Khế Ước Hào Môn

Chương 162: Anh biết cô ấy sao?



Đứa bé trắng trẻo xinh xắn quả thực là hình ảnh phản chiếu giữa đôi đồng tử của Thượng Quan Hạo, đứa nhỏ xinh xắn hiếm thấy kia, đôi mắt sáng trong suốt, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn có phần yếu ớt, cánh tay nhỏ bé ôm một người phụ nữ mỹ lệ ở bên tai cô mà thì thầm điều gì đó.

Khuôn mặt xinh đẹp kia quay qua tựa lên trán cậu bé, nở một nụ cười.

Một thoáng vụt qua, toàn bộ thế giới của anh như có sét đánh vang dội.

Gương mặt khéo léo, đôi mắt trong veo như nước, những sợi tóc lăn dài trên má bao giờ cũng mềm mại tùy ý mà buông xuống, mơ hồ để lộ ra viền tai trắng mượt, khoảng thời gian rất lâu kia khuôn mặt đó chưa có cười như vậy, chỉ lộ ra vẻ nhợt nhạt yếu ớt, cảm giác đó cho anh biết bao đau lòng tuyệt vọng.

Một năm đó, cô 18 tuổi.

Cô đi vào tòa cao ốc Tần Thị, đứng ở bên cạnh Tần Chiêu Vân nhẹ giọng nói chuyện.

Anh gõ cửa đi vào, cô liền xoay người, tựa như mang theo một tia ngỡ ngàng, trên sắc mặt giữa muôn trùng yếu đuối lộ ra hy vọng.

Tay Thượng Quan Hạo “Ba!” một tiếng đập vào nút đi xuống tầng trệt!

Sắc mặt anh tái nhợt, cơ hồ không thể tin được.

Giang Dĩnh bị hù dọa cho sợ hãi, lời nói ra cũng lắp bắp: “Anh... Anh làm sao vậy?”

Rốt cuộc có đúng là Tần Mộc Ngữ hay không?

Ánh sáng trong mắt Thượng Quan Hạo toả ra kịch liệt, tuyệt vọng tràn đến, anh vô cùng lo lắng mà ấn nút lên tầng 2 trong thang máy, chưa từng có khoảnh khắc nào bực dọc và nôn nóng như vậy!

Dừng lại... Dừng lại cho tôi!!!

“Hạo, Tử Kỳ không ở tầng 2, anh ấn làm gì?” Giang Dĩnh khẽ nhíu mày, nắm lấy bàn tay của hắn.

“Cô đi lên trước đi, tôi sẽ quay lại!” Anh lạnh lùng nói ra.

“Cái gì?” Giang Dĩnh càng thêm nghi hoặc, nhíu mày càng thêm chặt.

Lầu 2 nhanh chóng mở ra, Giang Dĩnh vẫn còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã mạnh mẽ xông ra ngoài, cô kêu một tiếng “Hạo!”, dứt khoát kéo váy đuổi theo, nhưng cô vẫn không đuổi kịp, thấy Thượng Quan Hạo chạy vào cầu thang thoát hiểm bên cạnh.

“Anh... Anh vẫn không định nói một tiếng là muốn làm gì hả!” Giang Dĩnh đỏ mặt, không có biện pháp chỉ có thể đi theo lối cầu thang đuổi theo anh.

Khí trời đầu đông, hơi hơi lạnh.

Tần Mộc Ngữ cùng bác sĩ điều trị bệnh viện nói chuyện điện thoại, nắm lấy tay Tiểu Mặc đặt ngồi ở ghế sau, đặt điện thoại ở trước ngực, khẽ nói địa chỉ cho tài xế, rồi ngồi vào.

Cách tòa cao ốc Dringlewapen khoảng 10 thước, một chiếc xe taxi khởi động, bình thường không có gì nổi bật.

“Tần Mộc Ngữ!!” Một tiếng gào nóng nảy, vang lên giữa khoảng sân trống trải trước cửa tòa cao ốc!!

