Khế Ước Ngày Xuân

Chương 74: Hội Trưởng Bá Đạo



Lục Sâm cùng đến với cô, bấy giờ cũng đang xụ mặt, vừa thấy Trác Dật Nhiên đã đi thẳng đến chỗ cậu.

Khi con người gánh vác sứ mệnh bảo vệ người khác trên vai, tiềm thức sẽ giúp họ trở nên bất khuất vô địch, chỉ khi gặp được người có thể bảo vệ mình thì cơ thể mới nhớ đến những mệt mỏi mà thôi.

Ban nãy lúc Trác Dật Nhiên đánh nhau với Khuông Kiệt, dù bắp thịt đã hết sức, xương cốt đau nhức, nhưng vì không để yếu thế, cậu luôn cắn răng gắng gượng, dần dà bản thân cũng gần như quên mất chuyện pheromone ảnh hưởng.

Bấy giờ Lục Sâm vừa đến gần, được hơi thở quen thuộc bao quanh, cậu mới cảm nhận được sự nhũn chân đến từ bản năng, định chống tay lên chiếc bàn bên cạnh thì bị Lục Sâm giữ lại.

“Minh Ngọc, chẳng phải chị luôn ủng hộ tình yêu vượt giới tính sao?” Khuông Kiệt bị ghìm chặt vào bàn nhưng vẫn không cam lòng ngước mắt nhìn cô, nở nụ cười xấu xí: “Không ngờ phải không, cậu trợ lý mà chị yêu thương lại là một tên Beta giả, cậu ta chỉ là con quái vật dùng pheromone để khiến chị phát tình thôi.”

“Điều cơ bản của tình yêu vượt giới tính đó là giới tính bình đẳng, nhưng cậu lại mượn nó để lấp liếm cho sự kỳ thị giới tính của cậu.” Minh Ngọc cũng lười tức giận với cậu ta, vẻ mặt bình tĩnh rằng: “Cậu không cảm thấy hành vi của mình như một tên đê hèn à?”

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Khuông Kiệt, chẳng mấy chốc đã trở thành châm biếm: “Thì ra chị cũng giống Lục Sâm, toàn nói lý lẽ, ngoài miệng bảo gì mà không muốn bị ràng buộc, nhưng khi ngửi thấy mùi lẳng lơ của Omega rồi thì cơ thể lại thành thật hơn ai hết…”

Cuối cùng trong mắt Minh Ngọc đã lộ sự chán ghét, nhưng chưa chờ cô lên tiếng, vài người mặc đồ cảnh sát đã đột nhiên xuất hiện ngoài cửa khách sạn: “Ban nãy có người báo cảnh sát à?”

“Đúng đúng.” Bấy giờ ông chủ khách sạn đi ra từ phía sau: “Cậu Alpha này gây chuyện, còn dùng pheromone quấy rối Omega, camera giám sát và máy đo lường không khí ở nhà vệ sinh đều có ghi lại.”

Một khi liên quan đến vấn đề giới tính, chuyện này không chỉ là một cuộc ẩu đả đơn giản, giới tính được pháp luật bảo vệ, dù vì bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ cần Alpha chủ động dùng pheromone chèn ép Omega, đều phải chịu toàn bộ trách nhiệm vô điều kiện.

Mấy viên cảnh sát hỏi vài câu để làm rõ tình hình, cuối cùng thì lấy giấy thử và cuộn băng trong camera, sau đó còng tay Khuông Kiệt ngay tại chỗ, dẫn cậu ta đi.

Khuông Kiệt không phải lần đầu tiên bị đưa vào đồn, trên mặt không hề lộ vẻ sợ hãi gì, có lẽ với hắn, việc này chỉ thêm một tờ giấy phạt thôi, chẳng có gì to tát cả. Trước khi đi còn không quên trừng mắt với Trác Dật Nhiên, cậu cũng nhướng mày khiêu khích lại.

Một trận ầm ĩ không nhỏ cũng chẳng lớn qua đi làm lỡ hơn một tiếng, nếu không vì hắn, buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu rồi.

Nhưng lúc này rồi ai mà còn tâm trạng mở tiệc nữa, dù sao thì đột nhiên biết người ở cạnh mình ngày đêm lại là người ngụy trang giới tính, dù là ai cũng kinh ngạc cả.

So ra mới thấy, Minh Ngọc không hổ là chị đại, cô nhìn từng bước chuyển ngoặt của sự việc mang tính chất như phim ảnh này mà vẫn bình tĩnh như không có gì.

