Hoàng Phủ Vân đi đến trước giường, vươn tay sờ mạch tượng Tiêu Quan - nó không yếu cũng không hỗn loạn, nằm trong phạm vi bình thường. Hắn bóp miệng Hoàng đế nhìn lưỡi một chút, sau đó là ép lồng ngực Hoàng đế... Rất nhanh, Hoàng Phủ Vân đã hiểu ra vấn đề.
Tiêu Quan không có bệnh. Sở dĩ biến thành cái dạng này nguyên nhân do sử dụng hàn thạch tán - có tính nhiệt (nóng), người dùng thần chí không rõ, hay nóng tính. Mấy tháng trước, Tiêu Quan biết được kho ngân bị trộm huyết khí lập tức dâng lên, cơ thể không chịu nổi và thổ huyết bất tỉnh. Thái y chẩn bệnh không ra bởi vì số lượng hàn thạch tán Tiêu Quan dùng cũng không nhiều, hơn nữa bản thân hắn sinh hoạt phóng túng, dùng nhiều thuốc tráng dương cho nên dấu hiệu của hàn thạch tán bị che mất. Dược tính trước sau tương khắc, thượng vàng hạ cám dung hợp biến người trở thành dáng vẻ như hiện tại. Nhưng bản thân hàn thạch tán vốn đã có hại đối với cơ thể, dù chỉ một lượng nhỏ cũng có thể biến một người bình thường thành thần chí không rõ. Hoàng Phủ Vân cảm thấy rất hiếu kì, gã Hoàng đế tham sống sợ chết này sao lại tự tìm đường chết?
Hoàng Phủ Vân thu tay, quay đầu đối với Hoàng hậu thi lễ, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, y thuật thảo dân có hạn, dò xét không ra bệ hạ bị làm sao."
Tiêu Liên sững sờ nhìn Hoàng Phủ Vân, hoàn toàn thất vọng nói:
"Tiên sinh... Tiên sinh cũng không trị được?"
"Là ta đánh giá quá cao y thuật của mình. Triệu chứng của bệ hạ thực sự hiếm thấy, ta không có cách nào." Hoàng Phủ Vân thấp giọng nói.
Đổi lại là hoàng tử khác, nếu bị bỡn cợt như vậy trong lòng luôn luôn có căm giận, nhưng Tiêu Liên tốt tính, không dễ tức giận, chưa kể nhiều lần tìm danh y cứu trợ Tiêu Quan không có kết quả cho nên bây giờ đã quen. Nội tâm tuy có thất vọng nhưng vẫn không có ý định trách mắng Hoàng Phủ Vân.
"Tiên sinh đã tận lực, ta sao trách tội ngươi đâu?" Tiêu Liên nói.
"Khang vương dẫn hắn đi xuống lĩnh thưởng đi. Bổn hậu muốn ở đây với bệ hạ một hồi." Hoàng hậu nói.
Tiêu Liên và Hoàng Phủ Vân vừa đi ra biệt viện Dưỡng Tâm Điện, Ích vương Tiêu Miễn vừa đến. Khi gặp thoáng qua Hoàng Phủ Vân lúc đi vào cửa, Tiêu Miễn dừng bước lại, hắn cảm thấy có một mùi quen quen... Hắn chăm chú nhìn người trung niên áo đen kia mấy lần mà cũng không phát hiện có gì dị thường, Tiêu Miễn thu hồi ánh mắt, đi vào trong phòng, trông thấy Hoàng hậu thì chuẩn bị hành lễ.
Hoàng hậu cười: "Ích vương gia không cần đa lễ. Vương gia ngàn dặm xa xôi từ Ích Châu mà đến, thật sự có lòng."
"Hoàng hậu lời ấy sai rồi." Tiêu Miễn nói, "Ta cùng bệ hạ huynh đệ tình thâm, hắn ngã bệnh, người làm em như ta đương nhiên phải tới thăm."
Ích vương nhìn Hoàng đế sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, hỏi:
"Nghe nói trong vương thành vẫn chưa tìm thấy danh y có thể trị hết bệnh của bệ hạ, thần đệ dự định phái người đi Nam Cương thầy pháp tới, Hoàng hậu không có ý kiến gì chứ?"