Điện thoại trong tay run rẩy, bóng dáng nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ cứng đờ đã cúi xuống, đôi mắt ngước lên, mới nhìn thấy từ chỗ cánh cửa thủy tinh trong suốt một người điên cuồng chạy đến. Anh cũng nhìn xuyên qua tấm kính kia thấy được cô, bước chân mạnh mẽ thậm chí chưa kịp chờ cảm ứng từ cửa mở ra, đã dùng tay hung hăng đẩy tới, từ bên trong thoát ra!

Mặc dù cách xa như thế, nhưng khí thế của anh vẫn như gió lạnh tràn tới, gào thét cuốn lấy cô!

Tiểu Mặc trong xe ngẩn ra, gương mặt ngước lên, tay đặt lên phía sau nhìn một chút.

“Tiểu thư, có muốn đi hay không?” Người tài xế nhíu mày hỏi một câu, hệ thống sưởi trong xe đều đã được bật lên.

Tần Mộc Ngữ nhìn bóng dáng liều mạng truy đuổi tới, mặt tái nhợt.

Bốn năm trước, dường như cũng như thế này, cô mất mạng mà trốn đi, nhưng chỉ có điều anh đều chạy như bay mà đến tàn nhẫn hung ác cùng đoạn tuyệt.

Cầm lấy điện thoại, giọng nói cô yên ổn: “Tám rưỡi, không gặp không về.”

Nói xong khẽ ngắt điện thoại, ngồi vào trong xe.

“Mẹ, vừa mới có người gọi mẹ phải không?” Tiểu Mặc chớp chớp mắt, còn tưởng là bản thân nghe nhầm.

Tần Mộc Ngữ khẽ nói một câu “Lái xe đi.”, lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, ánh mắt lướt qua: “Tiểu Mặc không nhớ, tên tiếng Trung của mẹ chỉ có Tiểu Mặc cùng chú Lam biết sao, mẹ là Anglia, chúng ta mang quốc tịch Anh.”

Tiểu Mặc vẫn có chút kỳ quái như trước mà gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh mẹ.

Trong lòng cô một mảnh giá lạnh.

Mà bóng dáng đáng sợ ở phía sau, rõ ràng cũng đã đuổi không kịp chiếc xe taxi vừa rời đi.

... Em không có nghe thấy sao?

... Tần Mộc Ngữ, em không nghe thấy anh gọi em sao?

Đôi mắt Thượng Quan Hạo đỏ au, hơi thở nặng nhọc phả ra giữa khí trời mùa đông ở trong màn đêm hóa thành một làn khói bạc, nắm chặt chìa khóa, anh sải bước lùi lại, đến trước xe, mở ra, khởi động, tiếng lốp xe cà trên khoảng sân rần rần, anh phóng nhanh đuổi theo.

Giang Dĩnh ở phía sau lúc này mới chạy đến, nhìn chiếc xe phóng nhanh như bay trước mặt, sợ đến lùi lại hai bước, hét lên: “Hạo!! Anh... Anh đi đâu hả?!!”

Ánh sáng lóe lên ở thành phố Z, lạnh như băng!

Thượng Quan Hạo không biết đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe, trong mắt chỉ hiện lên chiếc xe taxi ở phía trước, anh đẩy cần số sang trái, tiếp tục tăng tốc, thề phải đuổi kịp cô!!

Anh không có nhìn lầm.

Ròng rã suốt bốn năm hình bóng kia đều hiện lên ở trong tâm trí anh, anh không có nhìn lầm.

Buổi tối mưa xối xả kia, ngón tay cô nắm chặt lấy cổ áo anh, giữa trời mưa tầm tã đau đớn lên tiếng cầu xin anh, anh nhớ kỹ đầu gối mình đã tàn ác đánh lên phần bụng của cô, nhớ cô đã co quắp giãy giụa.

Cô luôn muốn trốn.

Cô cũng cứ như vậy mà thực sự trốn đi.

