm học tập vất vả, Đông Anh nằm tựa lưng lên giường thở dài. Biết rõ nơi đây trước kia cũng là ngôi nhà của mình, nhưng sao lần này trở về lại cứ thấy không vui.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng An, tiếng "tút tút" trong điện thoại làm cô cảm thấy buồn phiền hơn, cậu không nghe điện thoại.
"Em vừa về đến nhà nhé!" Cô gửi cho cậu một tin nhắn.
Đông Anh chán nản lướt tìm kiếm một vài người bạn cũ ở đây, cô hỏi thăm sức khỏe cũng như hẹn gặp gỡ nếu có thể. Về quê còn phải đi gặp ông bà và họ hàng, nhưng hiện tại trái tim của cô đã đặt ở Sài Gòn rồi.
"Ting".
Tiếng tin nhắn vang lên, cô vội vàng kiểm tra vì nghĩ là của Hoàng An, nhưng đó đến từ một người bạn.
"Đông Anh về rồi hả?" Người bạn kia hỏi.
"Ừ đúng rồi, vừa mới về luôn." Cô trả lời.
"Trùng hợp quá, tối tụi tôi tụ tập ở quán nướng lúc trước mình hay đi á, Đông Anh ra chơi cùng nhé!"
"Mấy giờ vậy Ý?" Cô hỏi lại.
"Tầm 6 giờ, Đông Anh có xe không tôi sang đón!"
"Cũng được, vậy nhờ bà sang đón tôi nha".
Người kia là Mỹ Ý, một người bạn trong nhóm bạn thân thiết trước đó của Đông Anh ở đây. Từ hồi vào Sài Gòn học thì mọi người không còn nhiều cơ hội để gặp nhau nữa, cũng là bạn bè thân thiết nên Đông Anh thoải mái đồng ý ngay.
Cô chọn cho mình bộ quần áo đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng nhìn cũng rất dịu dàng, thục nữ. Trong lòng cô vẫn thấp thỏm khi Hoàng An vẫn chưa trả lời điện thoại của mình, thỉnh thoảng cô lại nhắn một tin cho cậu.
Tầm 6 giờ thì cô bạn Mỹ Ý chạy xe đến trước nhà đón Đông Anh, hai người đã lâu không gặp nên nói huyên thuyên biết bao nhiêu là chuyện.
Đến quán ăn, những gương mặt quen thuộc ở đó làm Đông Anh bật cười.
"Người đẹp về rồi nha!" Một đứa trong đám nói.
Đông Anh cười cười, ánh mắt của cô hướng về hai người lạ mặt trong nhóm rồi lại nhìn sang Mỹ Ý như đang hỏi: "Đây là ai?".
Mỹ Ý bắt được sóng thì trả lời.
"Đây là Đông Anh, là bạn trong nhóm của tụi tôi. Còn đây là Hoài Khang và Trúc My, bạn mới trong nhóm nha".
"À, chào hai bạn nha!" Đông Anh cười nói lời chào với hai người kia.
Trong nhóm gồm bốn người chơi thân với nhau từ cấp hai là Đông Anh, Mỹ Ý, Lâm Nhật, và Bảo Kha. Từ hồi Đông Anh vào Sài Gòn thì nhóm có thêm hai người bạn mới là Hoài Khang và Trúc My.
Cô nhìn vẻ mặt của hai bạn mới cũng hơi ngờ ngợ, vốn dĩ ba người bạn của mình đều là kiểu người hài hước, còn hai người bạn mới mang lại cảm giác có hơi khó chịu, không biết thế nào mà bắt được tần số của nhau vậy?
"Sao rồi? Vào trong Nam học ổn không?" Bảo Kha lên tiếng hỏi cô.
"Cũng được, thành tích cũng tăng vài hạng".
"Là tăng cỡ bao nhiêu?"
"Ở đây thì top 20 là nhiều rồi, học kì hai mới rồi chị nằm trong top 7 đó bé". Đông Anh đắc ý cười cười.
"Ngon vậy." Mỹ Ý cũng bất ngờ.
"Đông Anh vào đấy có thấy gái xinh không Đông Anh?" Lâm Nhật hào hứng hỏi.
