Ghét tôi? Khứa này cũng ghét tôi? Quái nhỉ? Út Lụa hiền lành lắm mà… sao ai cũng ghét cô ấy hết vậy? Câu hỏi thắc mắc không có câu trả lời, nhưng mà chuyện đó để sau đi, chuyện quan trọng trước mắt là bây giờ tôi phải đi chửi nhau với con mụ Lý này cái đã. Quá trời nói xạo nói dóc rồi! Hít vào một hơi sâu, khí lực tràn đầy cuốn phổi, may là vừa nãy O Lan có đưa cho tôi cái bánh, chứ nếu không bây giờ tôi không biết lấy sức đâu ra mà cãi nhau nữa… Khẽ liếc mắt nhìn sang, thấy gương mặt xán lạn của cậu Tư đang gần sát bên cạnh tôi. Tôi liền khẽ lùi ra sau một bước, mạnh mẽ, tự tin, tôi nói với cậu. – Em không nhớ trước kia em là người như thế nào… nhưng mà trải qua tai nạn vừa rồi… em may mắn được sống thêm một lần nữa… có lẽ ông Trời thương nên mọi thứ trong em đã thay đổi hoàn hoàn. Trước kia có thể em không được lòng mọi người, nhưng mà em dám chắc với cậu là em không sống sai với ai cái gì. Cậu cũng không cần thiên vị cho em đâu, chỉ cần cậu và mọi người công tâm với em là được rồi. Cậu Tư nhìn tôi, không biết có phải do tôi nhìn nhầm hay không, mà trong một vài giây rất ngắn ngủi, tôi vô tình nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu đang nhìn chằm chằm vào tôi. Loại ánh mắt này rõ ràng là ngạc nhiên, rõ ràng là kinh ngạc… Nhưng biểu hiện kinh ngạc của cậu Tư cũng chỉ thoáng qua một vài giây, nhanh đến đỗi có muốn nhìn thấy lâu thêm một chút nữa cũng không được. Lúc này, tôi lại nghe cậu Tư cất giọng, là cậu ấy nói với tôi, thái độ trước sau như một, không quá lạnh nhạt, cũng không quá thân thiết. – Tôi hiểu rồi, em làm gì thấy đúng thì làm. Nghe cậu Tư nói vậy, tôi mới mạnh dạn mà quay sang phía chị Lý. Tôi nhìn chị ta, chị ta cũng nhìn tôi chằm chằm. Thái độ của chị ta có phần coi thường tôi, hả hê khi thấy tôi gặp chuyện. Cũng không tỏ ra quá mức tức giận, tôi chỉ nghiêm túc hỏi chị ta một câu. – Chị Lý nói thiệt đúng không? Chị chắc với những gì chị đã nói chưa? Mụ Lý gật đầu chắc nịch, mụ ta còn bồi thêm một câu. – Chắc chứ mợ, ví dụ như có mình tui nói thì còn nghi ngờ, ở đây có tới hơn chục người lên tiếng… hổng lẽ nguyên đám tụi tui nói xạo hết hay sao? Tôi cười rất nhạt, nhướn mày đáp. – Thì là vậy mà, chị cũng biết rõ là nguyên đám các chị nói xạo chứ có phải là không biết đâu… Cả đám người ở sau lưng chị Lý bắt đầu xôn xao lên, phân nửa thì bênh vực chị Lý, phân nửa là im lặng nhìn nhau không có nói gì. Mà mụ Lý cũng hiếu chiến lắm, mụ ta ráng cãi cho bằng được. – Mợ nói vậy là oan cho tui, ở đây ai cũng nói là tui không có sai mợ phụ việc… mợ đừng có ỷ mợ lớn vai hơn tui là mợ muốn nói gì thì nói nha mợ. Tui làm ở đây từ hồi mợ còn chưa biết cậu Tư nữa kìa, mợ làm vậy là tui không có phục! Tôi quét mắt nhìn đám người ở sau lưng chị Lý, tôi thấy đứa nào mà còn cố nhoi nhoi cái miệng là tôi liếc đứa đó liền. Vừa hay có một con thường đi theo con Kiều, nó