Mấy gói bột độc được tôi phi tan, tôi cũng không biết là ai gài bẫy Út Lụa, nhưng trước cứ phi tan tang vật đi cái đã, còn những chuyện khác từ từ tính sau. Giữ mấy gói bột độc ở trong người tôi cảm thấy không yên tâm, luôn cả mấy con gấu bông tôi cũng cho Tiểu Phụng tìm cách thủ tiêu, đốt luôn được thì càng tốt.
Mấy con gấu bông kia mà để rơi vào tay người nhà họ Trần là “xuân này tôi không về” là cái chắc luôn. Cũng may là Tiểu Phụng phát hiện kịp, trong cái rủi vẫn có cái may, hên thiệt!
Tôi cũng đã gọi cho cô Lụa để hỏi về nhân vật “thầy Chí”, cô Lụa nói sẽ cho người đi xem thử xem ông ấy đã xuất hiện chưa. Hiện tại chỉ cần tìm được nhân vật thầy Chí bí ẩn kia thì sẽ biết được chủ nhân của mấy con gấu bông kia là ai ngay. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thầy Chí tung tích quá bí ẩn, muốn tìm được ông ấy xem ra không phải là chuyện dễ dàng…
Thôi, tạm thời bây giờ tôi cứ tỏ ra như bình thường, mọi chuyện từ từ tính sau. Hy vọng là sẽ tìm ra được manh mối để còn yên tâm, chứ sống trong cảnh nguy hiểm luôn rình rập như vầy, tôi lo cho tôi quá!
__________________________
Về vụ cô Lụa nhờ tôi điều tra về chuyện của cô Gấm, tôi vẫn đang âm thầm nghĩ cách. Nói thật thì chưa chắc là tôi đã điều tra ra được gì đâu, mà ngược lại tôi nghĩ là tôi nên bảo vệ cho tính mạng của mình trước, đấy mới là chuyện quan trọng nên làm. Nếu như đúng thật là cô Gấm bị ai đó hại, vậy thì khả năng cao là người đó vẫn còn chưa từ bỏ ý định với cô ấy. Mà tôi bây giờ đang đóng vai của cô Gấm, nói không chừng là tôi đã bị rơi vào tầm ngắm của người nọ luôn rồi kia kìa…
Ây chà, nhưng người nọ là ai mới được? Là ai mà lại hận cô Gấm rồi hại cô ấy như vậy? Ai nhỉ?
……………………………………….
Hiếm khi có dịp cậu Tư rảnh rỗi ở nhà, má chồng tôi tranh thủ kêu nhà bếp hầm một nồi canh cho cậu tẩm bổ. Ngồi nhìn con trai ăn canh hầm, má chồng tôi xót dạ, cứ xuýt xoa nói:
– Con làm việc nhớ giữ chừng mực, dạo này má thấy con ốm quá, kẻo đổ bệnh nữa thì khổ nha con.
Cậu Tư khẽ gật đầu, cậu đáp.
– Dạ con biết rồi, con tự lo được mà, má yên tâm.
Má chồng tôi lo lắng, bà chậc lưỡi, vừa xót con vừa uất hận, nói:
– Nếu không có má con thằng Phú thì con đâu có khổ như vậy… nghĩ tới là má lại thấy tức. Là má nó tranh giành với má, rồi nó cũng đi tranh giành với con… thứ hỗn đản gì đâu không hà.
Nghe má mình nói vậy, cậu Tư mới ngước mắt lên nhìn bà, cậu dùng khăn giấy lau miệng, giọng cậu nhàn nhạt, cậu khẽ khuyên nhủ.
– Chuyện qua rồi mà má, má để bụng làm gì cho thêm phiền. Dù sao bà ấy cũng là em ruột của má, không bỏ qua được thì cũng đừng để trong lòng hoài, mệt lắm má.
Má chồng tôi vẫn còn tức giận lắm, nhưng đối diện với con trai mình, bà không hồ đồ mắng chửi. Người mẹ nào mà không thương con, tôi nghĩ là má chồng tôi sợ cậu Tư lo nên mới không nhắc tới chuyện của bà Ba nữa.
