Dư Lương không muốn chết, rất không muốn chết. Làm nô làm bộc, uốn mình theo người nhiều năm chỉ vì chờ mong một ngày mình có thể trở thành người trên người, có quyền lợi và vinh hoa phú quý, mộng tưởng còn không thực hiện được hắn tuyệt đối sẽ không để mình cứ tuỳ tiện mà chết đi như vậy. Hắn nhất định phải thuyết phục Lữ Lâm cho bằng được, để đối phương từ bỏ suy nghĩ đi gặp Tiêu Quan. Kỳ thật, giờ khắc này Dư Lương đã nghĩ tới cứ giết vợ chồng Lữ Lâm diệt khẩu, nhưng lý trí chiến thắng xúc động. Ninh quốc công quyền cao chức trọng, được bệ hạ coi trọng, giết hắn Tiêu Quan cũng sẽ truy xét đến ngọn nguồn. Suy nghĩ kỹ lợi hại trước sau, Dư Lương bắt đầu suy nghĩ nên thuyết phục Lữ Lâm như thế nào.
Thời gian hắn ở Ninh Quốc Công Phủ không tính là ngắn, tính tình Lữ Lâm thế nào cũng đoán được nhất thanh nhị sở. Lữ Lâm không ngốc như Lữ Trọng, tùy tiện dăm ba câu qua mặt được. Muốn thuyết phục thành công tuyệt đối không phải đơn giản. Vì bảo mệnh, Dư Lương không còn lựa chọn nào khác, dù khó hắn cũng phải đi làm.
Dư Lương gõ nhẹ cửa phòng, hắng giọng, thanh âm như bình thường cung kính:
"Lão gia."
Những ngày này Dư Lương phụng mệnh Lữ Lâm quan sát Vạn Xuân Lâu. Từ khi Lữ Trọng bị định án, Lữ Lâm không có gặp qua Dư Lương. Lữ Lâm nghĩ Dư Lương đến báo cáo.
Ninh quốc công hận Khúc Phi Khanh thấu xương cho nên nếu có tin gì về yêu diễm nữ này, hắn sẽ nghe.
"Vào đi." Lữ Lâm trầm giọng nói.
Dáng vẻ khóc sướt mướt không tốt để biểu trước mặt hạ nhân, Lữ phu nhân cấp tốc dùng khăn tay lau nước mắt. Dư Lương đẩy cửa vào, đi đến bên Lữ Lâm, nói:
"Khởi bẩm lão gia,việc ngài cho ta điều tra Khúc Phi Khanh vẫn chưa có manh mối."
Lữ Lâm cau mày: "Còn không có manh mối? Ngươi cũng coi như thông minh, mà ngay cả ngươi cũng không tra ra, cho thấy Vạn Xuân Lâu thật sự có ẩn tình."
Dư Lương có tra được một vài thứ, nhưng nếu là ở trước kia hắn sẽ kỹ càng báo lại. Tuy nhiên, vừa rồi vô tình nghe được hai người họ nói chuyện, Dư Lương đã hiểu rằng mình và họ không có khả năng cùng chiến tuyến. Bởi vậy Dư Lương tình nguyện để manh mối ở luôn trong bụng.
"Vâng, đúng là như thế. Khúc Phi Khanh quá mức giảo hoạt, thanh lý sạch sẽ mọi hành tung." Dư Lương thở dài nói.
"Thanh lý sạch sẽ có ích lợi gì?" Lữ Lâm không khách khí nói, "Tra không ra cũng không quan hệ, lão phu lần này nhổ nàng tận gốc!"
Dư Lương còn đang sầu não đến cùng vì làm thế nào để mở miệng thuyết phục Lữ Lâm, vì không thể đột ngột đi thẳng vào vấn đề tỏ rõ thái độ của mình, như vậy chẳng phải là bại lộ mình nghe lén sao? Và khi hắn đang vạn phần phiền muộn, Lữ Lâm đã cho hắn một bậc thang rất tốt.
"Lão gia, ngài nói nhổ tận gốc là sao?" Dư Lương ra vẻ hỏi.
"Trăm vạn ngân phiếu." Lữ Lâm nhìn Dư Lương, thần sắc càng ngưng trọng, "Dư Lương, những năm này, những gì ngươi làm vì Trọng nhi, lão phu đều nhìn thấy. Mặc dù ngươi rất trung tâm, nhưng đó không phải là trung đúng nghĩa."
