Khế Ước Hào Môn

Chương 269



Đêm vừa xuống, cả thành phố Manchester đều biến thành tòa thành băng tuyết!

Ban đêm tại nơi này tràn ngập hương vị cuồng nhiệt. Ngón tay tao nhã của Thượng Quan Hạo nắm chặt tay lái, ánh mắt lãnh đạm đảo qua ngã tư đường, ấn số điện thoại gọi cho Giang Dĩnh, tiếng ‘tút tút’ kéo dài nhưng vẫn không ai nhấc máy, lại ném điện thoại sang một bên.

Xe chậm rãi dừng lại ven đường.

Đôi mắt lạnh lùng như phát ra tia sáng, lúc này, đáng lẽ ra anh phải vào bệnh viện thăm con trai, vậy mà lại chạy đến đường cái này để tìm một người phụ nữ không có bất cứ quan hệ gì với anh để làm gì?!

Nhanh chóng cầm điện thoại lên, Thượng Quan Hạo lạnh lùng gửi đi vài chữ: “Trong 30 phút lập tức trở về, nếu không tôi cũng sẽ không đi tìm.” Ngữ điệu dứt khoát, lạnh lùng, đã chạm đến cực điểm nhẫn nại của anh.

Chờ đợi 30 phút, dày vò tâm trạng.

Bệnh viện. Tần Mộc Ngữ đi ra từ một văn phòng y tế, cầm tờ giấy xét nghiệm, trên đáy viết tất cả chỉ tiêu đều đã khôi phục bình thường, có thể lập tức xuất viện cũng được. Nhưng nếu muốn thực hiện phẫu thuật, thì cần phải ở lại để quan sát một tuần, khi quyết định thì phải nộp tiền đặt cọc, sau đó có thể phẫu thuật ngay.

Ánh mắt trong suốt nâng lên, Tần Mộc Ngữ nhìn dãy hành lang chạy dài, có chút lạnh như băng.

Tần Mộc Ngữ rất muốn thảo luận với người khác một chút, rốt cuộc có nên phẫu thuật cho Tiểu Mặc hay không, có thể mạo hiểm được không. Nhưng nhiều năm như vậy, ai mới là người cùng cô thảo luận, thương lượng, thế nào mới là tốt nhất cho Tiểu Mặc?Khi xảy ra chuyện, cô là người duy nhất chịu trách nhiệm, liệu có đủ không?

Trong đầu hiện lên khuôn mặt người đàn ông kia, Tần Mộc Ngữ cắn môi, nhanh chóng lôi hình bóng anh ra khỏi đầu!

“Anglia??” Trước sảnh chờ, bảo vệ nắm chặt điện thoại di động, đang tìm kiếm một người, nghi ngờ đó là người phụ nữ phía trước liền gọi một tiếng, Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, xoay người quay lại, có chút nghi hoặc hỏi: “Anh gọi tôi?”

Bảo vệ đưa ra chiếc điện thoại, vẻ mặt quỷ dị: “Điện thoại của cô.”

Tần Mộc Ngữ càng thêm nghi hoặc, ai lại gọi điện thoại đến quầy lễ tân của bệnh viện, hơn nữa lại còn tìm người nhà của bệnh nhân?! Đưa tay cầm lấy, theo bản năng cô dùng tiếng Anh chào hỏi: “Hello?”

“Tiểu Mặc đã ngủ chưa?” giọng nói trầm thấp cuốn hút của Thượng Quan Hạo xuyên qua điện thoại truyền đến.

Tần Mộc Ngữ chợt đỏ mặt, đột nhiên che điện thoại nhìn thoáng qua người bảo vệ kia, phát hiện không có ai xung quanh, lúc này mới chậm rãi di chuyển điện thoại qua bên môi: “Thượng Quan Hạo anh điên rồi sao? Đây là điện thoại ở quầy lễ tân của bệnh viện, gọi đến là muốn cấp cứu! Không phải để anh gọi tới nói chuyện phiếm!”

Ngón tay tao nhã của Thượng Quan Hạo xoa trán, trầm thấp nói: “Anh sẽ lập tức mua cho em một cái điện thoại mới, thật có lỗi, hôm nay mọi chuyện hỗn loạn, anh lo lắng…”Sắc mặt Tần Mộc Ngữ càng đỏ lên, “Anh… Tôi với anh có quan hệ gì! Tại sao tôi phải cần anh mua điện thoại cho?!”

Người đàn ông tự hiểu là bản thân đã hơi quá đáng!

Thượng Quan Hạo hạ thấp giọng, chậm rãi nói: “Thật có lỗi.”

“Anh lại có cái gì không hài lòng?!” Tần Mộc Ngữ có chút tức giận, may là nói chuyện điện thoại bằng tiếng Trung, người bảo vệ kia nghe không hiểu.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh sáng lấp lánh như ngọc, trầm thấp âm thanh chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, hôm nay anh không thể trả lời câu hỏi của Tiểu Mặc, có rất nhiều sai lầm không chỉ đơn giản nói xin lỗi là được, cho anh một cơ hội, anh sẽ bù đắp cho em, cũng bù đắp cho con.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hiện lên một tia bi thương, lắc đầu: “Thượng Quan Hạo, anh đừng cưỡng cầu tôi nữa. Tôi không so đo tính toán nữa là bởi vì cho dù có hận tôi cũng không thể đối xửa với anh như vậy, tôi biết lùi một bước biển rộng trời cao, thế như Tiểu Mặc thì không giống như vậy. Nếu thằng bé biết người đối xử tàn nhẫn với nó như vậy lại chính là cha đẻ nó, vậy thì anh đã phá nát giấc mộng duy nhất của thằng bé từ lúc nó sinh ra đến bây giờ! Thằng bé có chết cũng sẽ không chấp nhận anh!”

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo hơi tái nhợt, con ngươi hiện lên một tia tuyệt vọng, tai vẫn dán chặt điện thoại, ôn nhu nói: “Vậy thì không cần lùi, một bước cũng không cần lùi. Nếu Tiểu Mặc đang mơ thì anh sẽ trợ giúp thằng bé, cho nó một giấc mộng thật đẹp đẽ, chỉ cần em đồng ý cho anh cơ hội.”

Tần Mộc Ngữ nhíu mi, khuôn mặt thanh tú xuất hiện ý muốn trốn tránh: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!”