Im lặng khoảng chừng một lát, cậu Tư đột nhiên nhắc tới Thúy Kiều đang bị nhốt, cậu nói:
– À còn chuyện của Thuý Kiều, giữ cô ta ở lại con thấy phiền quá, má coi lựa lời nói để cô ta đi đi. Cho tiền với cho chút đỉnh vàng bạc gì đó, chứ nhốt cô ta hoài, sợ cô ta điên lên rồi cắn người nữa.
Nghe nhắc tới Thúy Kiều, má chồng tôi khẽ liếc liếc nhìn tôi, ý tứ có chút khó xử.
– Má cũng có nói với nó, nhưng con này nó lỳ, nó đâu có chịu đi. Thôi thì kệ xác nó, nó ở được bao lâu thì ở, dữ lắm là chừng tháng nữa nó bỏ của chạy lấy người cho con coi.
Cậu Tư nghiêm giọng:
– Con thì không nghĩ vậy, con không nghĩ là Thúy Kiều biết sợ như lời má nói đâu. Nhưng ý của con là không muốn giữ cô ta ở lại đây nữa, má tìm cách giải quyết cho êm đẹp, chứ để ảnh hưởng đến con sau này…
Nói tới đây thì cậu Tư dừng lại, cậu đột nhiên liếc khẽ sang tôi, cũng không kiêng dè gì, cậu nói uy nghiêm mà chắc nịch.
– Con biết má giữ Thúy Kiều lại là có ý gì, nhưng con nói thật là con không có thích cô ta. Ví như vợ con mà khó có con thì con cũng không đồng ý để cô ta sinh con cho con. Lụa cũng là má cưới về, đời này con có một vợ là đủ rồi, không muốn đào hoa năm thê bảy thiếp… tội vợ con.
Lời của cậu Tư vừa dứt, cả tôi và má chồng tôi đều ngạc nhiên sững sốt. Mà nhất là tôi, hai bên má của tôi bắt đầu nóng lên, cảm giác râm ran khó diễn tả dữ lắm…
Tôi nhìn cậu Tư, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ thấy cậu bữa nay… tự dưng đẹp trai một cách siêu cấp. Đúng là bạn trai tôi, tính tình đàng hoàng ngay thẳng, biết bảo vệ bạn gái… cực kỳ đáng khen!
……………………………..
Trời khuya lắc khuya lơ mà hai mắt tôi vẫn sáng rực như đèn pha ô tô, ngó sang bên cạnh thấy cậu Tư đã ngủ từ lúc nào, hơi thở trầm ổn theo nhịp. Nhớ đến lời mà cậu nói khi sáng, lòng tôi cứ nhộn nhạo phấn khởi không yên, cũng vì vậy nên tôi mới mất ngủ. Tôi nghĩ, có khi nào do đang tìm hiểu nhau nên tôi mới có cảm giác như vậy không. Chứ trước giờ tôi nằm xuống đều ngủ một giấc tới sáng, làm gì có chuyện trằn trọc không yên?
Cũng không biết do cậu Tư chưa ngủ hay là do tôi làm ồn mà đột nhiên cậu Tư mở mắt ra nhìn tôi. Bốn mắt đối diện với nhau, tim tôi thoáng run lên nhè nhẹ. Thấy tôi cứ tròn mắt nhìn mình, cậu Tư hơi hơi nhíu mày, cậu khẽ hỏi.
– Sao em không ngủ? Muốn thức tới sáng hả?
Tôi lắc lắc đầu, ngờ ngệch đáp:
– Dạ đâu có… em chuẩn bị ngủ nè.
Nghe tôi trả lời, cậu Tư lúc này đột nhiên dang rộng tay kéo tôi vào trong lòng, điều chỉnh tư thế cho tôi nằm thoải mái nhất, cậu mới dịu giọng nói với tôi.
– Ngủ đi, sáng mai anh còn phải họp sớm. Cố gắng một chút nữa, đợi công việc giảm xuống, anh đưa em đi chơi, chịu không?
Tôi nằm trong lòng cậu, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu vây tới, một loại cảm giác bình yên mà từ trước tới giờ tôi chưa khi nào cảm nhận được. Cái loại cảm giác này, có phải là yêu không nhỉ?!
