Hầu kết nhúc nhích, Lữ Lâm gian nan đứt quãng nói. Dáng vẻ tùy thời tắt thở.
"Phò mã... Kho ngân... Kho ngân... Tại..."
Không chỉ có phần bụng thụ thương, trước đó Lữ lâm đã trúng độc, hai nhân tố kết hợp làm hắn đau đớn đến không thốt nên lời, chỉ có thê há miệng... Cố Vân Cảnh đã cố vỗ lưng thuận khí nhưng không hiệu quả. Nếu nàng biết thế này thì đã mang theo sư phụ. Lữ Lâm sắp không được. Coi như cấp tốc về Hầu Phủ tìm Thượng Quan Lan cũng không còn kịp. Cố Vân Cảnh chỉ đành nghe Lữ Lâm đứt quãng nói.
Hầu kết Lữ Lâm không ngừng nhấp nhô. Hai mắt như cá chết không còn sự sống. Cố Vân Cảnh cảm giác tay Lữ Lâm dần lạnh băng, khẽ gọi: "Quốc công gia."
"Kho ngân... Tại..."
Mắt trừng lớn, miệng mở lớn, Lữ Lâm rất muốn nói nhưng tiếc thay, nguyện vọng này không cách nào thực hiện được.
"Phụt", Lữ Lâm nôn ra mấy ngụm máu đen, vấy lên quần áo màu xanh nhạt của Cố Vân Cảnh hết sức chói mắt. Tiêu Mộ Tuyết lau đi chỗ ấy, nhìn xem sắc đen trên khăn, trầm giọng nói:
"Quốc công gia bị trúng độc. Chắc chắn Dư Lương đã ra tay, hạ độc ông ấy trước."
Tiêu Mộ Tuyết nói vậy là vì nàng biết Cố Vân Cảnh thiện lương. Nếu không biết Dư Lương hạ độc, Phò mã nhất định sẽ tự trách mình vì cái chết của Lữ Lâm.
Lữ Lâm còn tại trừng mắt, cánh tay đã rũ xuống, cuối cùng tim ngừng đập, vĩnh biệt cõi đời. Hắn chết không nhắm. Làm sao có thể nhắm mắt khi còn chưa nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ tỉnh lại; còn chưa nói cho Cố Vân Cảnh về kho ngân có liên quan tới khúc Phi Khanh. Lữ Lâm không cam lòng, không-cam-lòng! Dĩ nhiên những nội tâm này không ai đọc được. Cố Vân Cảnh vuốt mắt Lữ Lâm, tâm tình nặng nề, bi thương. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới một nhà đại nho đương thời sẽ lấy phương thức này rời đi nhân thế. Không có ai tiễn biệt, không có con cháu khóc than, cứ như thế mà lẳng lặng chết ở đầu đường. Đối với Lữ Lâm – một người thật sự vẻ vang khi còn sống thì cảnh tượng này rất thê thảm.
Tiêu Mộ Tuyết vỗ vai Cố Vân Cảnh, "Ngươi đừng quá mức tự trách. Lữ Lâm chết không phải tại ngươi. Chỉ trách nhãn lực ông ta không tốt, thu lưu thằng điên Dư Lương ấy."
Bị Công chúa cảnh tỉnh, Cố Vân Cảnh vạn phần kích động, đứng dậy lớn tiếng nói:
"Chết rồi! Dư Lương đã dám ra tay với Quốc công gia, cho thấy Lữ Phủ trên dưới không thoát kiếp này, Cố Trung, ngươi mau trở về báo sư phụ để ông mang theo y dược cấp tốc đi Lữ Phủ!"
Cố Vân Cảnh lại quay đầu nhanh chóng nói với Thải Nguyệt:
"Cố Trung đi Hầu Phủ cần một đoạn thời gian.Tỷ hiểu y thuật, bây giờ nhanh đến Lữ Phủ!"
Thải Nguyệt nhện lệnh, nhảy lên lưng ngựa và phi nhanh mà đi.
Cố Vân Cảnh sai người khâm liệm thi thể Lữ Lâm, còn nàng thì mang binh hướng về Lữ Phủ mà đi.