Thế nhưng ngày đó, anh không có để ý em, trời mưa lớn như vậy, cơ thể đau đớn như vậy... Tần Mộc Ngữ, em đã đi như thế nào? Anh còn nhớ rõ rệt ở trong căn phòng nơi anh ở cùng Cẩn Lan, anh mặc kệ bên ngoài giữa tiếng mưa rơi như trút nước muốn say một đêm, lúc hừng đông chưa ló dạng anh nhận được điện của cảnh sát.

Giọng nói cảnh sát rất do dự, nhưng vẫn lạnh lùng nói ra: “Có thể phiền ngài qua đây xác nhận hai người chứ? Là chúng tôi chặn lại ở đường cao tốc tới sân bay, bọn chúng mang theo rất nhiều tiền tham ô lẩn trốn bị bắt được. Cứ theo điều tra thì khoản tiền lớn kia là từ tài khoản ở Tín Viễn chuyển ra... Là vợ ngài, tài khoản của Tần Cẩn Lan. Xe của cô ấy bây giờ còn ở đây.”

Nhưng lúc đó, anh rất hung ác, tràn ngập trí óc đều là hình ảnh máu tươi của con mình. Anh ngay cả thời gian phải ứng cũng không có.

Trong đôi mắt anh tràn đầy tơ máu, lên tiếng hỏi: “Cái gì mà tiền tham ô?”

Cảnh sát dừng một chút, mở miệng nói: “Tiền cô ấy thuê người đi giết người... Hai người kia đã nhận tội, ngài có muốn nghe hay không?”

Anh dừng lại.

Khóe miệng Thượng Quan Hạo dẫn ra một nụ cười lãnh đạm, nhớ lại khoảng khắc kia, xương ngón tay tái nhợt nắm chặt lấy vô lăng. Một đêm anh điên cuồng mà lao đến cục cảnh sát, tận mắt nhìn thấy hai gã đàn ông dính đầy bụi đất.

Trong đó có một người, đã từng ở thành phố Z theo dõi anh.

Anh nghe được chính miệng chúng nhận tội, nghe bọn chúng nói: “Tần tiểu thư nói lần này đảm bảo không có vấn đề, cô ta chỉ cần chúng tôi đem người tới nhà kho, muốn chúng tôi giúp cô ta chuẩn bị mấy công cụ giết người, không muốn chúng tôi động thủ, cô ấy nói cô ấy muốn tự tay giết chết con tiện nhân đó, chúng tôi cầm tiền rồi đi, chuyện này thực sự không có liên quan gì đến chúng tôi!”

Khoảnh khắc đó, trong đầu anh như trời long đất lở, ầm ầm vang dội. Nhưng anh cái gì cũng không thể làm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hiện lên một nụ cười thê lương, mắt đỏ như máu, đè nặng lồng ngực đau nhức cùng tuyệt vọng ùn ùn kéo đến: “Các người cút xa ra cho tôi...”

Anh sợ mình nhất thời nhịn không được, xông lên giết bọn chúng.

Đêm hôm đó, anh lái xe, dọc đường không biết va chạm với mấy xe cảnh sát, chạy đến cái hẻm nhỏ kia.

Anh lảo đảo tiến xe vào, muốn nhìn tới chỗ cô ngã xuống xem cô có chuyện gì hay không, cô còn sống hay là đã chết. Thế nhưng trên mặt đất sạch sẽ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngay cả vũng máu đỏ thẫm cũng bị nước mưa rửa trôi vào đất, mơ hồ không nhận ra.

“Két...!” Tiếng phanh xe sắc nhọn đánh vào tai anh.

Thượng Quan Hạo đột nhiên choàng tỉnh, trong bóng đêm mơ màng, ngay cả đèn đỏ cũng xông qua, vừa rồi tài xế chiếc xe bất thình lình dừng lại lộ ra ngoài cửa sổ chửi ầm lên, mà nhìn lại phía trước, xe taxi vậy mà dừng lại ngay bên đường.

Thượng Quan Hạo kéo căng vô lăng, dừng lại.