"Trung, chia làm đại trung cùng ngu trung. Trung với quân, trung với quốc, là đại trung. Còn trung với người ngang ngược càn rỡ, không phân phải trái, mà từ bỏ nguyên tắc làm người, là ngu trung."
Lữ Lâm nói rất uyển chuyển việc Lữ Trọng cùng Dư Lương chung đụng cho đến nay chẳng những không học tốt mà ngược lại càng thêm xấu hơn. Đại khái là vì có hắn thông minh tài giỏi, chuyện gì cũng có thể thay Lữ Trọng giải quyết cho nên Lữ Trọng mới không kiêng nể gì mà tiếp tục làm việc xấu. Nói khó nghe thì cái gọi là trung tâm của Dư Lương chỉ là việc làm để được ở lại. Chuyện đã đến nước này, bản án đã định, Lữ Lâm cũng không muốn lại đi truy cứu cái gì, quá khứ như vậy coi như thôi. Nhưng chuyện duy nhất hắn không thể bỏ qua là chủ tớ hai người hợp mưu trộm kho ngân.
"Dư Lương, lão phu định bẩm báo cho bệ hạ chi tiết." Lữ Lâm lại nói.
"Ngươi và Lữ Trọng là đồng mưu; bây giờ hắn đã bị định tội chết, thêm tội cũng không quan trọng. Nhưng một khi bệ hạ biết thêm ngươi cũng tham gia, hẳn là sẽ trách phạt ngươi đi."
Dư Lương cười lạnh ở trong lòng. Trách phạt? Cần gì phải nói nhẹ như vậy? Tự vận kho ngân là tội diệt cửu tộc! Dư Lương không có cửu tộc mà chỉ có một mình.
"Quốc công, nếu bệ hạ biết Quốc Công Phủ cũng bất lợi thôi, những năm qua công tử đắc tội không ít người, cũng không thiếu vương tôn quý tộc đâu." Dư Lương trầm ngâm nói.
Dư Lương nói là thật. Những năm qua, vì thằng con nghiệt chướng mà Lữ Lâm xác thực đắc tội không ít người.
"Lão gia được bệ hạ coi trọng khiến rất nhiều người ước ao ghen tị rồi. Nếu việc này lại vỡ lẽ, ta tin chắc sẽ không ít người càng thêm phóng đại. Bệ hạ dù có đứng về phía ngài cũng không đỡ được nhiều miệng lưỡi như vậy." Dư Lương nói. "Trộm kho ngân là tử tội diệt cửu tộc! Nếu truy cứu, Lữ Phủ cũng khó thoát tội." Dư Lương thở dài, "Lão gia nhẫn tâm nhìn toàn phủ đều đi chết?"
Lữ Lâm cũng không phải không nghĩ tới những điều này. Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói:
"Ta là thân sinh Lữ Trọng, khó từ tội lỗi là đương nhiên. Còn ngươi lf chủ mưu cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Những người khác chỉ là làm việc vặt, không phải tộc nhân Lữ thị, ta sẽ cầu xin bệ hạ tha cho bọn họ."
Con tim Dư Lương triệt để rơi xuống đáy cốc. Mồm mép của hắn cứ như vậy mà uổng phí. Lữ Lâm chính xác muốn đi khai tội với Tiêu Quan. Giờ phút này, nội tâm Dư Lương điên cuồng gầm thét rằng: Không, không! Ta không thể chết, ta còn chưa trở thành cường giả ngạo thế thiên hạ dưới một người trên vạn người! Dư Lương nắm chặt nấm đấm dưới tay áo, móng tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay và rướm máu, song hắn không thấy đau đớn. Dư Lương không cam tâm, tiếp tục nói:
"Lão gia nhất định phải tiến cung bẩm báo?"
Lữ Lâm kiên định gật đầu, "Cho dù việc này mang đến tai vạ, ta cũng nhất định đi. Khúc Phi Khanh không phải người lương thiện, cô ta cầm nhiều ngân lượng như vậy khẳng định là đang mưu đồ chuyện gì. Vì cam đoan thời cuộc không còn rung chuyển, ta nhất định phải tiến cung nói hết thảy."
"Lão gia, kỳ thật chuyện còn không có bết bát như vậy. Chúng ta có thể nghĩ cách, vừa có thể nói cho bệ hạ vừa có thể bảo toàn Lữ Phủ." Dư Lương nói.
