Bên trong khu trung tâm mua sắm, Tần Mộc Ngữ có chút đề phòng mà đi dạo.
Vì chị trước đó không có nói qua hai người đi dạo phố, Thượng Quan Hạo cũng sẽ đi cùng!
Bên trong trung tâm thương mại rất rộn ràng và tấp nập, Tần Cẩn Lan liên tục lôi kéo, đặt đủ loại quần áo vào tay nàng và hỏi nàng có thích hay không, nàng miễn cưỡng nói thích, Tần Cẩn Lan bắt nàng đi vào trong thay đồ, đến lúc thay quần áo đi ra, trên cơ bản không loại trừ khả năng nàng có thể thấy tình cảnh thân mật giữa chị và Thượng Quan Hạo cùng một chỗ.
Thượng Quan Hạo cầm tay Tần Cẩn Lan kéo xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt xung quanh, cúi đầu nói: “Hôm nay làm sao vậy? Đây là bên trong cửa hàng, rất dễ gây sự chú ý.”
Cô ngày hôm nay nhiệt tình có chút quá mức.
“Em thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi được một ngày, muốn đối tốt với anh mà, thế nhưng em lại sợ ba nói em lạnh nhạt với Tiểu Ngữ cho nên dắt em ấy theo, thế nào mà anh lại không vui?” Tần Cẩn Lan ôm trọn thắt lưng hắn, dịu dàng hỏi.
Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng hít một hơi, vuốt ve tóc cô, che dấu cảm giác khó chịu trong đáy mắt: “Không, anh rất vui.”
Hắn đã nhạy cảm nhận ra, cô gái này bình thường cũng không quá lên như thế.
“Chị, em đi toilet, có lẽ lâu một chút, anh chị đi trước đi, đợi em ra tìm hai người sau.” Tần Mộc Ngữ thật sự không thể chịu đựng được, mở miệng nói.
“Đừng bận tâm, em cứ vào đi, chị cùng Hạo ở chỗ này chờ em!” Tần Cẩn Lan cười ngọt ngào.
Nàng dùng nước trút vào mặt mình liên tục, nghĩ mãi cũng không rõ vì sao bọn họ lại thành ra như vậy. Ngày hôm qua, tên Thượng Quan Hạo kia thô bạo hung hãn hôn nàng khiến nàng giờ ngẫm lại vẫn còn run rẩy, nàng quả thật không hiểu, hắn vì sao lại hôn nàng!
Bần thần từ trong toilet đi ra, Tần Mộc Ngữ không thấy chị mình đâu, ngược lại thấy Thượng Quan Hạo dựa vào cửa hút thuốc, chờ nàng.
Thượng Quan Hạo lấy điếu thuốc đang cháy trên miệng và nhả khói, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo rõ nét lộ vẻ âm lãnh anh tuấn, chậm rãi tới gần nàng. Tần Mộc Ngữ vô thức lùi về phía sau, vẫn bị hắn áp sát vào trong góc phòng, con mắt hắn sắc bén càng làm cho người ta run rẩy.
“Cô đã nói với cô ấy cái gì? Cô ấy hôm nay sao lại khác thường như thế.” Thượng Quan Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng hỏi.
Tần Mộc Ngữ sửng sốt.
“Tôi chưa... chưa từng nói điều gì!” Nàng có chút không rõ ý đồ của hắn.
Mây mù như lượn lờ bao quanh Thượng Quan Hạo, hắn cười nhếch mép, gần sát nàng hơn nữa, khiến nàng cảm giác được sự lãnh khốc bao trùm đến khó thở, chậm rãi mở miệng nói: “Tần Mộc Ngữ, đừng tưởng rằng hôm qua tôi hôn cô thì đại diện cho điều gì đó, cô không là cái quái gì, nếu như cô đem chuyện này nói lung tung trước mặt Cẩn Lan thì cô nhất định phải chết, tôi sẽ khiến cho cô biết mình đã làm sai chuyện gì!”
Mọi thứ đã rõ ràng rồi, Tần Mộc Ngữ cuối cùng cũng hiểu ý tứ của hắn.
Nàng cảm thấy thật nhục nhã và tàn nhẫn.
Nhẹ nhàng hít một hơi, con mắt trong veo đầy vẻ thản nhiên: “Tôi sẽ không nói gì cả, chuyện hôm qua xem như tôi bị chó cắn, ai mà biết được anh nổi điên vì cái gì!”
Con ngươi lạnh băng của Thượng Quan Hạo khẽ rung, đột ngột nắm chặt nàng gấp bội hung hăng giam giữ tại vách tường, tiếng khàn khàn kéo đến: “Cô nói lại lần nữa!”
Tần Mộc Ngữ rất đau, nước mắt đau đớn sắp trào ra, vẫn quật cường nói: “Rõ ràng, hôm qua anh hôn tôi, là anh khiến tôi thấy nhục nhã, là anh bắt nạt tôi, dựa vào cái gì ở chỗ này cảnh cáo tôi không được nói lung tung! Anh bệnh à!”
Theo lời nàng nói, giống như một con chó cắn người sẽ không chấp!
Đôi mắt sâu đen của Thượng Quan Hạo cuồn cuộn bốc cháy, cơn giận dữ xâm chiếm, đến gần chóp mũi của nàng tàn nhẫn nói: “Tôi có bệnh thì thế nào? Cô bị bắt nạt thì thế nào? Đó là điều cố xứng đáng được nhận! Chị cô chưa bao giờ cam lòng mà trách cô, chỉ biết trách số mệnh cô ấy bạc bẽo, nhưng không có nghĩ là tôi sẽ bỏ qua cho cô! Đây mà gọi là nhục nhã sao? Cô chịu đựng kém cỏi quá đó!”