lúc này đang oang oang cái miệng, tôi liền chỉ thẳng vô mặt nó, tôi chửi: – Con kia! Cái mỏ của mày cũng quá trời quá đất ha? Mày thích méc không? Lại đây tao cho mày méc… Nguyên đám người làm chưng hửng hết vì câu nói của tôi, nhất là con Thắm, cái con vừa bị tôi chửi, chắc nó sốc dữ lắm, thấy im ru trợn mắt nhìn tôi không. Mà tôi lúc này cũng không rảnh chửi nhau với đám tụi nó, tại vì tụi nó ồn quá nên tôi mới chửi cho bớt ồn lại. Chứ tôi đi chửi nhau với tụi người làm làm gì, chỉ tổ khiến tụi nó thêm ghét tôi. Mục tiêu chính là mụ Lý, lúc này tôi mới “xử” tới mụ ta. Tôi đi tới gần mụ, khều khều vào vai mụ rồi chỉ tay vào nóc nhà, tôi nghiêm giọng, nói rõ: – Chị thấy cái gì kia không chị Lý? Là camera đó, cái camera này nó quay lại hết toàn bộ quá trình chị “hành” tôi làm này làm kia từ sáng tới giờ… Hay để tôi nhờ cậu Tư tua lại cho chị coi để chị khỏi cãi, chứ cái miệng chị dữ quá, cãi hay quá… tôi nói không lại. Chị Lý giật mình, hai mắt chị ta mở trố lên, ngơ ngác cả nửa ngày, nếu không phải bị cậu Tư gằn cho một tiếng chắc chị ta đứng đó mà nhìn cái camera tới chiều luôn rồi đó. – Sao chị Lý? Có cần coi lại camera không? Nghe tôi hỏi, mặt mày chị Lý bắt đầu chuyển xanh xanh tái tái. Chị ấp úng ngập ngừng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng chịu nhận là chị nói xạo. – Cậu Tư cho tui xin lỗi, tui cũng không có cố ý muốn kêu mợ Tư phụ việc gì đâu… tại… tại… tại tui nghe lời của bà Hai mà. Cậu Tư nhíu mày, trong lòng cậu chắc chắn tin lời của chị Lý. Chẳng qua là cậu cũng không có nói gì tới mẹ ruột của mình mà chỉ quay sang mắng cho chị Lý một trận. – Bà kêu là kêu như vậy, nhưng chị phải biết phân biệt được đâu là việc mà mợ Tư làm được, và đâu là việc mà mợ Tư không được đụng vào chứ chị? Chị kêu một tiếng mợ Tư thì chị phải thừa hiểu người ta cao hơn chị mấy bậc, ở đâu ra cái kiểu tôi tớ trong nhà sai xử chủ đi làm việc bếp núc? Hay chị mất khả năng phán đoán rồi? Nếu chị mất khả năng phán đoán thì để tôi tuyển người khác làm thế vị trí của chị… chị thấy sao? Nghe dọa bị đuổi việc, chị Lý sợ tới run hết tay chân, chị ta lúc này liền khẩn khoản mà cầu xin cậu Tư. – Ấy đừng cậu, chuyện này là tui sai, tui hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Cậu nể tình tui làm việc ở nhà mình đã lâu mà bỏ qua cho tui lần này đi cậu. Không bao giờ, tui hứa là không bao giờ dám sai mợ Tư làm bất kỳ một việc gì nữa đâu… nhặt một cọng rau thôi cũng không, nha cậu! Cậu Tư nháy mắt sang tôi, cậu nói với chị Lý. – Chị xin tôi làm gì, chị hỏi mợ Tư đi chứ? Chị sai người ta làm quần quật từ sáng tới giờ chứ có sai tôi đâu mà xin xỏ tôi? Chị Lý lúc này liền quay sang tôi xin lỗi rồi năn nỉ đủ thứ, khác hẳn với thái độ vênh váo vừa nãy, chị ta lúc này chỉ thiếu điều quỳ xuống mà xin tội thôi. Thú thật thì tôi cũng không quá độc ác đâu, với lại chuyện này cũng