Khế Ước Phò Mã

Chương 147



147. 

Cố Vân Cảnh lập tức cho người gọi Lữ Trọng tới. Về phía Lữ công tử nghe xong tin tức này, âm thầm ngạc nhiên, vạn lần không ngờ Cố Vân Cảnh nhanh như vậy đã suy đoán ra tới Khúc Phi Khanh. Bây giờ hắn mới hiểu ngày đó trong thiên lao Cố Vân Cảnh nói sẽ điều tra ra hết thảy chỉ là vấn đề thời gian, không phải là nói dối.

Cố Vân Cảnh: "Lữ Trọng, ngươi đã từng lui tới với Khúc Phi Khanh, khẳng định biết sơ lược tình huống của cô ta, bây giờ ngươi có thể tiết lộ được rồi."

Lữ Trọng hận Cố Vân Cảnh cho nên theo bản ý, hắn sẽ không tiết lộ toàn bộ chân tướng. Nhưng hiện tại cha mẹ hắn đều mất, Lữ phủ suy bại đến thế kia, Tiêu Trạm cũng không để hắn kế tục tước vị, bởi vậy Lữ Trọng hiện tại là người nghèo, không còn có thể giống lúc trước hô to gọi nhỏ với Cố Vân Cảnh. Hắn nhận thức rõ được tình thế của mình, cho nên nếu hắn muốn báo thù thì chỉ có thể tiếp cận Cố Vân Cảnh và đồng thời là không ngừng chiếm hảo cảm của đối phương, chờ đợi thời cơ khi không còn ai lại giết cũng không muộn. Bởi vì ôm tâm tư như thế cho nên đối mặt với Cố Vân Cảnh đặt câu hỏi, Lữ Trọng vui lòng giải đáp.

"Lúc trước ta hồ đồ, mới cố chấp không nói chân tướng cho ngươi. Có nhiều bất kính, xin hãy tha lỗi." Lữ Trọng cung kính.

"Biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn." Cố Vân Cảnh nói, "Bây giờ điều ngươi biết có bao nhiêu đến nói đi."

Lữ Trọng rất hận Khúc Phi Khanh, ước gì được khai sạch sành sanh. Hắn quỳ xuống trước mặt Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết.

"Thật xin lỗi. Ban đầu là ta bị ma quỷ ám ảnh mới hạ thuốc trong rượu của Phò mã. Thuốc đó có tên Xuân tâm động; ta vốn là tay ăn chơi, mỗi ngày đều sẽ ở lại Vạn Xuân Lâu cho nên mới quen biết Khúc Phi Khanh.

Nhưng mà mãi cho đến sau này ta mới biết cô ta là rắn rết. Bởi vì cô ta biết ta luôn luôn ngưỡng mộ Công chúa điện hạ, nên đã đưa ra sáng kiến giúp ta. Cô ta nói chỉ cần Phò mã thân bại danh liệt, phạm vào tội không thể tha thứ được trước mặt bệ hạ thì chức Phò mã khẳng định khó giữ. Bởi vì ta cũng là Phò mã dự bị cho nên ta nghĩ bệ hạ rất có thể sẽ để cho ta làm Phò mã." Lữ Trọng tự vả mình một bạt tai, "Lúc đó ta bị ma quỷ ám ảnh nên nghe theo... Sau này ta mới biết được đó vốn là một âm mưu. Khúc Phi Khanh sau khi biết hết tình hình quy ninh yến đã dùng chuyện Xuân tâm động uy hiếp ta, bắt buộc ta tự nghĩ cách gom góp một trăm vạn lượng ngân phiếu cho cô ta. Thời gian cấp bách, ta chỉ có thể để Dư Lương mưu đồ."

Về sau như thế nào Cố Vân Cảnh đã biết nên Lữ Trọng không có nói nữa.

Tiêu Mộ Tuyết nghe xong càng thấy tức giận bởi mọi chuyện hóa ra bắt nguồn từ Lữ Trọng.

"Lữ Trọng! Ngươi hãm hại Phò mã trước, sau lại vì hổ làm xương trợ giúp kẻ gian trộm cắp kho ngân triều đình! Tội-của-ngươi-là-không-thể-tha!" Tiêu Mộ Tuyết tức giận đến thở gấp.

