Cuộc hội thoại đó, Tần Mộc Ngữ càng nghe càng không hiểu ra là sao!
Đôi mắt trong trẻo của cô ngước lên, trong đó có sự tìm tòi, nghi hoặc, thậm chí là chờ mong Giang Dĩnh tiếp tục nói.
Cô cũng muốn, thật sự muốn biết rốt cuộc chuyện đó là gì.
Đôi môi đỏ bừng khẽ mở, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bình tĩnh như nước, mở miệng nói: "Cô nói đi, có chuyện gì."
Giang Dĩnh cười khẩy liên tục, khi chuẩn bị nói.
"Không mệt à?" Giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp của Thượng Quan Hạo chậm rãi nói ra ba chữ, ngước mắt lên nhìn cô ta, hồi lâu sau mới tiếp tục nói, "Ngồi xuống im lặng ăn chút gì đó đi, sẽ không có ai nghĩ cô câm điếc."
Ngay lập tức mặt của Giang Dĩnh lúc đỏ lúc trắng, từ từ siết chặt hai bàn tay ở bên người thành nắm đấm.
Người khác nhìn vào sẽ không hiểu, nhưng Giang Dĩnh lại hiểu, trong đôi mắt sâu thẳm đó chứa đầy ý cảnh cáo cũng như sát khí khát máu!
Anh đang cảnh cáo Giang Dĩnh, ngậm miệng lại.
Giang Dĩnh đứng nguyên tại chỗ nửa ngày, cuối cùng cắn răng ngồi xuống, nhìn mọi người xung quanh, cười khẩy: "Được thôi, chỉ cần các người không chê tôi."
Ngay lúc này thì nhân viên phục vụ đi đến, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài đã muốn gọi món chưa?"
Thượng Quan Hạo nắm chặt bàn tay mềm mại trên bàn, cúi đầu, dịu dàng nhìn cô: "Muốn chưa?"
Ánh mắt của Tần Mộc Ngữ vẫn còn ở trên người Giang Dĩnh, khuôn mặt nhỏ trong suốt động lòng người, cô biết rõ dường như có chuyện gì đó đang xảy ra, cô không dám suy đoán, cũng không muốn đoán, hàng lông mi thật dài rủ xuống, cô nhẹ giọng nói: "Tôi muốn gọi một phần canh hải sản, không biết mọi người có muốn ăn không, Tiểu Mặc chắc không ăn được, thằng bé mới phẫu thuật xong cho nên không thể ăn.....'
"Cô không biết Hạo không thể ăn hải sản à?" Một giọng nói ngang ngạnh lanh lảnh chặn ngang lời nói của cô.
Ngón tay nhỏ gầy trắng nõn của Tần Mộc Ngữ, cứng đờ trên menu.
Giang Dĩnh hất cằm lên, nhìn Tần Mộc Ngữ bằng ánh mắt đầy kinh miệt, cười như không cười: "Anh ấy không phải không thể ăn, nhưng nếu như ăn vào sẽ cảm thấy không thoải mái, đôi khi sẽ có triệu chứng dị ứng, cho nên anh ấy rất ít khi đụng vào —— Tần tiểu thư, ngay cả việc này mà cô cũng không biết sao?"
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ ngước lên, đối mặt với cô ta, cảm giác rõ ràng có một dòng điện đang chạy trong không khí.
Sắc mặt của Thượng Quan Hạo đã căng cứng đến cùng cực.
Sandy ở bên cạnh cố gắng nghe tiếng Trung một cách vất vả, khuôn mặt màu lúa mạch cũng hơi ửng đỏ vì nhẫn nhịn, đoạt lấy menu, gian nan nói bằng tiếng Trung: "Tôi thích đấy, cô quản được không?"
Sau khi nói xong, Sandy phối hợp thương lượng với Tiểu Mặc ở bên cạnh xem ăn cái gì, anh chàng đẹp trai bé nhỏ này, vậy mà cũng nói tiếng Anh một cách lưu loát!
Giang Dĩnh bị ăn một đòn phản kích, ánh mắt lạnh lùng.
Cho đến khi một bát canh lớn được bê ra, Giang Dĩnh cười khẩy một cái, ngước mắt lên nói: "Hạo, anh có còn nhớ anh đã từng nói, chân của em đã bị như vậy, vậy thì anh sẽ đền bù cho em bằng mọi giá? Em không nhớ nhầm đúng không?"
Giúp Tiểu Mặc múc một bát canh, một chút nước bắn lên tay, anh ưu nhã rút khăn tay, lau ngón tay một chút.
Đôi mắt trầm tĩnh như nước ngước lên, nhìn thẳng cô ta, đôi môi mỏng sắc bén của Thượng Quan Hạo phun ra vài chữ: "Cô muốn thảo luận về vấn đề này ngay bây giờ đúng không?..... Cũng được, nói một chút đi, cô muốn gì."
Giang Dĩnh nheo mắt lại, cười yếu ớt, chậm rãi nói: "Em muốn anh phải chăm sóc em suốt đời."
Anh đã từng nói.
Anh không thể cho cô ta tình yêu, càng không thể cho sự cảm thông.
Vì vậy Giang Dĩnh đã từ bỏ, cô ta không cần anh yêu mình, cô ta chỉ muốn ở bên cạnh anh một đời, được anh chăm sóc, vậy thì sao?
Đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo nhìn cô ta, ánh mắt dần dần trở nên tối tăm.
Bầu khí trên bàn ăn trở nên căng thẳng.
Sau một lúc, sắc mặt anh vẫn bình thản như cũ, lau sạch ngón tay, vứt khăn tay sang một bên, cúi đầu chậm rãi nói: "Tôi đã có dự định cả đời rồi, đổi cái khác đi."