là do má chồng tôi muốn chị Lý phải làm như vậy. Giận thì giận nhưng phải giận đúng người đúng chuyện, chứ ép người quá thì cũng khó lòng mà mong được sống tốt. – Được rồi, chị nói được là phải làm được, lần này tôi không tính, nếu có lần sau thì chị tự hiểu nha? Nghe thấy tôi chịu bỏ qua, chị Lý mừng quá trời, cảm ơn tôi rối rít. Sẵn dịp, tôi cũng muốn thị uy một chút, hiếm khi có dịp chồng tôi chịu công tâm với tôi, tôi phải tranh thủ một chốc. – Không riêng gì chị Lý mà mọi người cũng vậy, chỉ cần mọi người làm đúng việc đúng chuyện của mình, không kiếm chuyện làm ảnh hưởng tới tôi thì tôi sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện với mọi người. Tôi không thể nhớ được trước kia tôi là người như thế nào, nhưng từ bây giờ trở đi, tôi không còn là người mà ai muốn nói gì thì nói, ai muốn kêu cái gì thì kêu. Hoặc là mọi người đối xử công tâm với tôi, hoặc là mọi người đừng “đụng” tới tôi… thống nhất thế nhé! Tất cả đều cúi đầu im lặng, tôi biết là bọn họ hiểu nhưng bọn họ lại cực kỳ ngoan cố không chịu đáp lời. Bí quá, tôi liền quay sang cầu cứu thử cậu Tư, hy vọng khứa này chịu giúp đỡ cho tôi một lần… Thấy tôi đưa mắt sang cầu cứu, vị trước mặt tôi liền tỏ thái độ thờ ơ không đáp trả. Nhìn thấy thái độ này của anh ta, tôi thấy mùa xuân trong tôi chưa kịp nở đã nhanh chóng bị dập tắt… Nhưng mà ngoài sức mong đợi của tôi, khi mà tôi còn đang ủ rũ thì người nọ đột nhiên lại cất giọng, đây rõ ràng là đang giúp tôi lấy lại hình tượng, đang giúp tôi chống lưng đây mà. – Mợ Tư nói rõ ràng như vậy mà các người còn đứng trơ trơ ra đó? Có nghe được không? Nếu bị điếc tập thể thì ngay bây giờ lên lĩnh tiền rồi cút hết khỏi đây. Ở nhà này thuê người lành lặn chứ không có thuê người bị khiếm khuyết… thế nào… hả? Cậu Tư hét một tiếng, cả đám lật đật thưa dạ không thiếu một người nào. Tôi nhìn một đám người rút rút sợ sệt ở kia mà tôi thấy chạnh lòng hết sức. Cùng là chủ mà người ta hét một tiếng là người làm quíu hết chơn, còn tôi mà hét một tiếng thì tôi đau họng một tháng… bất công ghê! Giải quyết xong xuôi mụ Lý và đám người làm, cậu Tư lúc này mới quay sang nhìn tôi, cậu nhướn mày, ra lệnh. – Lên thay bộ quần áo khác, em ăn mặc xuề xòa như vầy sao tôi dám dắt em ra chào họ hàng? Nghe cậu Tư nói mà tôi kinh ngạc hết sức, tôi vội hỏi gấp: – Dạ? Chào họ hàng? Em ra chào họ hàng hả? Cậu Tư bất mãn nhìn tôi: – Chứ ai vào đây nữa? Má không nói cho em biết hả? Tôi ngơ ngác lắc đầu: – Dạ không có, em có biết gì đâu… Chắc đã nhận ra có điều khác thường, cậu Tư cũng không hỏi sâu vào, cậu chỉ kêu tôi đi thay đồ nhanh nhanh, cậu đợi. Tôi thì thấy có chút không muốn ra chào hỏi họ hàng gì gì đó lắm, tại vì tôi đang đói, thời gian ra chào hỏi họ hàng chắc chiếm hết thời gian ăn giỗ của tôi. Nhưng còn con bé Phụng thì không nghĩ giống tôi, con nhỏ lật đật kéo tôi về phòng. Rồi có bao