Cố Vân Cảnh vỗ vỗ lưng Tiêu Mộ Tuyết, thở dài: "Được rồi, hắn đã chịu nói chân tướng cho chúng ta biết, coi như thực tình hối cải, không cần so đo với hắn."

Cố Vân Cảnh lại hỏi: "Ngươi là khách quen Vạn Xuân Lâu như vậy có biết được cấu trúc bên trong không? Tỉ như có cơ quan hay ám đạo gì đó?"

Lữ Trọng hồi đáp: "Chuyện đó ta cũng không rõ."

Cố Vân Cảnh bất đắc dĩ nói: "Xem ra chỉ có thể mang nhân mã đi kiểm tra một phen."

"Phò mã cho người bắt bọn họ lại, nghiêm hình tra tấn một lần, bọn họ khẳng định sẽ thú nhận!" Lữ Trọng nghiến răng nghiến lợi nói.

Cố Vân Cảnh cấp tốc triệu tập phủ binh, nhưng số lượng phủ binh dù sao cũng có hạn cho nên nàng lại để cho Cố Trung đi tìm Tưởng Sĩ Đường điều động nhân mã, còn nàng thì mang người đi Vạn Xuân Lâu trước.

......

Khúc Phi Khanh mấy ngày nay ra roi thúc ngựa ngày đêm không ngừng, rốt cục trốn đến Thương Châu. Tuy ở xa hơn ngàn dặm nhưng đã sớm bố trí xong hết thảy. Nàng liệu định được Cố Vân Cảnh sẽ tra tới Vạn Xuân Lâu cho nên đã để lại vài tử sĩ quan sát nhất cử nhất động phía ngoài, chỉ cần Cố Vân Cảnh đến liền đốt thuốc nổ trong mật thất. Các tử sĩ chia ra hành động. Người thì đi dạo bên ngoài Vạn Xuân Lâu; người thì ở bên trong chờ lệnh; liên tiếp mấy ngày như thế nhưng vẫn không thấy bóng người triều đình nào phái tới. Đang lúc bọn họ nói Khúc Phi Khanh dự đoán sai, không ngờ Cố Vân Cảnh xuất hiện thật. Và Khúc Phi Khanh từng đưa chân dung Cố Vân Cảnh cho các tử sĩ nhìn - Phò mã tuấn tú vô song, mặt mày như vẽ, người bình thường nhìn qua sẽ rất khó quên, bởi vậy các tử sĩ đã dễ dàng nhận ra từ lúc nàng giục ngựa xuất hiện tại Vạn Xuân Lâu cách đó không xa.

Rồi bọn họ cấp tốc từ bên ngoài trở vào canh giữ ở bên cửa sổ và quan sát, đợi nhân mã của triều đình sắp đến Vạn Xuân Lâu, một người cấp tốc rút lui nhanh chóng vào mật thất báo tin. Tử sĩ ở trong mật thất sau khi nghe xong bắt đầu đốt kíp nổ.

Lúc này, Cố Vân Cảnh vừa lúc xuống ngựa đi vào Vạn Xuân Lâu.

Vạn Xuân Lâu không còn náo nhiệt phồn hoa như xưa mà chỉ còn vắng lặng thê lương. Các yến oanh đã không thấy tăm hơi. Nhưng mà càng khác thường, Cố Vân Cảnh càng chú ý. Nàng nhìn bốn phía trống rỗng, cụp mắt nói:

"Xem ra Khúc Phi Khanh đã đoán được chúng ta sẽ tới cho nên đã phá hủy manh mối. Người này thông minh hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Hiện tại chúng ta tới đây đoán chừng cũng không tra được thứ gì."

"Thiên hạ hoàng thổ." Tiêu Mộ Tuyết nói, "cô ta có thể chạy trốn tới đâu?"

"Có lẽ là bên ngoài Tiêu Quốc. Cô ta trộm kho ngân là vì mưu phản. Hiện tại kế hoạch bị chúng ta phát hiện đương nhiên sẽ không ở lại nơi này. Tây Lương thì đang giao chiến với chúng ta, ngoại trừ thông đạo cho quân đội, thương đạo dân chúng đi Tây Lương đã bị phong tỏa. Thông đạo quân đội đó có trọng binh trấn giữ, thủ vệ sâm nghiêm, nếu không phải quân triều đình họ sẽ không để cho đi. Vậy nên Khúc Phi Khanh sẽ không đi Tây Lương. Trường hợp cô ta chạy đi tới nước khác, thì chỉ còn Nam Sở và Bắc Minh. Nam Sở là địa bàn của Vũ Văn Ngạn. Bắc Minh là địa bàn của Thác Bạt Dã. Hai tiểu quốc này mặc dù cúi đầu xưng thần với chúng ta nhưng họ cũng không phải thật tâm thật ý, luôn luôn muốn nổi dậy đấu tranh lật đổ sự thống trị của Tiêu Quốc."