"Xinh lắm, đa số con gái trong đó ai cũng xinh với dễ thương kinh khủng, mấy bạn ở đó ăn mặc phong cách lắm, ngắm mà không rời mắt được luôn". Đông Anh tự hào kể, đây là điều mà cô để ý được, chẳng hạn cô bạn Thu Hồng của cô rất đáng yêu nha.
"Vậy có trai đẹp không?" Mỹ Ý hỏi.
Không hiểu sao khi nhắc tới cụm từ "trai đẹp" cô lại nghĩ đến Hoàng An ngay lập tức, cô ấp úng trả lời.
"Đẹp, đẹp lắm".
"Chắc chắc tui cũng theo Đông Anh vào đấy học quá, ở đây nhìn mặt tụi bây miết tao chả có bồ nổi luôn". Mỹ Ý cười khà khà.
"Mình thấy Đông Anh hơi quen quen nhỉ? Giống bạn nữ đợt hổm hot trên mạng ấy nhỉ?" Trúc My lên tiếng hỏi.
"Khi nào á?" Đông Anh hỏi.
"Cái vở kịch diễn 26 tháng 3 á".
"À, tôi đó". Đông Anh thoải mái thừa nhận.
"Đỉnh vậy sao?" Trúc My bất ngờ ngưỡng mộ.
"Có gì đâu, bình thường mà."
"Vậy mấy bạn diễn đó đều là bạn học của bà hả?" Trúc My hỏi tiếp.
"Ừ!" Đông Anh gật đầu e dè.
"Vậy cái người diễn chính chung với bà á, bà cho tui xin thông tin được không? Tôi tìm mãi không có thông tin gì cả?" Trúc My nói ra mục đích thật sự.
Hoàng An á, bỗng chốc địch ý của Đông Anh nhắm thẳng lên người Trúc My, cô nhẹ nhàng nói.
"Anh ấy là bạn trai của tôi."
Mặt Trúc My sượng ra, Mỹ Ý bên cạnh ngạc nhiên.
"Bà đi vào học có một năm mà có bồ rồi á?"
"Con nhà người ta nha". Bảo Kha cũng bất ngờ mà trêu.
"Vậy hả? Tôi xin lỗi nha tôi không biết". Trúc My vội nói xin lỗi.
"Không có gì đâu, tụi tôi không công khai nên bà không biết cũng là thường, với lại bạn trai tôi không dùng mạng xã hội, bà không cầm tìm đâu". Đông Anh thả lỏng người.
Mọi người sau đó ngồi ăn uống với nhau cũng rất thoải mái, họ nói đủ thứ chuyện trên đời này cho nhau nghe. Khoảng gần 9 giờ tối thì họ tạm biệt nhau ra về. Mỹ Ý đưa Đông Anh về, Lâm Nhật cũng đi cùng để chút nữa lại đưa Mỹ Ý về.
"Tạm biệt hai bé, về nhắn tin cho chị nha". Đông Anh đứng vẫy tay nhìn hai người rời đi.
Cô đi vào trong nhà, thưa mẹ và ba một tiếng rồi lên phòng, vừa đóng cửa phòng thì cô nghe thông báo tin nhắn.
Thấy Hoàng An gửi đến cô liền vội ngồi xuống giường đọc tin. Hoàng An chỉ gửi một câu: "Xin lỗi!" đến, không hiểu gì cả, cô trực tiếp gọi cho cậu.
"A lô?" Giọng của cậu vang lên.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì hả?" Cô hỏi.
"Không có gì cả, tại sáng giờ điện thoại hết pin, sập nguồn, không có trả lời Đông Anh được".
"Vậy thì đâu có gì để mà xin lỗi."
"Vì để Đông Anh phải chờ." Cậu trả lời.
Chờ? Dù có chờ bao lâu đi nữa chỉ cần nghe giọng cậu nói thì cô sẽ ngay lập tức cười thật tươi. Cô nói với cậu.
"Em bằng lòng chờ mà. À mà anh ăn cơm gì?"
"Đang ăn nè!"
"Ăn ở nhà hả?"
"Ừ, ở nhà mới sạc điện thoại được chứ".
"Ừ nhỉ?" Đông Anh cười khúc khích.
Nghe giọng cô cười thì cậu cũng vui vẻ theo, bao nhiêu mệt mỏi trong ngày cũng vì thế mà tan biến.
"Em ngủ sớm đi, anh sạc điện thoại một chút cho đã, chỉ mới vừa sạc thôi."