Trái tim giống như bị xé rách đau nhức, anh bước xuống đóng cửa xe lại, tiến lên phía trước hung hăng mở cửa sau xe taxi, gầm nhẹ một tiếng: “Tần Mộc Ngữ!” Hành khách ở bên trong đang trả tiền lại càng hoảng sợ.

Một phụ nữ trẻ nhìn anh một cái, nhất thời nhíu mày: “Anh làm gì? Đón xe cũng đừng dùng loại hành động này, tôi cũng không có xuống sao?”

Tài xế trái lại vẫn nhiệt tình nhô đầu ra: “Ngài đến chỗ nào? Ngồi phía trước đi tôi chở ngài đi một đoạn?”

Người phụ nữ trẻ tức giận đi xuống, đứa con gái nhỏ ngây ngô hỏi: “Mẹ, chú này rất đẹp trai a!” Người mẹ trẻ xấu hổ quay đầu lại: “Đẹp trai cái gì? Một chút lễ phép cũng không biết, đừng nói lung tung!”

... Điều này sao có thể?

Anh căn bản là không có khả năng nhìn lầm!!

“Ai, tiên sinh, ngài rốt cuộc có muốn lên xe hay không?” Tài xế vẫn như cũ ân cần niềm nở mà bắt chuyện.

Thượng Quan Hạo tàn nhẫn nắm chặt lấy cửa xe, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, cuối cùng xác định đó cũng không phải Tần Mộc Ngữ sau đó đóng cửa xe lại. Đôi môi không còn chút máu, thấp giọng nói một câu: “Không cần.”

Sắc mặt anh lạnh lẽo trở về, thành phố to lớn như vậy, mọi ánh sáng chiếu lên người anh, mị hoặc bức bách.

Cuối cùng là anh tìm không được em, cũng là em lại trốn anh?

Anh ngước mặt lên, hai tay nắm chặt.

************************************

Mà ở trong một ngõ nhỏ bí ẩn, đôi mắt trong suốt của Tiểu Mặc chớp chớp, nhìn xa xa, quay đầu hỏi: “Mẹ, chúng ta không đi sao?”

Tần Mộc Ngữ lẳng lặng ngồi, đợi chiếc xe đen bóng xa hoa kia nhanh chóng hiện lên giữa giao lộ.

Đôi mi dài của cô buông xuống, xoa đầu Tiểu Mặc, nói với người tài xế: “Đổi một đường khác, tiếp tục đi thôi.”

Tài xế tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng cô đã nói qua sẽ tính gấp đôi tiền, liền không có mảy may một câu oán hận, nói một tiếng “Được!” đem xe từ từ rời khỏi ngõ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt mà an tĩnh.

************************************

“Anh làm sao lớn rồi mà vẫn còn tùy hứng như vậy? Chúng em đã đợi anh gần một tiếng, anh xem mặt Tử Kỳ đi, cứ như nuốt phải con nhặng, không chừng anh ấy đợi ăn cơm xong sẽ đi gặp tình nhân riêng, anh còn làm trễ mất thời gian của anh ấy, lại không nói đi chỗ nào!” Giang Dĩnh hé cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi ra mà nói, được ánh sáng của ngọn nến trên bàn chiếu vào càng thêm phần rực rỡ.

Lam Tử Kỳ nhấp một ngụm rượu: “Cô nói ai như nuốt phải nhặng?”

Giang Dĩnh cười rộ lên.

Đem nghi hoặc cùng lo lắng trong lòng đè xuống, cô chậm rãi hòa dịu lại, khẽ hỏi một câu: “Ai là Tần Mộc Ngữ?”

Hai người đàn ông trên bàn trong nháy mắt đều cứng đờ một cái.

Lam Tử Kỳ nhíu mày càng sâu: “Cô từ đâu mà nghe được cái tên này? Nhân viên của tôi buôn chuyện với cô sao?”