Cố Vân Cảnh cảm thấy chuyện càng ngày càng phức tạp, "Khúc Phi Khanh cũng muốn lật đổ Tiêu Quốc như vậy; xét theo bản chất thì cô ta và Nam Sở, Bắc Minh là minh hữu, bây giờ lại có thêm trăm vạn lượng kho ngân, nếu cô ta dự định hợp tác với một trong hai người Vũ Văn Ngạn hoặc Thác Bạt Dã, thì tình thế chúng ta tựa như họa vô đơn chí."

"Nếu hợp tác không thành?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.

"Không có khả năng đó. Khúc Phi Khanh phí hết tâm tư dàn mưu như thế này, từ mở Vạn Xuân Lâu cho đến ăn cắp kho ngân, từng một sự kiện có kiện nào không qua bố trí tỉ mỉ? Đối với loại người không đạt mục đích không bỏ qua như cô ta mà nói, nàng cảm thấy cô ta sẽ từ bỏ mọi sự đã mưu đồ tốt? Cô ta có tâm cơ, miệng lưỡi lưu loát, lại có vẻ bề ngoài yêu diễm, bất kỳ một người nam nào đều sẽ quỳ dưới váy của cô ta; chớ nói chi là Vũ Văn Ngạn hay Thác Bạt Dã đều háo sắc."

Tiêu Mộ Tuyết: "Mấy năm gần đây quan hệ giữa chúng ta với các nước đều rất căng thẳng, nếu quả thật như ngươi nói là Khúc Phi Khanh đã trốn ra nước khác, như vậy chúng ta sẽ rất khó bắt giữ được cô ta."

"Đó là chỗ thủ đoạn của cô ta."

Lữ Trọng ở một bên lẳng lặng ngồi làm thính khách. Hắn đột nhiên phát hiện giữa Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết đối thoại, hắn không thể chen miệng vào được cái gì... Não quá phế.

Tiêu Mộ Tuyết nhìn Cố Vân Cảnh, "Vậy xét hay không xét?"

"Không, về thôi, không có gì để xét cả. Hiện tại người không nhà trống, chứng cứ đã bị tiêu hủy hầu như không còn." Cố Vân Cảnh thở thật dài, "Chúng ta trở về mau chóng bẩm báo với An Vương điện hạ, tìm đối sách khác thôi."

Lữ Trọng phẫn hận hỏi: "Cứ như vậy để Khúc Phi Khanh chạy trốn?"

Cố Vân Cảnh không có trả lời Lữ Trọng, chỉ phất tay cho thủ hạ: "Tất cả đều trở về đi."

Đúng lúc Cố Trung mang theo các binh sĩ đuổi tới, thấy đám người đi ra, kinh ngạc hỏi:

"Thế tử, làm sao ra ngoài rồi? Không tra án sao? Vậy ta chẳng phải toi công một chuyến?"

Cố Vân Cảnh nghĩ Khúc Phi Khanh còn ở Vạn Xuân Lâu, dự định tới bắt nên triệu tập nhiều người như vậy, không ngờ đối phương đã chạy thoát. Nàng mỉm cười:

"Nhàn rỗi không tốt hả? Chẳng phải ngươi luôn rất muốn quấn quýt Tố Thu cô nương?"

Vừa nhắc tới Tố Thu, Mắt Cố Trung sáng lên, hận không thể lập tức chạy về Hầu phủ. Tuy nhiên là người thẹn thùng, bị Cố Vân Cảnh đâm thủng tâm sự, hắn xấu hổ gãi đầu.

Cố Vân Cảnh, Tiêu Mộ Tuyết quay người, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, trên hành lang lầu nhỏ có bóng đen hiện lên.

"Đuổi theo!" Cố Vân Cảnh phân phó đám người, mà Cố Trung võ nghệ cao cường, thi triển khinh công đầu tiên đi bắt bóng đen.

