Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy cả người nóng rực giống như bị bỏng, thậm chí ngay cả tai cũng có thể nghe thấy tiếng lửa cháy đang gào thét trong cơn gió, trời đất quay cuồng. Cô hét lớn ở trong lòng anh, ngay sau đó liền ngã vào một nơi lạnh lẽo như hầm băng!
Bên ngoài tiếng nổ mạnh còn vang vọng, cơ thể Tần Mộc Ngữ rơi mạnh xuống xương cốt gần như vỡ nát, đau đớn kịch liệt....
Những mảnh vỡ của chiếc ô tô đang bay tán loạn trên đầu...
Thậm chí phía trên đầu còn vang lên những tiếng bước chân vội vàng truy tìm tung tích của anh và cô.
Hàng lông mi thật dài của Tần Mộc Ngữ mở ra, trước mắt là bóng tối mịt mờ. Xung quanh vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, chỉ có vòng tay đang ôm chặt lấy cô mới có thể cho cô chút ấm áp. Cô khẽ cử động, cảm nhận được bàn tay ở phía sau gáy đang dùng sức giữ chặt đầu cô.
"..." cô thở hổn hển, muốn cử động một chút nhưng đều vô ích.
Ngước mắt lên, Tần Mộc Ngữ phát hiện trên đỉnh đầu hình như một chiếc nắp hình vuông, ánh sáng mơ hồ len lỏi khắp mọi nơi.
Tần Mộc Ngữ nghiêng đầu sang, đối diện với khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo, mồ hôi chảy đầm đìa.
Cô hoảng sợ.
Ngón tay chạm đến đống rơm héo rũ, cô mới chợt hiểu ra, đây là một hầm chứa vòi chữa cháy nối liền với sòng bạc. Áp lực lớn từ vụ nổ vừa rồi đã khiến anh và cô ngã nhào trên mặt đất, nắp hầm hình vuông nằm ngay bên cạnh, trong sức nóng của vụ cháy anh đã đẩy nắp hầm ra cùng cô ngã xuống đó!
Người thật sự bị vỡ vụn xương cốt chính là anh.
"...Thượng Quan Hạo..." Giọng nói của yếu ớt, run rẩy gọi một tiếng.
Hàng lông mi dày của Thượng Quan Hạo dính một chút máu đỏ tươi, cúi mắt, ánh sáng đổ xuống khuôn mặt tuấn tú, lộ ra sự nhợt nhạt đầy quyến rũ, trong không khí u ám lạnh lẽo, giọng nói của anh yếu ớt đến cực hạn: "Đừng cử động... Bọn họ vẫn chưa đi."
Trong bóng tối, đôi mắt đen như đá obsidian của anh rực rỡ sáng lên.
Trên đỉnh đầu, quả nhiên vẫn phát ra tiếng "Bịch... Bịch..."
Tần Mộc Ngữ sợ hãi nhắm chặt mắt lại, lạnh phát run, trong đầu hiện lên khung cảnh máu tươi văng khắp nơi, tiếng súng vang lên như chọc thủng màng nhĩ... bàn tay đằng sau gáy cô từ từ thả lỏng, Thượng Quan Hạo cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mấy sợi tóc mai của cô. Trong không gian trống trải lạnh lẽo, hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng thở của đối phương. Những tiếng bước chân kia cũng càng lúc càng xa.
Đôi mắt sâu thẳm chậm rãi mở ra, đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng áp vào tai cô, mở miệng hỏi: "... Sợ sao?"
Tần Mộc Ngữ vẫn nhắm chặt mắt, một chút ấm áp tràn vào hốc mắt. Cô đè xuống, cố gắng đè xuống. Sau đó mở mắt ra, run giọng nói: "Tay anh... Cho tôi xem một chút..."