Khế Ước Con Tim

Chương 32: Vì là em nên mọi thứ đều xứng đáng.



Khi Đông Anh đồng ý phẫu thuật, mọi người đều chăm soc cô rất tốt. Có Hoàng An ở bên cạnh nên dạo này cô đã tươi tắn hơn trước. Hoàng An dặn dò mọi người không nói cho cô biết mọi chuyện, phải chắc chắn rằng cô phẫu thuật thành công mới có thể nói. Anh hiểu được tính tò mò của cô.

Đông Anh những ngày hôm nay cũng trở nên hoang mang, Hoàng An ở trước mặt cả ba và mẹ đều công khai nắm tay rồi xoa đầu cô, thậm chí trong lời nói cũng không giống như đang e ngại về mối quan hệ của hai người cho lắm.

Có lúc bà Vân đang ở cùng gọt trái cây cho cô thì anh đi đến rồi xoa đầu cô, anh nhẹ nhàng nói.

"Đông Anh ở lại ngoan nhé, anh đi công việc tối anh vào!"

Cô im lặng lén nhìn bà Vân nhưng bà không có biểu cảm gì cả, cô khẽ gật đầu với anh rồi đỏ mặt quay đi.

Hoàng An bị gì thế?

Dù có hơi kì cục nhưng thú thật trong lòng cô thấy vui lắm.

Trước hôm phẫu thuật không thấy Hoàng An vào nữa, cô hỏi ông Thịnh.

"Ba, anh đâu rồi?"

Ông Thịnh cười cười trả lời.

"Anh có việc cần xử lý, con ngoan mai vào phòng phẫu thuật nhé!"

"Vậy mẹ đâu rồi ba?"

"À... Mẹ sợ anh đói nên đã mang cơm đến cho anh rồi."

"Dạ."

Ông Thịnh đến gần xoa đầu cô, ông nhẹ nhàng nói.

"Con gái của ba nhất định phải khỏe mạnh nhé, cả nhà ta phải sống hạnh phúc bên nhau!"

"Hạnh phúc được sao ba?" Cô hỏi ông.

"Ừ, chỉ cần thấy con hạnh phúc thì ba cũng hạnh phúc. Sau khi con khỏe mạnh thì mọi người sẽ tặng cho con một món quà nhé!"

"Quà gì vậy ba?" Cô hỏi.

"Khi con khỏe lại thì mới có thể biết."

"Sao ba và anh lại nói như nhau thế?"

Ông Thịnh cười cười vuốt tóc cô, đứa con gái này ông cũng đã nuôi nấng hơn hai mươi năm. Cho dù có phải con ruột hay không thì bây giờ Đông Anh cũng là một phần trong mạng sống của ông rồi.

"Con ngủ một chút đi nhé!"

Khi bác sĩ chuẩn bị đưa Đông Anh vào phòng phẫu thuật, cô nhìn lên trần nhà lòng đầy hoảng sợ, cô không hiểu tại sao khoảnh khắc này bản thân cô rất sợ, cô sợ mình sẽ phải ch.ết.

"Chúng tôi tiêm thuốc gây mê nhé!" Bác sĩ thông báo cho cô nghe.

Mắt nhìn kim tiêm ghim vào ống truyền nước, Đông Anh rưng rưng nước mắt, cô nhớ Hoàng An, lúc này cô thấy sợ, cô cũng sợ phải mất đi những dịu dàng của những ngày vừa qua. Tại sao Hoàng An lại không có mặt ở đây bên cô chứ?

Đông Anh từ từ thiếp đi, cuộc phẫu thuật cũng bắt đầu.

Bà Vân và ông Thịnh ở ngoài đứng ngồi không yên khi cả hai đứa con trong nhà đều ở trong phòng cấp cứu. Hôm đó Hoàng An nhận được cuộc gọi của bác sĩ, bác sĩ thông báo kết quả xét nghiệm của anh thích hợp với Đông Anh vì thế anh yêu cầu thực hiện phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Ngay cả trước khi vào phòng phẫu thuật, thấy bà Vân khóc nhìn mình, anh chỉ an ủi bà rằng.

"Dì qua với Đông Anh đi dì, ở bên em ấy lúc này dùm con."



Bà Vân lo cho con gái chứ, nhưng bà cũng lo cho anh nữa. Bà cũng xem anh như con của mình, lại thấy được cách anh vì con gái của mình mà bà cũng vì thế mà thương anh hơn.

"Cả hai đứa đều phải khỏe mạnh nhé!"

"Chắc chắn rồi dì, chỉ cần Đông Anh khỏe mạnh. Dì biết đó, lúc trước con không có năng lực mang lại cuộc sống ấm êm cho bà nội trước khi bà ra đi. Bây giờ con có thể, nên con không muốn mất đi người con yêu thương được. Tất cả những gì con có thể làm vì em ấy con đều sẽ làm."

"Hai đứa cực khổ rồi!" Bà vỗ vai anh.

"Đúng vậy, cả hai chúng con đều bỏ lỡ nhau quá lâu rồi."

Cuộc phẫu thuật diễn ra rất lâu, một vài người họ hàng ở Quảng Bình cũng vào. Nhân dịp đó ông Thịnh và bà Vân đều đã nói cho mọi người nghe hết tất cả mọi chuyện, kể cả việc của Hoàng An và Đông Anh trước đó.

Lúc đầu mọi người khá sốc, rồi lại chuyển sang tức giận. Họ vốn định phản đối chuyện của hai đứa nhỏ nhưng cả hai đứa đều đang cùng nhau ở phòng phẫu thuật rồi thì họ cũng không thể làm gì hơn.