Lúc lâu sau, Cố Nghiêu là trung tâm câu chuyện gượng gạo rằng: “Xin lỗi, vốn định tổ chức một buổi sinh nhật thật hoành tráng cho chị…”

Minh Ngọc không đáp, chỉ nhướng mày, vẻ mặt khiến người ta không rõ ý cô.

Cố Nghiêu khựng lại, cậu ta hé môi, một lúc sau mới lúng túng khẽ giọng: “Em không cố ý giấu chị, chỉ là…”

“Chỉ là sợ tôi có thành kiến với Omega.” Minh Ngọc bổ sung giúp cậu ta.

“Không phải, là…” Cố Nghiêu lại kiên quyết phủ nhận: “Nguyên nhân khác.”

Lần này, ánh mắt Minh Ngọc khó nén sự ngạc nhiên.

Cố Nghiêu nhìn cô, ánh đèn treo trên trần khách sạn chiếu lên gương mặt xinh đẹp, tăng thêm nét mạnh mẽ cho đường nét lạnh lùng kia, bỗng chốc như hòa làm một với bóng dáng của rất nhiều năm trước.

Trong tuổi thanh xuân của mỗi người luôn sẽ có ai đó thường xuất hiện, nhưng lại xa xăm không thể với tới.

Người nọ hoàn hảo lắm, lóa mắt lắm, luôn không thiếu người ngưỡng mộ, là ánh sao sáng dẫn đường cho biết bao nhiêu người, cũng là người tình trong mộng của biết bao nhiêu người.

Đa phần, sự ngưỡng mộ ấy rồi sẽ bị lãng quên dần theo năm tháng, nhưng Cố Nghiêu lại bướng bỉnh hơn ai hết.

Trong lễ khai giảng lớp Bảy, Minh Ngọc là đàn chị lớp trên đã đại diện cho trường đến đón, đó là lần đầu tiên Cố Nghiêu gặp được tấm gương trong lời những thầy cô toàn trường, cô ấy thật sự rất chói mắt, chỉ mười lăm, mười sáu tuổi thôi nhưng đã bộc lộ tài năng vượt trội của mình, thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn bỡ ngỡ và mê đắm.

Một năm sau, tất nhiên Minh Ngọc vào trường cấp ba tốt nhất, thế là cuối cùng tuổi thanh xuân mơ hồ của Cố Nghiêu đã có một mục tiêu rõ ràng. Sau đó là những tháng ngày chong đèn đọc sách, cả trong mơ cũng đều là bóng dáng của cô ấy.

Hai năm nữa trôi qua, Cố Nghiêu toại nguyện khi nhận được giấy báo nhập học của trường cấp ba trọng điểm, nhưng không ai ngờ rằng, chính vào mùa hè đó, cậu ta đã bất ngờ phân hóa thành một Omega.

Khi ấy quan niệm bình đẳng giới chưa bằng bây giờ, để đề phòng học sinh yêu sớm vì chịu ảnh hưởng từ pheromone, trường cấp ba trọng điểm chỉ tuyển Alpha và Beta, bấy giờ đột nhiên bị phân hóa giới tính đồng nghĩa với việc lên cấp ba của Cố Nghiêu sẽ được điều chỉnh lại.

Thế là vào năm mười lăm tuổi, cậu ta lại vì một con người mình chưa từng nghe đến tên, quyết tâm đưa ra một quyết định hoang đường, làm thay đổi cuộc đời của mình sau này.

Cứ thế, cậu ta vẫn lấy thân phận của Beta thi vào trường cấp ba của cô, sau đó lại cùng trường đại học với cô, thậm chí trở thành một trong những người thân thiết bên cạnh cô.

Cố Nghiêu đã quá may mắn, bởi phân hóa muộn nên cậu ta khá cao, tuy ngoại hình khá thanh tú nhưng tổng thể cũng không giống một Omega; nhưng mùi pheromone của cậu ta lại quá nồng, có cẩn thận cách mấy cũng khó tránh những lúc bị lộ, may mà luôn gặp người hiền lành, dù thi thoảng vô tình bị biết được cũng sẽ giúp cậu ta giữ kín bí mật này, không để ai biết.

Sau đó nữa, quan niệm bình đẳng giới được đề cao, ba giới tính ABO đã không còn là những quần thể bị ngăn cách nữa, ảnh hưởng của giới tính cũng ngày càng ít đi, cậu ta mới có đôi chút tin tưởng.

