Giờ khắc này, Lữ Lâm đang tính toán một chuyện khác, đó là có nên nói cho Khúc Phi Khanh chuyện cô gái tuyệt sắc kia dùng Xuân Tâm Động hại Lữ Trọng không? Lữ Trọng vào tù, Khúc Phi Khanh cũng chú ý cao độ, nhưng không phải là cứu Lữ Trọng, mà là tại Xuân Tâm Động. Bằng không nàng cũng sẽ không cho Lữ Lâm hay sự tồn tại của Thượng Quan Lan. Lữ Lâm không ưa Phi Khanh. Theo bản ý, hắn cũng không muốn giúp Khúc Phi Khanh điều tra Thượng Quan Lan. Nhưng, Lữ Trọng bị hại có quan hệ với Thượng Quan Lan, có nghĩa là bọn họ có chung địch nhân. Hắn cấp thiết muốn báo thù cho Lữ Trọng, nhưng địch ẩn nấp trong bóng tối, lại quỷ kế đa đoan, Lữ Lâm cảm thấy mình chưa chắc là đối thủ của đối phương. Lúc này, mượn tay Khúc Phi Khanh để bắt hung thủ coi như cũng là một biện pháp tốt. Cái gọi là trăm sông đổ về một biển, hai người mặc dù xuất phát điểm không giống nhưng mục đích thì không khác.
Lữ Lâm nói:
"Lão phu có một tin quan trọng phải nói cho ngươi. Qua mấy ngày điều tra, lão phu đã biết ai là người dùng Xuân Tâm Động hãm hại con ta."
Khúc Phi Khanh lúc đầu không để ý Lữ Lâm nhiều lắm, nhưng khi nghe được câu sau liền có tinh thần, vội hỏi:
"Ngài tìm được Thượng Quan Lan hành tung?"
Lữ Lâm lắc đầu: "Không phải Thượng Quan Lan, mà là một cô nương."
Khúc Phi Khanh âm thầm suy đoán, Thượng Quan Lan còn có đồng bọn? Nghĩ tới ân oán của sư phụ, nàng tiếp tục hỏi:
"Cô nương này là ai? Hiện tại ở nơi nào?"
"Không phải ai khác, chính là người vừa rồi bị truy nã ngươi nhìn thấy." Lữ Lâm nói, "Có lẽ thông qua cô nương này, ngươi có thể tra được manh mối về Thượng Quan Lan."
Khúc Phi Khanh biết cô nương kia với Lữ Trọng có quan hệ đặc thù, nhưng vẫn chưa nghĩ đến đối phương vậy mà lại là người dùng Xuân Tâm Động.
"Ninh Quốc Công nói thật chứ?"
Khúc Phi Khanh nửa tin nửa ngờ. Lữ Lâm trước đó đã lật lọng một lần, nàng không hoàn toàn tin tưởng hắn.
Lữ Lâm mới kể lại hôm đó mình nói chuyện với Dư Lương.
"Qua nhiều manh mối cho thấy, chẳng lẽ bà chủ còn không tin cô gái đó có vấn đề? Mặc dù ta không biết vì sao ả muốn hại con ta, nhưng việc này ả tuyệt đối không thoát khỏi liên quan."
Khúc Phi Khanh gật đầu, "Cô ta là người có hiềm nghi nhất. Ta cảm thấy cô ta có liên hệ với Thượng Quan Lan, nếu không sao ả có thể có Xuân Tâm Động?"
"Ninh Quốc Công tiếp tục cho người thăm dò đi, nhất định phải tra ra tung tích của cô ta! Coi như đào sâu ba thước cũng phải tìm được!"
"Bà chủ, không phải là ngươi bảo ta ngừng tra án à?"
"Âm thầm tra, đừng quá mức trắng trợn. Hết thảy chờ cứu được Lữ công lại bàn."
Lữ Lâm hiển nhiên hiều Khúc Phi Khanh một mặt là muốn làm rõ Xuân Tâm Động với Thượng Quan Lan, một mặt lại không muốn triều đình tra xét tới Vạn Xuân Lâu.
"Tốt, lão phu nghe ngươi."
Lữ Lâm lạnh lùng nói ở trong lòng: "Khúc Phi Khanh, khi con ta đại thù tất báo, đừng trách ta qua sông đoạn cầu, trở mặt không quen biết."