Qua một thời gian, một số lượng lớn binh sĩ chạy theo bóng đen. Còn vợ chồng Cố Vân Cảnh chờ ở dưới lầu.

Có điều bóng đen quỷ quyệt, Cố Trung đuổi không kịp, càng không nói đến những binh lính kia. Cố Vân Cảnh càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, nhanh chóng phân tích trong đầu. Nàng thỉnh thoảng nhìn khắp bốn phía, càng cảm thấy không thích hợp.

Hắc y nhân này vốn có thể không xuất hiện đã có thể thoát được tử kiếp, nhưng tại sao hắn phải xuất hiện?

Xuất hiện rồi cũng không giao thủ mà chỉ lo trốn, lại là vì cái gì? Hắn rõ ràng là đang dẫn đám người đi tới một phương hướng...

Cố Vân Cảnh đột nhiên nhớ tới khuôn mặt Khúc Phi Khanh... Lúc nàng và Tiêu Mộ Tuyết vi hành đến Vạn Xuân Lâu, qua loa giao tiếp với cô ta – cái cảm giác không rét mà run của một con rắn xinh đẹp thâm hữu thể hội. Khúc Phi Khanh âm hiểm ác độc như vậy chuyện này tất nhiên là cô ta an bài. Năng lực trốn thoát của cô ta đã nói lên một điều là cô ta đã liệu định được người của triều đình sẽ đến. Cho nên hắc y nhân này là ngụy trang! Cố Vân Cảnh không còn kịp suy tư, Khúc Phi Khanh muốn bày trò gì? Nàng cuống quít lớn tiếng gọi mọi người:

"Dừng lại, đừng đuổi nữa, trong này có vấn đề!"

Nhưng đã chậm. Ngay khi nàng nói xong, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp Vạn Xuân Lâu. "Ầm!!!" một tiếng mai táng vô số người. Tiếng khóc, tiếng kêu rên bên tai không dứt như âm quỷ u linh.... Vụ nổ quá bất ngờ, Cố Vân Cảnh, Tiêu Mộ Tuyết không kịp chuẩn bị cho nên đều bị thương cực kỳ nghiêm trọng, từ mặt cho đến khắp người đều là máu tươi. Cố Vân Cảnh hôn mê tại chỗ, không biết sống hay chết. Tiêu Mộ Tuyết võ nghệ phi phàm, sức chống cự khá hơn Cố Vân Cảnh một chút cho nên dù bị thương những vẫn còn có thể miễn cưỡng di chuyển thân thể đau đớn. Song, tay phải và hai chân nàng đã không cách nào cử động. Nàng chỉ còn lại một cánh tay trái để nằm bò đi về phía trước hướng đến bên người Cố Vân Cảnh.

"Vân Cảnh..." Tiêu Mộ Tuyết khó khăn nói như thể dùng hết khí lực cả đời, "Vân Cảnh..."

Chỉ tiếc Vân Cảnh của nàng không còn có thể giống như bình thường mà hồi đáp....

Không biết qua bao lâu, Tiêu Mộ Tuyết khó khăn bò tới bên người Cố Vân Cảnh. Trong ánh mắt tất cả đều là nước mắt. Tiêu Mộ Tuyết dùng tay trái chậm rãi chạm đến gương mặt Cố Vân Cảnh.

Phò mã đã thành huyết nhân.

"Vân Cảnh... Ngươi không nên ngủ... Mở mắt ra..."

"Có ai không... Có ai không..."

Tiêu Mộ Tuyết điên cuồng kêu to, nhưng cuối cùng không có ai đáp lại, bởi vì các binh sĩ đi tới đây đều đã bị nổ chết.

"Công chúa..." Một tiếng nói yếu ớt không biết từ xó xỉnh nào truyền tới, Lữ Trọng không lưu loát nói, "Nàng... Không sao chứ?"

Vạn Xuân Lâu im ắng giống như Tử Lâu, một âm thanh nhỏ đều dễ dàng nghe thấy được. Tiêu Mộ Tuyết vừa nghe đến tiếng Lữ Trọng, hai đồng tử sáng lên, lớn tiếng nói, "Lữ Trọng, nhanh, mau cứu Phò mã! Xin ngươi... Mau cứu Phò mã..."