Lúc trước Tiêu Miễn rất tôn kính vị hoàng tẩu này nhưng hôm qua khi Tiêu Trạm đến dịch quán nói rõ ý đồ, Ích vương biết Tiêu Trạm hơn nửa là nghe theo Hoàng hậu cho nên sinh ra phản cảm. Đối với Ích vương, tình cảm của hắn luôn sẽ nghiêng về Tiêu Quan. Bởi vậy Ích vương hỏi chuyện một cách châm chọc.
Hoàng hậu đương nhiên hiểu, từ tốn nói:
"Vương gia vì chữa bệnh cho bệ hạ không tiếc bôn ba mệt nhọc, bổn hậu cảm kích còn không kịp, sao có ý kiến?"
Ích vương trừng mí mắt lên, hừ nhẹ một tiếng: "Như thế thì tốt."
"Gần đây vương thành không được yên ổn, thần đệ muốn điều hai vạn nhân mã từ Ích Châu tới đây đóng giữ để giữ gìn trật tự nội đô. Đợi bệ hạ tỉnh lại, thần đệ tự sẽ rút quân. Hoàng hậu cũng không có ý kiến gì chứ?" Tiêu Miễn lại nói.
Tiếu dung hơi khựng, sau một lát, thần sắc Hoàng hậu khôi phục bình thường.
"Vương thành có hai ngàn Ngự Lâm Quân và một vạn Cấm Vệ Quân thủ hộ, chỗ nào không yên ổn? Sao bổn hậu không hay biết?
Tiêu Miễn híp mắt cười: "Hoàng hậu mắt sáng như đuốc, làm sao lại không phát giác?"
"Vương gia là phiên vương có đất phong, nói muốn đóng quân ở đô thành mà nghe được? Ngài không sợ đại thần trong triều chỉ trích sao?"
Trong lịch sử Tiêu Quốc, chưa hề có chuyện phiên vương mang binh đóng quân trong vương thành.
Ích vương trang nghiêm, trịnh trọng nói:
"Không phải Hoàng hậu sợ bản vương có dị tâm à? Điều này ngài cứ việc yên tâm, bản vương thề với trời rằng đời này tất trung với bệ hạ!"
Hoàng hậu đương nhiên biết Tiêu Miễn không có dị tâm, bằng không Tiêu Quan đăng cơ năm đó đã thanh lý hắn. Ích vương sở dĩ làm như vậy là vì muốn tuyệt đường tâm tư của mấy người hoàng tử, bảo vệ đế vị của Tiêu Quan. Trong khóe mắt của Hoàng hậu hiện lên tia cười lạnh:
"Vương gia thật trung tâm."
"Nếu không, làm sao thay bệ hạ thủ hộ vạn dặm giang sơn này? Hôm qua Tiêu Trạm đã đến dịch quán thổ lộ tâm ý, thì nhân đây ta cũng cần nói vài câu với Hoàng hậu. Tiêu Trạm là con trai trưởng, bệ hạ bệnh nặng, hắn thay mặt nhiếp chính không có gì đáng trách. Nhưng nếu hắn muốn xưng đế thì ta sẽ là người đầu tiên phản đối!" Tiêu Miễn nói.
Hoàng hậu yên lặng nhìn xem Tiêu Miễn, cũng không lên tiếng.
Tiêu Miễn tiếp tục:
"Tiêu Trạm là ta nhìn xem hắn lớn lên từ nhỏ, quan hệ giữa chúng ta đương nhiên thân mật. Ta cũng biết hắn rất có tài năng, là người kế thừa tốt nhất, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Bây giờ biên cảnh chiến loạn không ngừng, triều đình đám đại thần các hoàng tử đều mang tâm tư, ta làm thần đệ, có trách nhiệm có nghĩa vụ thay bệ hạ bảo vệ giang sơn. Bất kể hoàng tử nào, chỉ cần ai có dị động, bản vương tuyệt đối sẽ không không tha cho hắn, hết thảy xét theo loạn thần tặc tử mà xử trí! Thần đệ đã nói xong; nếu Hoàng hậu không có phó thác, ta cáo lui trước!"