Cuộc phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ, khoảng hơn sáu tiếng hơn thì cũng kết thúc. Ông Thịnh và bà Vân chia nhau ra mỗi người chăm một đứa. Hơn nửa ngày sau đó thì thuốc mê trong người của Hoàng An đã hết, anh tỉnh lại trước. Nhưng câu nói đầu tiên của anh hỏi ông Thịnh là.

"Đông Anh sao rồi ba?"

"Đã ổn rồi, chỉ chờ con bé tỉnh lại thôi!"

"Bao lâu rồi ba?"

"Hơn 16 tiếng rồi!"

"Sao lâu vậy?" Anh nhíu mày hỏi.

Ông Thịnh đến gần, ông cười cười nói.

"Con là con trai, người ta là con gái yếu đuối. Phải cho người ra thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn chứ!"

Anh nghe vậy liền thả lỏng hai hàng chân mày ra, ông Thịnh hỏi tiếp.

"Sao rồi? Con trai của ba có thấy ổn không?"

Anh nhìn ông rồi cười cười chứ không trả lời.

Thời gian Đông Anh tỉnh lại trễ hơn dự kiến, hơn một ngày sau đó cô mới tỉnh lại. Trong khoảng thời gian đó Hoàng An cũng bồn chồn cứ hỏi ông Thịnh rằng cô đã tỉnh lại chưa, hỏi đến ông Thịnh không chịu nổi nữa.

"Được rồi được rồi, con đừng hỏi nữa. Khi nào Đông Anh tỉnh lại ba kêu dì Vân gọi báo cho con ngay nhé!"

Khi Đông Anh tỉnh lại, cô nhìn xung quanh một vòng rồi khó khăn gọi mẹ. Bà Vân nghe cô gọi thì lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra. Sau một loạt kiểm tra thì bác sĩ cũng trả không gian riêng cho cô, cô khó khăn mà hỏi.

"Mẹ, ba đâu? Anh đâu?"

"Để mẹ kêu ba sang với con nhé!"

"Mẹ kêu anh nữa!"

"Hoàng An bây giờ nó không thể sang với con, con chịu khó chờ anh một chút nhé!" Bà dỗ dành cô.

Cô rưng rưng nước mắt nói.

"Không chịu, mẹ gọi anh cho con, con muốn gặp anh ấy."

"Con đừng khóc, con đừng kích động!" Thấy cô khóc thì bà cũng hoảng. Bác sĩ đã nói tình trạng của cô bây giờ chưa ổn định hẳn, thế nên tránh những kích động qua lớn.

Bà lấy điện thoại gọi cho ông Thịnh, ông bắt máy ngay lập tức, nhưng giọng nói trả lời bà là của Hoàng An.

"Dì ạ?"

"Hoàng An đây rồi, con nói chuyện với Đông Anh nhé!"



Bà cầm điện thoại kê vào tai cô, cô khó khăn cất giọng.

"Anh ơi?"

"Ừ anh đây!"

"Em muốn gặp anh!"

"Em chờ một lát nữa nhé, hiện tại anh chưa thể đến gặp em được."

"Em muốn gặp anh!"

"Đông Anh ngoan được không? Anh hứa sẽ đến ngay mà!"

"Em muốn gặp anh!" Cô cứ lập lại câu này, nhưng lần này còn kèm theo âm thanh nghẹn ngào.

Nghe giọng cô như đã khóc thì anh đau lòng đến bất lực, anh gấp gáp nói.

"Được rồi được rồi, anh đến gặp em ngay, em đừng khóc. Khóc là anh không gặp em nữa!"

Tiếng nấc bên kia dừng lại, cô cũng không trả lời gì anh mà tắt máy. Hoàng An nhìn điện thoại rồi thở dài nói với ông Thịnh.

"Ba lấy xe lăn đưa con sang đó đi!"

"Sao mà được? Con cũng chưa khỏe, không được không được. Con không được chiều hư con bé!" Ông Thịnh nhíu mày.

"Con không nỡ!"

Cuối cùng thì ông Thịnh cũng tìm cho anh một cái xe lắm lớn rồi một lớn một nhỏ sang phòng bệnh của Đông Anh. Khi bước vào thì thấy bà Vân đang lau rửa mặt và tay cho cô. Thấy Hoàng An ngồi xe lăn vào thì cô hốt hoảng.

"Anh bị làm sao vậy?"

"Anh con hiến tế bào cho con, anh còn chưa khỏe mà con lại bắt anh sang đây nữa!" bà Vân nói.

Cô há hốc ngạc nhiên, cô lại rưng rưng nước mắt.

"Sao lại không nói cho con?"

"Là anh không muốn cho mọi người nói, giống như cái cách em giấu anh bệnh của em vậy đó!" Hoàng An ở bên cạnh nhìn cô.

Cô im lặng không trả lời anh. Hoàng An lại bật cười rồi nói.

"Anh đùa thôi, em đừng giận!"

Anh đến cầm lấy tay cô, anh ân cần hỏi.

"Em thấy trong người thế nào rồi?"

Đông Anh im lặng nhìn anh không chớp mắt. Anh thấy vậy cũng hơi hoảng mà nói.

"Em đừng giận anh, anh không có ý gì đâu."

"Anh đau không?" Cô hỏi.

Hoàng An nhìn cô một hòi thì lắc đầu

"Có đáng không?"

"Vì là em nên mọi thứ đều xứng đáng!"