Đến khi đến Lữ phủ, hết thảy đã chậm. Một Quốc Công Phủ to lớn giờ phút này trở nên vô cùng tiêu điều, lạnh lẽo. Mùi máu tanh loang rộng khắp mọi mái ngói xanh. Toàn bộ người ở bên trong đều trúng độc mà chết, không một ai may mắn thoát khỏi. Cố Vân Cảnh nhìn xem những ngổn ngang, các thi thể biến thành màu đen, không khỏi thở dài. Nàng vượt qua thi thể hạ nhân, đi đến trước thi thể phụ nhân quần áo tinh xảo. Đây là phu nhân của Lữ Lâm. Cố Vân Cảnh thường xuyên nghe người đô thành nói Lữ phu nhân là cỡ nào tuyệt sắc, dù đã có tuổi nhưng phong vận vẫn còn, chỉ cần đứng ở trên đường danh tiếng của bà nhất định sẽ áp đảo rất nhiều thiếu nữ đôi mươi. Cố Vân Cảnh cũng từng nghe nói phu thê Lữ Lâm tình thâm, lưu danh giai thoại. Mà ai có thể ngờ đôi vợ chồng son sắt ấy bây giờ thê thảm như thế này? Cố Vân Cảnh vò mi tâm. Đây là vận mệnh vô thường, hay thiên đạo trêu người? Thổn thức qua đi, Cố Vân Cảnh bắt đầu cân nhắc vấn đề mới. Nàng nghĩ đến Lữ Trọng còn đang ở thiên lao. Trưa hôm nay là lúc hắn bị chém đầu. Từ trên xuống dưới nhà họ Lữ đều vong, chỉ còn lại Lữ Trọng. Đúng là Lữ Trọng đã từng phạm sai không thể dung thứ, nhưng hôm nay gia thế bi thảm để Cố Vân Cảnh không khỏi đồng tình, lại bởi vì Lữ Lâm đã cứu nàng cho nên sự đồng tình này trở thành tha thứ.
Cố Vân Cảnh tha thứ Lữ Trọng!
"Tuyết Nhi, ta muốn xin An Vương điện hạ phóng thích Lữ Trọng." Cố Vân Cảnh nói làm Tiêu Mộ Tuyết cực kỳ kinh ngạc, "Không chỉ riêng vì đồng tình, mà còn bởi vì hắn cũng là nhân tài. Ngoại trừ những tính xấu ra hắn cũng là công tử thế gia. Lữ Trọng háo sắc, nhưng không xấu, hắn sở dĩ lạc lối là bởi vì Lữ phu nhân dung túng, cùng có Dư Lương ác độc ở bên. Hiện tại hắn không có chỗ dựa, đã mất song thân, ta nghĩ hắn sẽ sửa đổi, một lần nữa làm người!"
Nhớ tới Lữ Trọng đã từng phái người ám sát mình, Tiêu Mộ Tuyết do dự hỏi: "Ngươi thật có thể xác định Lữ Trọng sẽ sửa đổi?"
"Hắn có thể làm gì nếu không thay đổi? Tiếp tục phái sát thủ đến ám sát chúng ta?" Cố Vân Cảnh lắc đầu, "Mọi thứ giờ đã tan đàn xẻ nghé. Bệ hạ hôn mê, Lữ gia tan hoang, con người lại thiết thực, nàng cảm thấy những quan viên xưa kia săn đón Lữ gia sẽ nguyện ý duỗi tay chi viện? Sẽ không. Lữ Trọng không còn chỗ dựa nữa, coi như hắn muốn tiếp tục làm ác cũng cũng không đủ vốn liếng."
"Chiêu Vương, Đoan Vương muốn lôi kéo Lữ Trọng là vì nhìn trúng Lữ Lâm, hiện tại Lữ Lâm đã không còn, nàng cảm thấy họ sẽ còn tốn công tốn sức mời chào Lữ Trọng?"
Ánh mắt Cố Vân Cảnh bình tĩnh:
"Cho nên Lữ Trọng sống đối với chúng ta mà nói sẽ không tạo thành uy hiếp. Hắn là con trai độc nhất của Quốc công gia, để lại cho hắn một mạng coi như an ủi ông ấy trên trời có linh thiêng."
Nhìn phò mã kiên định, Tiêu Mộ Tuyết sao còn phản bác? Nàng ghét Lữ Trọng, nhưng kính trọng Lữ Lâm vì Lữ Lâm đã cứu phò mã một mạng khi sinh mệnh sắp kết thúc - cái ân tình này có thể cởi bỏ sự cừu hận Lữ Trọng.
"Được, theo ý ngươi!"
Cố Vân Cảnh ngước mắt nhìn trời: "Hôm nay là ngày Lữ Trọng chém đầu, không còn sớm nữa, chúng ta đi Đại Lý Tự đi."