"Ích vương gia dừng bước." Hoàng hậu mỉm cười, "Bổn hậu cũng có mấy câu muốn nói cho ngài nghe. Chiến sự không ngừng, kho ngân bị trộm; lại thêm những năm tháng bệ hạ lãng phí làm Hộ bộ kho ngân hàng năm đều thâm hụt; dù bệ hạ tỉnh lại, vương gia cảm thấy tình hình này có thể thay đổi? Bổn hậu coi ngài như người trong nhà, và người trong nhà không nói hai lời, mọi thứ nên nói ta đều sẽ nói, sẽ không tị hiềm bất luận cái gì. Vương gia và bệ hạ huynh đệ tình thâm, phải, nhưng vương gia có nghĩ tới không, bệ hạ hiện tại đã không còn là quân chủ anh minh của quá khứ... Bệ hạ tỉnh lại, một lần nữa cầm quyền, tình hình vẫn sẽ chỉ là như thế này: Trung thần hoặc bị kiêng kị, hoặc bị lưu vong; hành cung trong biệt viện hoàng gia sẽ như mọc lên như nấm sau mưa; Hộ bộ vẫn tiếp tục thâm hụt. Tây Lương, Bắc Minh, Nam Sở, còn rất nhiều tiểu quốc phụ thuộc đang dần dần trở nên mạnh mẽ, chỉ có Tiêu Quốc là có xu thế đi xuống. Bệ hạ tỉnh lại nếu tiếp tục khư khư cố chấp, cái đất nước này không chỉ có vấn đề quốc lực đi xuống mà sợ là sẽ phải mất nước."
Lúc Tiêu Miễn nghe tới hai chữ mất nước, trong lòng không khỏi lên cơn hồi hộp.
Hoàng hậu tận tình nói: "Tiêu Trạm kế vị, thiên hạ vẫn là của Tiêu gia. Nhưng một khi quốc phúc đoạn tuyệt, thiên hạ này chính là của nhà khác. Mọi chuyện trông chờ vào vương gia nghĩ lại mà làm đó!"
Không thể không thừa nhận lời này của Hoàng hậu thật sự đả động Tiêu Miễn - Ích vương cau mày, cũng không nói một câu, chỉ yên lặng rời đi.
......
Trấn Viễn Hầu Phủ.
Tuy có Vũ Thanh U liên tục mấy ngày chẩn trị nhưng Phò mã bởi vì tổn thương rất nặng vẫn không có tỉnh lại.
Hôm nay, Vũ Thanh U chuẩn bị cho Cố Vân Cảnh tắm thuốc. Một thùng gỗ lớn đựng đầy nước ấm, mặt nước lơ lững các loại dược liệu. Vũ Thanh U khuấy thùng dược liệu một hồi, vừa lau tay vừa quay đầu nói với Thượng Quan Hề Nhược:
"Hề Nhược, con đi ra ngoài đi; nước đã chuẩn bị xong, tiếp theo để mẹ tắm cho Vân Cảnh."
Bà biết con gái mình để ý Cố Vân Cảnh, nhưng Cố Vân Cảnh đã vô ý, bà đương nhiên sẽ không mù quáng mà tác hợp. Nếu để Thượng Quan Hề Nhược ở trong này khó tránh khỏi có nhiều lúng túng. Mặc dù người thích hợp làm chuyện này nhất là Tiêu Mộ Tuyết, nhưng Vũ Thanh U sẽ không để cho Công chúa biết thân phận thật sự của Cố Vân Cảnh cho nên bà phải làm thay.
Thượng Quan Hề Nhược trầm tư một chút, gật đầu nói: "Dạ."
Rồi nàng ra khỏi phòng, đang cài then đóng cửa thì đụng phải Tiêu Mộ Tuyết hay được tin mà chạy tới.
Công chúa nghe Thải Nguyệt nói Cố Vân Cảnh cần tắm thuốc, vội vàng tìm đến. Mặc dù nàng thích Thượng Quan Hề Nhược thật nhưng giữa hai người dù sao cũng là có quan hệ tình địch như có như không... Ngày đó tuy nàng rộng lượng nói trước mặt Thải Nguyệt đại loại như nếu Cố Vân Cảnh thích thì có thể lấy Thượng Quan Hề Nhược vân vân- nhưng trong lòng tóm lại là có ghen tuông. Công chúa điện hạ hoàn toàn không hề muốn Phò mã của nàng cưới người khác; càng không bằng lòng để cho bất kỳ ai tắm cho Cố Vân Cảnh, nhất là Thượng Quan Hề Nhược.