Ánh mắt Lữ Lâm sáng lên và bỗng có thần thái, kích động nói:
"Nếu là như thế thì không có gì tốt hơn. Ngươi nghĩ được cách gì sao?"
"Tạm thời là không." Dư Lương nói, "nhưng lão gia hãy cho ta một ngày, ta cam đoan có thể nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên."
Nếu đã không cách nào thuyết phục Lữ Lâm vậy đành phải kéo dài thời gian. Nhìn xem thế cục, Dư Lương cảm thấy mình và Khúc Phi Khanh là châu chấu trên cùng một sợi dây. Trước khi Lữ Lâm tiến cung, hắn nhất định phải xin Khúc Phi Khanh giúp đỡ.
Thời gian một ngày cũng không thể thay đổi được gì, cũng như Khúc Phi Khanh có năng lực thế nào cũng không thể lật tung trời trong một ngày. Nhưng cho Dư Lương một ngày, nói không chừng hắn thật có thể nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên, cứu vãn Lữ Phủ.
"Tốt. Ta cho ngươi một ngày." Lữ Lâm nói.
......
Hai người Cố Vân Cảnh một lần nữa lại bị Trần Hoài Sinh triệu vào cung. Lần này, Trần công công không nói cười yến yến giống dĩ vãng, mà ánh mắt phi thường bức thiết, như một giây sau sẽ sụp đổ ngay vậy.
"Phò mã, Công chúa điện hạ, đại sự không tốt! Hai người nhanh tiến cung nhìn xem bệ hạ đi, bệ hạ lửa giận công tâm cứ thế thổ huyết, hiện tại bất tỉnh rồi." Trần Hoài Sinh nghẹn ngào nói.
"Phụ hoàng thế nào? Đang êm đẹp làm sao lại thổ huyết?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi, cũng gấp rút không kém Trần Hoài Sinh.
"Thật sự là trời sập tới." Trần Hoài Sinh lau mồ hôi trán, "Hộ Bộ khố phòng không giải thích được tại sao bị thiếu một trăm vạn lượng ngân phiếu ạ!"
Tiêu Mộ Tuyết nghe xong suýt hôn mê bất tỉnh. Cố Vân Cảnh thấy thế, đỡ lấy và nói:
"Tuyết Nhi, nàng thế nào?"
"Ta không sao." Tiêu Mộ Tuyết nhíu mày, kinh ngạc nói: "Khó trách phụ hoàng sẽ tức hộc máu."
Ba người không lãng phí thời gian nữa, hoả tốc chạy đến hoàng cung.
Tiêu Quan nhắm hai mắt, nằm trên giường rồng, sắc mặt trắng bệch nhìn qua già nua rất nhiều, không còn vênh váo hung hăng như ngày xưa, nhìn qua như một người dần già đi.
Trước giường rồng có đứng Lệ Quý Phi, mấy Thái Y đang quỳ và cùng Hộ Bộ Thượng Thư Đặng Khoan. Ngoại trừ Quý Phi, những người còn lại đều cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Lệ Quý Phi chỉ vào các Thái Y mắng:
"Bản cung hỏi các ngươi, bệ hạ lúc nào tỉnh lại?"
Cầm đầu Thái Y ấp úng nói:
"Hồi bẩm... Nương nương, bệ hạ... không chỉ đơn giản là lửa giận công tâm..."
Thái Y còn chưa nói xong, Lệ Quý Phi nghiêm nghị nói:
"Im ngay! Chớ nói nhảm với bản cung. Bản cung hỏi các ngươi bệ hạ khi nào tỉnh lại? Cho bản cung một câu trả lời chắc chắn!"
Chúng Thái Y hai mặt nhìn nhau, câm như hến.
"Phế vật, một đám phế vật!"
Theo tính tình Lệ Quý Phi, nàng thật sự sẽ đá chết những Thái Y vô dụng này, nhưng dù sao Tiêu Quan cũng đang hôn mê bất tỉnh, đến cùng vẫn là dựa vào họ chữa trị. Lệ Quý Phi hừ lạnh, chậm rãi và cực không tình nguyện thu chân về. Mắng xong, Lệ Quý Phi chuyển đầu mâu sang Đặng Khoan:
"Đặng Khoan, ngươi thân là Hộ Bộ Thượng Thư, vì sao ngay cả kho ngân bị mất mà không biết?"
Sắc mặt Đặng Khoan trắng bệch, không phản bác được.