Nhưng giấu giếm bao nhiêu năm đã thành thói quen rồi, nếu lúc này đột nhiên để lộ, tuy không đến mực chịu phạt, nhưng cũng sẽ gặp khá nhiều phiền phức, ví dụ như những ánh mắt quái lạ của người xung quanh giờ phút này.

Cố Nghiêu không mấy để ý đến suy nghĩ của người ngoài, với cậu ta, có nguyên nhân khó mở lời hơn.

Nay cuối cùng cậu ta đã tiếp cận được người mà khi xưa chỉ có thể ngước mắt nhìn, nhưng luôn trong thân phận của một Beta. Nếu là Alpha khác, có lẽ giới tính thật của cậu ta sẽ là một sự trợ giúp tốt, nhưng cậu ta rất rõ Minh Ngọc khác với mọi người.

Cậu ta lo lắng về thân phận này, càng lo lắng cho những lời nói dối động trời phía sau, một khi cậu ta bị lộ, không chừng chỉ trong một đêm thôi, giấc mơ mà cậu ta luôn nâng niu trong tay bao năm qua sẽ tan vỡ.

“Cậu ngốc quá.” Minh Ngọc đột nhiên nói, kéo cậu ta về thực tại: “Mùi pheromone nồng thế thì thôi, diễn xuất cũng tệ.”

Cố Nghiêu sững sờ, trợn to mắt không dám tin, một lúc sau mới lắp bắp: “Chị… chị đã phát hiện từ lâu rồi sao?”

“Chứ gì nữa?” Minh Ngọc bật cười trước dáng vẻ của cậu ta: “Một Omega ngày nào cũng chạy loanh quanh trước mặt, Alpha ngu đần cỡ nào mới không cảm nhận được?”

“Chị…” Cố Nghiêu lúng túng hỏi: “Chị không giận sao?”

“Giận thì chưa đến mức.” Minh Ngọc vẫn nhếch môi: “Chỉ là luôn hiếu kỳ nguyên nhân thôi, nhưng hình như xưa nay cậu đều không chịu nói.”

“Em sợ chị không chấp nhận được.” Cố Nghiêu khẽ giọng: “Giới tính của em, và cả… pheromone.”

Im lặng vài giây, Minh Ngọc khẽ nhướng mày: “Nếu việc ủng hộ suy nghĩ “yêu đương không phân biệt giới tính” mà lại kỳ thị tất cả các mối tình AO thì có khác gì những kẻ kỳ thị tình yêu vượt giới tính chứ?”

“Ý nghĩa thật sự của ‘yêu đương không phân biệt giới tính’ là tôi không quan trọng cậu là Beta hay Omega, cũng không để ý cậu có pheromone hay không, mùi hương nồng hay nhạt, độ phù hợp với tôi có đủ cao chưa.”

Minh Ngọc bước lên trước một bước, ngước mắt nhìn cậu: “Điều tôi quan tâm là bản thân cậu.”

Là một Alpha, vóc dáng của Minh Ngọc đã cao hơn những cô gái khác, ngày thường trông luôn rất cao, bấy giờ cởi giày đứng cạnh Cố Nghiêu lại thấp hơn cậu ta hơn nửa cái đầu.

Lúc này Cố Nghiêu mới chú ý đến phong cách ăn mặc khác hẳn với vẻ nghiêm trang bình thường, hôm nay cô mặc chiếc váy ngắn có dây màu đỏ rượu, thêm phần xinh đẹp khác biệt so với ngày thường.

Alpha chiếm trọn trái tim cậu ta nhiều năm qua, khi nhìn từ xa trông cao lớn thế kia, hóa ra khi đến trước mặt cũng sẽ nhỏ nhắn đáng yêu đến thế.

Lúc ở cạnh cô, phản ứng Cố Nghiêu luôn chậm chạp, sau khi quan sát hết những thứ này mới kịp nghiệm ra lời Minh Ngọc vừa nói.

Sau đó sắc đỏ lan ra toàn khuôn mặt.

Minh Ngọc lại bị cậu ta chọc cười, khóe môi nhếch lên một độ cong rất khẽ.

“Sao cậu ngốc vậy.” Minh Ngọc nói: “Những lúc thế này còn cúi đầu.”

“… Hả?” Cố Nghiêu lại sửng sốt. Sự bất đắc dĩ thoáng qua trong mắt Minh Ngọc, cô bèn vươn tay nhấn mạnh đầu cậu ta xuống, mình thì ngước đầu hôn cậu ta.