Kể cả khi đêm đã ngả xuống, trăng đã lên đỉnh đầu thì hắn vẫn chưa trở về, hắn ta thường đâu đi lâu như vậy đâu? Nàng chờ hắn đến khi đêm sắp tàn vẫn chưa thấy hắn quay trở lại, không biết hắn có gặp chuyện gì không nữa
Bất giác khi tỉnh dậy bởi những tiếng hót trong trẻo của những chú chim, nàng mở mắt ngắm nhìn những giọt sương còn khẽ đậu trên những tán lá bên cửa sổ. Khẽ dụi mắt và nhận ra có lẽ khi nàng chờ đợi hắn đã vô tình ngủ quên bên cửa sổ
…" Ngài ấy vẫn chưa trở về sao"…
Nàng tìm kiếm hình bóng của hắn xung quanh nhà nhưng lại không có gì ở đó, hắn đi lâu hơn bình thường, điều này có hơi lạ và khiến nàng từ lúc nào lại cảm thấy chó chút bất an. Cắt ngang dòng suy nghĩ ấy, nàng chợt tự hỏi sao lại phải để tâm đến những điều ấy. Vốn hắn là quỷ thì làm gì có cảm xúc hay sự thấu hiểu đâu, hắn vốn vô cảm mà, sẽ để tâm đến sự quan tâm nhỏ nhoi này của nàng sao? sao nàng lại bất giác nghĩ cho hắn vậy. Gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, nàng lại lần nữa xuống tầng hầm, cảm giác như nó đã trở thành 1 căn phòng chỉ dành riêng cho nàng vậy. Nhưng lần này nàng không đến để pha chế mà nàng chỉ đơn thuần ngắm nhìn kệ sách cũ kỹ với những cuốn sách lâu đời ấy. Bất giác ngồi xuống sàn, với lấy vài cuốn mà đọc, nó như cái cách khi nàng còn bé thường ngồi trốn một góc trong thư viện của lâu đài để đọc sách. Cứ như có một đứa trẻ bên trong nàng đang thúc giục nàng đọc những cuốn sách ấy vậy. Tâm hồn nàng như phiêu lưu nơi gánh sách, nhảy múa với những con chữ, hòa chung nhịp đập với những mảnh đời trong câu chuyện trên giấy bút. Cứ thế chẳng biết nàng đã đọc bao nhiêu cuốn sách rồi, chỉ đến khi cổ nàng đã khát khô cả họng nàng mới dừng lại, bước lên lầu và pha cho bản thân một tách trà ngon. Nhìn ánh mặt trời qua khung cửa sổ, nó gay gắt hơn nhiều cho với ánh sáng dịu nhẹ của buổi bình minh, có lẽ đã là buổi trưa nên mặt trời mới ở trên đỉnh đầu chúng ta như vậy. Dẫu vậy hắn vẫn chưa trở về. Nhấm nháp tách trà ấy, nàng bỗng nghe đâu đó một tiếng kêu nhẹ đâu đó, tìm xung quanh nguồn gốc phát ra tiếng kêu ấy, nàng mới nhận ra là một chú mèo bé nhỏ với bộ lông đen tuyền đang khẽ kêu trên cành cây cao trước nhà. Sinh linh nhỏ bé ấy bị kẹt trên cây sao? trông em ấy đang sợ hãi làm sao.
Nàng nhẹ nhàng ra khỏi nhà và từ từ bước tới chú mèo nhỏ đang sợ hãi trên cao ấy, tự hỏi sao em ấy có thể trèo lên đấy được nhưng lại bị mắc kẹt ở trên. Dù là gì đi nữa, để em ấy một mình như vậy chẳng phải sẽ rất tàn nhẫn sao? Nàng khẽ giơ hai tay ra trước về phía em ấy, như sẵn sàng đón nhận em ngã vào lòng nàng.
- Mèo nhỏ… đừng sợ, ta sẽ không làm hại em đâu
Chú mèo ấy vẫn còn do dự mà không giám xuống, hết cách nàng lại trèo lên cành cây cao ấy, từ từ tiến lại chỗ mèo nhỏ. Cuối cùng cũng lê từng bước tới được chỗ của em ấy. Nhưng khoảnh khắc ôm lấy em nàng bất giác nhận ra cành cây ấy đã gẫy, nàng ôm chặt chú mèo ấy vào lòng không buông như bảo vệ em khi ngã xuống. Bỗng cảm giác cơ thể dừng lại đột ngột, như có bàn tay to lớn nào đó đỡ nàng lại. Ngước nhìn lên thì đó chính là hắn, sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến nàng cảm thấy thật đột ngột.
- Ngài… ngài về từ lúc nào vậy ạ
- Mới vừa nãy thôi, mà sao cừu nhỏ này lại trèo lên cây vậy nhỉ?
- À tôi…
- Ngươi đang ôm thứ gì vậy cừu nhỏ?
Nói xong nàng bất giác nhớ ra sự hiện diện của chú mèo nhỏ, nàng từ từ mở tay ra, chú mèo ấy vẫn cuộn tròn một cách sợ hãi trong lòng của nàng như đang bám lấy một tia hy vọng nào đó.
- Hửm? một chú mèo đen nhỏ sao? phư phư~ ngươi trèo lên cây để lấy thứ này sao?
- Tại…tại tôi thấy em ấy bị mắc kẹt trên cây nên tôi không cam tân thôi
- Phư phư~ rõ ràng bản thân không biết trèo cây vậy mà vẫn một mực trèo lên sao? cũng gan đấy nhỉ? nếu ta không đỡ ngươi kịp thì ngươi tính sao đây?
- Tôi… nhưng dù sao em mèo này còn nhỏ nên để vậy cũng nguy hiểm mà…
- Phư phư, sao cũng được, ta cũng biết ngươi là một tên đại ngốc mà,
Hắn khẽ vuốt ve chú mèo ấy như đang xoa dịu phần nào đó
- Ngươi thích mèo đen sao? phư phư, chẳng phải chúng được coi là mang đến xui xẻo sao? hay là ngươi chỉ đơn giản là thích mèo thôi?
- không hẳn… tôi chỉ thấy nó bị mắc kẹt và cần sự giúp đỡ nên tôi mới …-
- Trèo lên cây sao? phư phư~ nếu như chúng là ảo ảnh thị giác của các quái vật quanh đây thì ngươi tính sao đây? để chúng ăn sao? đúng là không có chút đề phòng nào cả. Ta đã nói đang là mùa đi săn của các quái vật rồi mà
- Nếu có thì chỉ có ngài ở đây thôi…
- Phư phư, đang lẩm bẩm nói xấu ta sao? làm ta có chút buồn đó cừu nhỏ à ~ hay là để ta nuốt chú mèo nhỏ này của ngươi cho đỡ buồn nhé? phư phư
- Không- không được, tôi k có nói xấu ngài mà. Hơn nữa làm ơn thả tôi xuống đi mà
Hắn lại nở nụ cười quái dị trêu gẹo nàng
- Ta sẽ không ăn nó đâu đừng lo, vị của mèo không ngon lắm đối với ta nhưng cũng có thể trở thành đồ ăn dự trữ
- Tôi sẽ không để ngài làm chuyện đó đâu… Mà sao lần này ngài đi lâu vậy? Bình thường ngài đâu có như vậy
- Ta cần xử lý cơn đói bất chợt của ta nên sẽ hơi lâu một chút. Nói mới nhớ, có lẽ trong nhà cũng hết đồ ăn rồi, ngươi có muốn đi cùng ta vào trung tâm vương quốc mua chút thức ăn và vài nguyên liệu cho ngươi không?