“Đó là nhân viên của anh sao?” Giang Dĩnh mở to hai mắt nhìn, giải thích “Tôi không biết, cũng không có theo bọn họ nói gì, tôi chính là vừa mới nghe Hạo nói...”

“Đổi lại món khác.” Một tiếng dao nĩa rơi vào trong đĩa tạo ra âm vang, sắc mặt Thượng Quan Hạo tái mét, nhìn thức ăn ở trong “Tôi không ăn gan ngỗng.”

Giang Dĩnh nhìn trong đĩa của Thượng Quan Hạo máu từ gan ngỗng chảy ra, lúc này mới phản ứng, khẽ hướng về phía phục vụ, nói: “Đổi lại một phần bò bít tết chín một chút, vị này không ăn gan ngỗng, làm phiền anh.” Nói xong cô quay lại nói với Lam Tử Kỳ “Anh xem, tôi có nói sai gì không, rất nhiều thói quen của Hạo cũng thay đổi, trước đây đối với mấy thứ này cũng không kháng lại, cũng không biết từ lúc nào bắt đầu thành ra như vậy, tôi nghĩ mãi cũng không ra.”

Lam Tử Kỳ cười cười, trong nụ cười có phần châm biếm: “Giang Dĩnh cô không nên tự cho cảm giác bản thân mình không tệ, ba năm trước cô mới đến Trung Quốc, trước đây anh ta cũng không có sinh hoạt cùng cô. Thói quen muốn sửa cũng rất dễ, nói không chừng là vị Tần đại tiểu thư kia không ăn... Cho nên anh ta cũng như vậy.”

Mí mắt Thượng Quan Hạo giật giật.

Anh cũng không phải không thể ăn, mà là có một người, không ăn được thứ này, cô mà ăn sẽ nôn ra.

Giang Dĩnh ôm vai, nhìn về phía Thượng Quan Hạo: “Thật sao? Vợ trước của anh... Gọi là Tần Mộc Ngữ?”

Lam Tử Kỳ ho khan thành tiếng.

Hắn uống rượu, sắc mặt có chút hồng, cầm lấy khăn ăn lau qua vài cái, chỉ Giang Dĩnh nói: “Tôi nói cho cô biết... Tôi chỉ nói cho cô một lần, cô nhớ kỹ cho tôi, đừng nhắc đến cái tên này, cũng đừng vui vẻ trên đầu một người đã chết, bằng không tôi đánh cô.”

Giang Dĩnh trừng lớn, một bên quan sát sắc mặt Thượng Quan Hạo vừa nói: “Lam Tử Kỳ anh nói chuyện cẩn thận một chút, đó là vợ trước của Hạo, anh làm sao một hơi nói người chết.”

Lam Tử Kỳ mới phát hiện có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút cầm lấy ly rượu: “Được rồi, là tôi sai sót, trước nhận lỗi với cô.”

“Cậu biết cô ấy?” Anh thản nhiên hỏi.

“Ai?” Lam Tử Kỳ không phản ứng.

“Tần Mộc Ngữ.” Đôi mắt Thượng Quan Hạo sâu tựa như biển, thản nhiên nói “Cậu biết cô ấy?”

Ánh mắt Lam Tử Kỳ trở nên có phần phức tạp, trên mặt Thượng Quan Hạo đảo qua, cười rộ lên.

“Đó là tên tiếng Trung của một nhân viên, tôi cũng không rõ lắm, chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy.” Hắn cười tiếu ý mà thâm thúy, thưởng thức thức ăn, “Là một nữ nhân viên, người Anh.”

Hắn nói ra hai chữ sau cùng, nhưng mà thực sự cũng không có nói sai.

Phản ứng bản năng, Lam Tử Kỳ cũng không muốn để cho bọn họ biết sự tồn tại của Tần Mộc Ngữ, người đó lúc nào cũng yên lặng trang nhã, nhưng thỉnh thoảng lộ ra móng vuốt sắc bén cùng hắn thị uy thậm chí làm tổn hại đến người phụ nữ của hắn, hắn không muốn ai biết.