_________________________
Sáng ngày hôm sau lúc tôi tỉnh dậy, cậu Tư đã rời giường từ lúc nào. Đúng là cậu có việc phải đi sớm, nghe người làm nói là cậu đi từ lúc trời vừa hừng đông, không kịp ở nhà ăn sáng.
Tôi xuống nhà ăn sáng, bữa nay trên bàn ăn thiếu mất mợ Ba Trà. Nghe người làm nói lại là mợ ấy bị bệnh, đưa đi bệnh viện hồi gần sáng rồi, vậy nên lúc này mới không có mặt mợ ấy ở nhà.
Má chồng tôi nghe vậy, bà mới dặn dò bà Tư:
– Phượng, lát nữa em gọi điện thoại hỏi thăm con Trà, có gì thì đi bệnh viện thăm nó nghen.
Bà Tư khẽ đáp.
– Em cũng định ăn xong thì gọi cho bé Trà hỏi thăm. Đêm hôm con nhỏ đi bệnh viện mà không nói với ai, âm thầm một mình… em cũng lo quá.
Tôi thoáng ngạc nhiên, liền hỏi.
– Nhà mình không ai biết chị Ba đi bệnh viện hết hả má Tư?
Bà Tư lo lắng, bà nói.
– Ờ, có ai biết đâu, sáng ra mới nghe nói thôi. Đã thằng Phú không có nhà mà con Trà còn không cho người xuống báo… con nhỏ này cũng kỳ quá chừng. Lỡ nó có chuyện gì thì biết ăn nói làm sao với thằng Phú, với anh chị sui gia?
Má chồng tôi thở ra một hơi, giọng bà nhàn nhạt cất lên.
– Nó đã không nói cho mình biết thì cũng không phải lỗi do mình, lát em cứ hỏi thăm bình thường, không cần lo. Con Trà nó sống ở đây, dưới quyền của chị chứ nó đâu có nghe lời chị. Kệ nó đi, ngang tàn có cái giá của ngang tàn, không phải lo cho mấy đứa ngang tàn.
Má chồng tôi đã nói vậy, vậy nên đâu ai dám nói hay bàn luận thêm gì. Thấy ở nhà họ Trần này bình yên là vậy chứ đâu có phải vậy, toàn là bằng mặt không bằng lòng thôi. Mà nói gì nói lát nữa tôi cũng phải gọi điện thoại hỏi thăm mợ Ba Trà, kẻo lại bị mợ ấy trách nữa thì khổ.
Ăn xong bữa sáng, O Lan đã đi tìm tôi. Vừa thấy tôi, O liền kéo tôi vào một góc không người. Nhìn quanh qua lại một hồi, như xác định không có ai nghe lén được, O mới khẽ nói với tôi.
– Mợ, dạo gần đây mợ có tới gần mợ Ba không?
Nghe O hỏi, tôi thoáng giật mình, mặc dù hơi tò mò một chốc nhưng tôi vẫn đáp nhanh.
– Dạ không… con với chị Ba đâu có thân… nói chuyện còn ít nữa mà.
O Lan nghe tôi trả lời như vậy, O mới thoáng yên tâm, giọng cũng dịu xuống:
– Vậy được, không thân với mợ Ba là được…
Mới sáng ra bị hỏi một câu không đầu không đuôi, tôi quá đỗi tò mò, liền kéo tay O hỏi tới.
– Nhưng… có chuyện gì hả O? Sao tự dưng O hỏi con vậy?
Lúc này, sắc mặt O Lan trở nên nghiêm túc, O kề sát tai tôi, nói nhỏ chỉ mình tôi nghe thấy.
– Ban sáng, có người thấy mợ Ba nhập viện… nghe nói không phải là mợ Ba bị bệnh… mà là mợ ấy… bị sảy thai. O thì cũng không biết tin này có đúng hay không nhưng mợ cẩn thận chút, đừng có thân với mợ Ba quá, mắc công liên lụy tới mợ là khổ đó mợ!
Sảy thai? Mợ Ba Trà… bị sảy thai sao? Sao tự dưng lại sảy thai? Ủa mà khoan đã, mợ Ba có thai khi nào mà sảy? Gì kỳ vậy nè?!