Bắt được tin tức quan trọng, Khúc Phi Khanh muốn chạy về báo cáo Hoàng Phủ Vân, nên tùy ý qua loa với Lữ Lâm vài câu và rời đi Lữ Phủ.
Lữ Lâm chọn lựa một người đáng tin trong phủ làm kẻ chết thay – đó là mất mạng, bởi vậy Lữ Lâm chu cấp cho cha mẹ hạ nhân này thật nhiều. Sau đó, hắn cho Tưởng Sĩ Đường rút Vũ Lâm Quân. Đã âm thầm điều tra, không cần Vũ Lâm Quân tham dự nữa, và bí mật bàn giao thủ hạ đi âm thầm điều tra.
Trấn Viễn Hầu Phủ.
Cố Vân Cảnh hồi phủ, còn chưa kịp lấy râu xuống đã nóng lòng đi gặp Công Chúa. Và vừa mới bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng kêu bi thương thê thảm.
Hai mắt Tiêu Mộ Tuyết nhắm chặt, lắc đầu không ngừng, sắc mặt tái nhợt.
"Không! Không!"
Tiếng thét cuồng loạn khiến người nghe động dung. Tiêu Mộ Tuyết bừng tỉnh, mặt tái nhợt treo đầy nước mắt.
"Tuyết Nhi đừng sợ, ta ở đây."
Cố Vân Cảnh vỗ nhẹ bờ vai Tiêu Mộ Tuyết, an ủi.
Thanh âm quen thuộc hòa nhã làm Tiêu Mộ Tuyết an tâm không ít.
"Phò Mã..."
Nhìn thấy người thương, Tiêu Mộ Tuyết nhào vào lòng Cố Vân Cảnh, nắm thật chặt tay và dán vào đối phương hết sức, như muốn khảm nạm vào trong người đối phương.
"Tuyết Nhi đừng sợ, ta vẫn sẽ luôn tại bên cạnh nàng. Mộng cảnh cùng hiện thực là tương phản."
Tiêu Mộ Tuyết lắc đầu, sắc mặt như giấy trắng.
"Không, mộng cảnh chân thật như vậy... Chân thực đến khiến ta sợ hãi." Giọng nói Tiêu Mộ Tuyết tràn ngập đau thương, "Ta mơ thấy thân phận ngươi bị bại lộ, phụ hoàng giận dữ, đem cả Trấn Viễn Hầu Phủ chém đầu! Ta một mực cầu xin hắn nhưng hắn vẫn không chịu buông tha ngươi."
Tiêu Mộ Tuyết càng nói càng khóc:
"Ta đứng tại bên ngoài pháp trường, trơ mắt nhìn xem ngươi, nhìn xem Hầu gia, nhìn xem Cố gia từ trên xuống dưới bị đao phủ chặt đầu. Ta liều mạng hô nhưng không ai để ý đến ta."
Cố Vân Cảnh nâng mặt Tiêu Mộ Tuyết lên, "Tuyết Nhi nhìn ta, ta còn sống đây, sinh long hoạt hổ đứng tại trước mặt nàng đây. Nàng đừng sợ được không?"
"Phò Mã..."
Tiêu Mộ Tuyết không ngừng v.uốt ve mặt Cố Vân Cảnh trên, một khắc cũng không nỡ dừng lại.
"Ngoan, đừng sợ, ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh nàng."
Cố Vân Cảnh liên tiếp thì thầm, tâm tình khẩn trương bất an của Tiêu Mộ Tuyết hơi bình phục. Phò Mã lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, khẽ cười nói:
"Tuyết Nhi của ta khóc thành lệ nhân rồi. Đừng khóc nữa, khóc sẽ không đẹp."
Tiêu Mộ Tuyết nắm tay Cố Vân Cảnh hỏi:
"Phò Mã, chúng ta thật có thể vĩnh viễn bên nhau?"
Chỉ cần hồi tưởng lại giấc mộng, Tiêu Mộ Tuyết sẽ cảm thấy sau lưng phát lạnh và khủng hoảng vạn phần.
"Sẽ. Một đời một thế!"
Cố Vân Cảnh kiên định nói. Giờ khắc này, nàng mới biết Công Chúa cũng không phải kiên cường như nàng tưởng tượng. Người có cao cao tại thượng phong hoa tuyệt đại thế nào cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái yêu mình. Bởi vì yêu, bởi vì sợ mất đi nên mới lo được lo mất. Mới có thể bị một cái mộng cảnh hư ảo đảo loạn tâm thần không yên.
