Khế Ước Máu: Chồng Quỷ

Chương 46: Đồ đê tiện!



La Mục Khải phải xem lại lòng bàn tay một lần nữa, sau đó hắn mới hỏi cô có nhầm không, người đàn ông đó lúc còn sống hiền lành lắm, chỉ hay nói dối nên mới bị đày xuống tầng thứ nhất của địa ngục này.

Dương Uyển Chi mơ hồ nhìn anh ta, ngay từ đầu cô đã thấy nghi ngờ khi anh ta đứng ra nhận tội thay rồi. Anh ta nhận tội thay cho người khác, vậy kẻ khoét tim thật sự là ai?

“La Mục Khải rốt cuộc ai mới là hung thủ vậy?”

Hắn nhún vai, thong thả nói:“Thiên cơ bất khả lộ, tôi không xen vào việc Dương Gian được.”

“Nhưng mà…”

Cô thở dài, thôi bỏ đi, cô cũng không ép hắn làm gì.

Cũng không có tâm trạng đi xem Mười Tám Tầng Địa Ngục nữa nên cả hai trở về phòng ngủ của La Mục Khải. Lúc bước chân vào chỗ này cô cảm thấy sai sai ở đâu đó, vì sao cô phải tới đây?

Hắn vừa đóng cửa phòng đã bộc lộ thú tính của mình, không nói không rằng một hành động bế cô lên tận giường.

“Tôi nhớ em lắm đó biết không?” Hắn nắm trên cô nằm dưới, hắn thâm tình nói, song còn cọ cọ cái mũi lên chóp mũi của cô.

Dương Uyển Chi vòng tay qua ôm cổ hắn, trong ánh mắt của cô cũng có ý cười hỏi hắn:“Anh đeo nhẫn cho tôi hồi nào vậy?”

“Lúc em tắm.”

La Mục Khải ngậm bờ môi đỏ mọng của cô, tham luyến mút mấy cái rồi mới thả ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô chủ động ghị gáy hắn xuống bắt đầu nụ hôn cháy bỏng.

Môi lưỡi cả hai quấn quít lấy nhau, hắn đã nhanh tay cởi bỏ vải vóc trên người cô xuống. Cô cũng giúp hắn cởi sơ mi và thắt lưng…

…Cộc cộc…

“Quỷ Vương đại nhân ngài có ở bên trong không ạ?”

Là giọng của Bất Âm, chất giọng trầm nhưng đầy nữ tính này cô nghe qua một lần là nhớ.

La Mục Khải cũng không có dấu hiệu sẽ ngừng lại, hắn thò tay vào trong quần nhỏ của cô xoa nắn cặp mông căn tròn rất nhiệt tình.

“Ngài Quỷ Vương, Nguyệt Lão đã đến đấy ạ. Ngài ấy muốn hỏi về vấn đề của Quỷ Hậu, việc cô ta không chịu đi đầu thai đã kinh động tới ngài ấy rồi ạ.”

Cô nghe tới đây lập tức mở mắt, rồi đẩy La Mục Khải ra bằng hết sức lực của mình. Cô vừa nghe thấy cái gì?

Quỷ Hậu?

Hắn đã có Quỷ Hậu?

La Mục Khải gác tay lên trán, che khuất tầm mắt của hắn, hơi thở hắn hổn hển, phía dưới đũng quần đã dựng thành một cái lều trại rồi.

“La Mục Khải anh có vợ rồi?” Cô hỏi lại ngay.

“Nghe anh nói, anh có thể giải thích.”

…Bốp…

Cô tát thẳng vào mặt hắn một cú rõ đau, cùng lúc đó cánh cửa phòng kia cũng mở ra. Ba người một nam, hai nữ bước vào.

Cô biết tất cả bọn họ, trong giấc mơ cô đã thấy bọn họ rồi. Ngoài Bất Âm ra có Hiểu Huyên và Nguyệt Lão nữa…

“Này này… La Mục Khải cậu…”

Nguyệt Lão gần như bị sốc khi nhìn thấy Dương Uyển Chi, rõ ràng đây là Mạnh Bà được anh độ kiếp mà, sao lại có mặt ở phòng riêng của hắn.