Mặt Giang Dĩnh biến sắc ngay lập tức!
"Em không muốn đổi...... Em chỉ muốn điều đó!" Cô ta kích động, mặt ửng hồng.
Tiểu Mặc ở bên cạnh nhìn sang, đặt thìa ăn xuống nói: "Cô này thật ngốc cũng thật là ngây thơ nha, chú không có thứ đó thì làm sao có thể cho cô được? Ngay cả Tiểu Mặc cũng biết trên đời này không phải mình muốn thứ gì thì sẽ có thứ đó, cô cũng lớn như vậy rồi, cái này cũng không hiểu, thật sự ngốc quá đi......."
Mắt Giang Dĩnh lập tức đỏ lên, tức giận đến mức gần như mất kiểm soát.
Thượng Quan Hạo ngước mắt lên nhìn Tiểu Mặc một chút, ánh mắt của anh sâu xa vô cùng, giấu diếm tình yêu thương sâu đậm và bao dung.
"Phụt...." Sandy bật cười, trong tiềm thức cảm thấy trình độ tiếng Trung của mình ngày càng tốt hơn.
Giang Dĩnh tức giận cắn chặt môi, nhìn Thượng Quan Hạo, run giọng nói: "Vậy anh cảm thấy anh có thể cho em cái gì hả? Tiền sao? Anh nghĩ rằng dùng bao nhiêu tiền thì có thể đổi được đôi chân lành lặn của em?! Cả cuộc đời, việc em có thể làm còn sót lại bao nhiêu?!"
"Cô nói đủ chưa?" Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo nhìn sang.
Anh chậm rãi nói, vạch trần những sự việc vẫn đang ẩn nấp trong bóng đêm không thể nhìn thấu: "Giang Dĩnh tôi đã không muốn truy cứu chuyện đêm hôm đó vì sao cô lại lấy chuyện mất tích ra để lừa gạt mọi người, cũng không thèm truy cứu vì sao cô lại trùng hợp xuất hiện trước đầu xe của tôi như vậy —— cô bị thương, cho nên tôi không so đo tất cả những chuyện đó, thứ tôi có thể cho cũng có giới hạn..... Đừng có dồn ép tôi quá nhiều."
Cơ thể của Giang Dĩnh, run rẩy không thể kiểm soát.
"Chỉ có thể cho em những thứ trong giới hạn có đúng không?" Đôi môi cô ta nhợt nhạt, hỏi: "Cả đời của anh không muốn cho em, chẳng lẽ muốn cho cô ta sao?!"
Giang Dĩnh nhìn Tần Mộc Ngữ chằm chằm, rưng rưng nghiến răng hỏi: "Lúc đó cô đã nói với tôi như thế nào? Cô nói cô không thích anh ấy, cô nói cô sẽ mang theo con trai cút đi thật xa! Nhưng bây giờ cô lại chạy đến đây muốn cả đời của anh ấy! Tần Mộc Ngữ, giật đồ chơi của người khác rất vui sao? Một mặt thì thể hiện mình trong trắng kiên cường, mặt khác lại đi quyến rũ đàn ông, cô cảm thấy mình có ti tiện không?"
Mặt Thượng Quan Hạo hoàn toàn xám xịt.
Tần Mộc Ngữ nhận ra có gì đó không ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, muốn ngăn cản anh nhưng đã không kịp, đưa tay túm lấy tay áo anh: "Thượng Quan Hạo!"
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đặt xuống bên cạnh, ưu nhã đứng dậy.
Chiếc ghế bị đẩy lùi lại phát ra tiếng kêu, khiến mọi người xung quanh trở nên run sợ.
Kể cả Giang Dĩnh cũng đang sợ hãi.
Cô ta biết vừa rồi mình đã không lựa lời nên đã nói ra những điều không nên nói, trên lưng toát đầy mồ hôi lạnh, nghe thấy tiếng bước chân của anh đang đi tới cô ta hoàn toàn thỏa hiệp, run rẩy gọi một tiếng: "Hạo....," ngay lập tức cổ tay bị nắm lấy kéo lên khỏi bàn ăn!
Một tiếng "Bốp!" vang lên, có vật gì đó rơi dưới gầm bàn, mọi thứ trở nên hỗn độn.
"Hạo....." Giang Dĩnh hoảng sợ nhìn anh, ngay lập tức trong mắt đong đầy nước mắt, yếu ớt vô cùng, "Hạo em xin lỗi, em nói sai rồi, em xin lỗi......"
Cô ta ngước mắt nhìn anh, "Hôm nay em tới tìm anh thật sự không phải vì muốn nói những chuyện này, em đòi xuất viện sớm không phải vì em muốn, mà là bởi vì em lo lắng cho anh! Em cũng không hy vọng xa vời anh có thể đền bù cho em cái gì, em chỉ cần anh bình an vô sự thôi! Thế nhưng anh có biết không nếu như anh cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ có thể chờ giấy triệu tập của toà án...."
"Két két ——!" chiếc ghế bị kéo ra ma sát với sàn nhà tạo ra tiếng vang, Giang Dĩnh bị kéo mạnh ra!
"Ngay từ lúc đầu tôi đã không muốn đối xử với cô như thế này trước mặt thằng bé," Thượng Quan Hạo lạnh lùng nhìn cô ta, chậm rãi nói, "Nhưng xem ra cô chưa uống rượu mà đã say, tôi đưa cô ra ngoài, để cô tỉnh rượu, thế nào?"
Giang Dĩnh: "......"
"Thượng Quan Hạo!" Một giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên định ngăn anh lại, Tần Mộc Ngữ ngước đôi mắt trong veo như nước lên, nhìn anh.