"Phò Mã, ta không muốn cách xa ngươi, ta không muốn ngươi mạo hiểm. Chúng ta cùng đi ẩn cư, nhàn vân dã hạc, không hỏi thế sự có được không?"
Không hỏi thế sự đã từng là mơ ước lớn nhất của Cố Vân Cảnh, nhưng bây giờ giấc mộng này đã cách nàng ngày càng xa. Đường đi được hơn nửa rồi, làm sao rút chân đây? Bận tâm đến Tiêu Mộ Tuyết cảm xúc, Cố Vân Cảnh than nhẹ, dịu dàng nói:
"Chúng ta nhất định sẽ sống như thần tiên quyến lữ."
Cố Vân Cảnh ôm Tiêu Mộ Tuyết vào lòng. Phò Mã tuy không cao lớn nhưng ngực của nàng lại là ấm áp như thế, tựa như lò sưởi trong đêm đông.
Phò Mã cười, ôm ấp, đối với Tiêu Mộ Tuyết mà nói là sự dịu dàng nhất thế gian. Nàng nằm trong lòng Cố Vân Cảnh, tham lam hưởng thụ lấy ấm áp, thỏa thích ngửi mùi của Phò Mã.
Không đủ, không đủ, vô luận như thế nào cũng không đủ! Có lẽ chỉ có thân thể vĩnh viễn hai hợp làm một giao hòa, Tiêu Mộ Tuyết mới có thể an tâm, mới có thể thỏa mãn đi.
Hai người còn chưa hết nồng nàn, Cố Trung lại tới quấy rầy. Cố Vân Cảnh cũng không ngại, vẫn ôm Tiêu Mộ Tuyết.
Cố Trung cũng không lạ gì, hoặc là nói đã quá quen. Công Chúa - Phò Mã tình cảm tốt ai ai cũng biết. Hai người ngày ngày bên nhau, hận không thể hóa thành kẹo quắn đi đâu cũng dính nhau, vĩnh viễn không tách rời.
"Thế tử, thế tử, tin tốt tin tốt."
Cố Trung chạy như bay tới. Vừa vào cửa đã nhìn thấy hai người chính là như keo sơn ôm nhau, hắn cười hì hì:
"Thế tử, ta không có quấy rầy hai người chứ."
Cố Vân Cảnh nhíu mày, "Tất nhiên là quấy rầy."
"A, thế tử thứ tội, ta không phải cố ý." Cố Trung xấu hổ nói.
"Có, có, có!" Cố Trung vui vẻ nói, lấy ra phong thư đưa cho Cố Vân Cảnh, "Thế tử, Hầu Gia gửi thư!"
Kinh hỉ không chỉ Cố Trung, Công Chúa Phò Mã cũng mừng rỡ; Cố Vân Cảnh vội nhận tin, ngơ ngác nhìn xem phong thư, nhẹ nhàng v.uốt ve chữ viết, hai tay run nhè nhẹ, mắt dần ướt át.
Chiến tranh liên miên ba tháng nay, thư nhà là vạn kim khó cầu. Phong thư này vô cùng trân quý đối với nàng!
Trấn Viễn Hầu Cố Uy tây chinh thảo phạt Tây Lương đã hơn một năm; một năm qua Cố Vân Cảnh không biết cha sống như thế nào, cũng không biết cha có chịu được gió tuyết nơi xa.... Mọi thứ chỉ có thể biết thông qua lời sứ giả giản lược. Cố Vân Cảnh rất muốn viết thư gửi cha nhưng Thạch Môn Quan là biên cảnh Tiêu Quốc và Tây Lương, bão cát đầy trời, giao thông cực kì khó khăn, bây giờ hai nước đang giao chiến, không ai chịu giao thư đến đó cả. Mà Cố Uy, bình thường quá bận rộn chiến sự, mỗi ngày thức khuya dậy sớm, chiến sự căng thẳng không cho hắn được phép quá nhớ Cố Vân Cảnh. Lại thêm, dù viết thư, vận chuyển về đô thành cũng là khó khăn. Cố Uy tuyệt đối sẽ không phái binh sĩ ngàn dặm xa xôi về đô chỉ vì đưa thư nhà. Cố Uy mỗi khi nhớ con cũng chỉ là nhìn trăng thở dài mà thôi.