Hơn nữa quần áo của bọn họ không được đàng hoàng lắm, chẳng lẽ là…

Anh che miệng nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh một cách kỳ lạ.

“Dương Uyển Chi, cô…” Nữ quỷ Hiểu Huyên có lẽ không ngờ sẽ gặp lại cô.

Trong những ký ức cuối cùng của cô thì cô ta đang làm gì đó với cơ thể cô.

“Nguyệt Lão nói ngài không thể cho Quỷ Hậu đi đầu thai được thưa ngài, dù gì cô ấy cũng là vợ của ngài rồi đấy ạ.”

Dương Uyển Chi trợn mắt, hắn lấy Hiểu Huyên làm vợ sao?

Chuyện này…

Một trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Cút hết ra ngoài cho ta.” Hắn gầm lên rồi làm phép khiến ba người kia biến mất khỏi tầm mắt cô.

“Uyển Chi cho tôi giải thích…”

“Tôi hỏi anh, cô ta có phải vợ anh không?”

Dương Uyển Chi gằng giọng hỏi.

“Tôi không có cưới cô ta, lão già Nguyệt Lão ấy tự ý cưới. Uyển Chi tôi cho cô ta đi đầu thai rồi, chỉ có em mới là Quỷ Hậu của tôi thôi.” Hắn nắm tay cô, rất muốn cô sẽ tin tưởng hắn.

Nhưng không, cô giằng tay hắn ra, chỉ vào mặt hắn nói:“Đồ đê tiện!”

“Nhắm có vợ rồi thì đừng có đi trêu chọc phụ nữ bên ngoài.”

Nói rồi Dương Uyển Chi mở cửa ra ngoài, cô sẽ đi khỏi chỗ này miễn không nhìn thấy hắn nữa là được. La Mục Khải đuổi theo nắm tay cô lại nhưng bị cô giằng ra không thương tiếc, hết cách hắn phải làm phép đưa cô Dương Gian. Đợi cô nguôi giận, hắn sẽ giải thích sau vậy…

*

Trở về căn phòng của mình, Dương Uyển Chi vùi mặt vào trong chăn. Hốc mắt hiếm hoi mới chảy nước một lần bây giờ đã giàn dụa nước mắt, cô mắng hắn là cái đồ phong lưu chết giẫm.

Lần đầu tiên của cô lại cho một con quỷ, đã vậy còn là một con quỷ đã có vợ.

Nghe thật chua chát!

Sau cú sốc về phương diện tình cảm ấy, Dương Uyển Chi tiều tụy hẳn. Cô đi làm với gương mặt không có nổi một nụ cười, bản tính vốn lãnh đạm nay còn trầm tĩnh hơn. Ngồi trong quan tài trang điểm cho xác chết, cô cũng làm một cái thật máy móc chứ không hề thong thả như mọi ngày.

Công việc là kế sinh nhai, miếng cơm manh áo, dù không có tâm trạng vẫn phải làm. Lớn lên trong sự cơ cực nên cô hiểu được rất rõ giá trị của đồng tiền.

Đám tang được tẩn liệm lúc ba giờ sáng, cô hoàn thành công việc lúc hai giờ rưỡi đêm rồi mới được nhận tiền ra về. Trời đã khuya, do vừa mới mưa một trận nên không khí vừa lạnh vừa ẩm thấp.

Một mình cô bước đi thất thần trên đường, khuya thế này không có phương tiện giao thông công cộng nên cô chỉ có thể đi bộ về nhà để tiết kiệm chi phí. Nhà tang lễ cũng không xa khu nhà ở, đi tầm hai mươi phút là đến thôi.

Cơn gió đêm rít qua chợt làm cho cô lạnh sống lưng. Dương Uyển Chi tỉnh táo hơn, cô nhìn về phía trước, trong ánh đèn đường mờ nhạt có một cô gái mặc trên người bộ đầm màu đỏ bó sát. Thoạt nhìn đã liên tưởng được sự xinh đẹp của cô ấy rồi.

Dương Uyển Chi cách cổ một đoạn khá xa nên không nhìn rõ mặt. Chỉ thấy cơ thể của cô rất đẹp, vòng nào ra vòng nấy hẳn hỏi. Làn da trắng sứ cùng mái tóc đen buông xoã do bị dính nước mưa nên có chút rối bời.