nhiêu trang sức quý giá nó đều đắp hết lên người tôi, trông tôi lúc này y hệt một cái giá treo trang sức. Nhìn mình trong gương, tôi bất lực thở dài, tôi nói với Tiểu Phụng. – Phụng ơi là Phụng, đi ra chào họ hàng chứ có phải đi đấu giá trang sức đâu em… hông ấy em coi còn cái gì nữa thì em đeo lên hết cho cô luôn đi? Tháo xuống tháo xuống, nhanh nhanh! Thấy tôi không chịu đeo trang sức, Tiểu Phụng liền phản đối. – Cô… phải đeo một vài món chứ cô… cô không đeo là bị quở đó! Tôi nhíu mày nhìn một đống trang sức lấp lánh trên bàn, công nhận là bà Mười Chi thương con gái thiệt, mua cho con gái quá trời vàng bạc luôn. Chỉ là tôi thấy không nên đeo quá nhiều vàng lên người, với lại vàng này quá chói mắt, không thích hợp đeo đám giỗ. Lúc này tôi mới chợt nhớ tới bộ trang sức mà bà ngoại tôi cho tôi làm của hồi môn trước đây, tôi liền đi tới tủ quần áo rồi mở ba lô ra tìm. Tôi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra liền thấy sợi dây chuyền vàng và một chiếc vòng tay bằng vàng. Tôi đưa tới trước mặt Tiểu Phụng, tôi nói: – Cô đeo cái này, em đeo cho cô đi. Tiểu Phụng tròn xoe mắt nhìn tôi, nó hỏi: – Này… cô mới mua hả? Trước giờ em không thấy? Tôi gật đầu, vờ nói cho qua chuyện. – Ờ, cô mới mua, em đeo cho cô lẹ đi, không thôi cậu Tư đợi. Tiểu Phụng cũng không ý kiến, con nhỏ liền đeo dây chuyền và vòng tay vào cho tôi. Đeo trang sức xong xuôi, tôi mới trang điểm sơ qua một chút, cũng không quên xóa đi nốt ruồi ở cánh mũi. Thoa phấn, tô son, mặc vào quần áo lụa là… tự nhìn mình trong gương… chà… công nhận là tôi xinh ghê, ra dáng tiểu thư quá chừng! – Đẹp ghê! Ăn đứt mợ Hai, mợ Ba với lại cô Kiều luôn. Em nói rồi mà, cô phải ăn vận như vầy, chứ cô ăn vận đơn giản quá là bị coi thường đó cô. Tôi cười cười, đối với ý kiến này của Tiểu Phụng thì tôi đồng tình. – Ờ được, cô cũng thích cô giống như vậy, sau này quyết định tươm tất một chút, chặt chém con Kiều bít cửa luôn. – Dạ! Sửa soạn xong xuôi, Tiểu Phụng lại kéo tôi đi như bay xuống nhà. Lúc đi trên đường ai cũng nhìn tôi rồi tròn mắt kinh ngạc. Còn tôi với Tiểu Phụng thì cứ tủm tỉm cười, đôi khi còn làm mặt lạnh mặt ngầu các thứ nữa… Chỉ là niềm vui chưa được bao lâu, lúc mà tôi và Tiểu Phụng đang hối hả đi tìm cậu Tư thì lại vô tình nghe được chồng tôi và má chồng tôi nói chuyện với nhau. Một chút niềm vui của tôi liền vụt tắt, mặt sắc lạnh khi nghe má chồng tôi trách móc tôi trước mặt cậu Tư. – Con Kiều không đủ tư cách thì con Lụa lại càng không, con nghĩ làm sao mà kêu con Lụa đi với con ra chào khách khứa. Thà là con đi một mình chứ má không đồng ý để con Lụa đi cùng. Nó bị tai nạn bị mất trí nhớ chứ con đâu có mất trí nhớ đâu Thịnh… bộ con quên là nó đã làm gì với ba con rồi hả? Thịnh! Đừng cãi lời má, nhà mình ra nông nổi như vầy là tại nó… nó là quỷ dữ đầu thai lên quấy phá nhà mình, con tỉnh táo lên đi! Nghe má!