Tiêu Mộ Tuyết nhìn thấy Thượng Quan Hề Nhược ở ngoài cửa, trái tim căng thẳng lúc này mới buông lỏng:
Tuy rằng Vũ Thanh U là trưởng bối, cũng nhìn xem Cố Vân Cảnh từ nhỏ cho tới lớn lên, nhưng không biết vì sao Tiêu Mộ Tuyết nghe được như vậy trong lòng vẫn cảm thấy kỳ cục. Nói chung là trừ nàng ra, bất kể là ai nàng cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy cơ thể Cố Vân Cảnh. Xét về bản chất thì lòng chiếm hữu của Tiêu Mộ Tuyết cũng cực lớn.
Thượng Quan Hề Nhược thấy Tiêu Mộ Tuyết gấp gáp muốn đi vào phòng, nàng ngăn trở:
"Mộ Tuyết tỷ tỷ, mẹ ta ở bên trong... bà không thích bị quấy rầy."
"Sư nương đã luôn bận rộn vì Vân Cảnh, trong lòng ta đã hết sức áy náy, nhất là chuyện này- ta có thể nào để sư nương động thủ? Đó lẽ ra phải giao cho ta tới làm."
Không để Thượng Quan Hề Nhược nghĩ ra lý do, Tiêu Mộ Tuyết đã đẩy cửa vào... Tiểu sư muội chỉ có thể theo đuôi.
Lúc này, quần áo trên người Cố Vân Cảnh đã bị rút đi mấy cái, chỉ còn trung y. Tiêu Mộ Tuyết thấy thế thì vui mừng trong lòng, vội đi tới phía trước đối với Vũ Thanh U nói:
"Sư nương, việc này không cần làm phiền ngài, hãy giao cho ta là được."
Trong chớp nhoáng Tiêu Mộ Tuyết tiến tới, Vũ Thanh U cũng hoảng sợ. May là Cố Vân Cảnh suy yếu, không có ph.át dục cho lắm; không nhìn kỹ đại khái cũng không nhìn ra sơ hở.
Vũ Thanh U dừng tay lại, cười đến có vẻ xấu hổ:
"Công... Tuyết Nhi, đây cũng không phải là tắm rửa như bình thường, bởi vì sau đó ta còn phải tiến hành xoa bóp theo từng huyệt đạo."
Tiêu Mộ Tuyết suy nghĩ, nói:
"Sư nương xem như thế này được không? Ta sẽ tắm cho Vân Cảnh trước, sau đó mặc quần áo tử tế rồi ngài lại đến xoa bóp cho hắn."
Vũ Thanh U dở khóc dở cười: "Không được đâu con. Chỉ có khi còn ngâm ở trong nước, rồi vừa xoa bóp mới có hiệu quả tốt nhất."
Vô luận như thế nào, thân làm sư nương như bà cũng phải bảo vệ thân phận Cố Vân Cảnh. Vũ Thanh U còn muốn trách con gái mình không có ngăn cản được Tiêu Mộ Tuyết, nhẹ nhàng trừng mắt Thượng Quan Hề Nhược.
Tiêu Mộ Tuyết nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Phải như vậy sao?"
Vũ Thanh U gật đầu: "Nhất định phải như vậy."
Tiêu Mộ Tuyết còn không hết hi vọng: "Vậy ta tắm cho Vân Cảnh, ngài cứ ở bên cạnh thi châm xoa bóp."
Công chúa còn cảm thấy dù là như vậy Phò mã vẫn bị nhìn thấy đến rất nhiều nơi...
Vũ Thanh U đỡ trán... Sự quyết tâm tắm cho Cố Vân Cảnh của Tiêu Mộ Tuyết thực sự quá mạnh mẽ; bà phải nghĩ thêm mấy cái lý do có sức thuyết phục thôi.
Sư nương còn đang trầm tư suy nghĩ, vừa lúc Cố Vân Cảnh ngoài ý muốn tỉnh lại - nàng mở mắt có chút căng đau, ngắm nhìn bốn phía - ánh mắt rất tự nhiên và trực tiếp rơi vào Tiêu Mộ Tuyết.
Vụ nổ ngày đó quá mức đột nhiên, lúc Cố Vân Cảnh ngã trong vũng máu, trong đầu chỉ kịp lóe lên cái bóng của Tiêu Mộ Tuyết, còn không kịp nói một tiếng tạm biệt, còn không kịp nhìn Công chúa điện hạ của nàng lần cuối cùng nàng đã nhắm mắt lại. Cố Vân Cảnh không ngờ mình có thể còn sống, càng không ngờ khi tỉnh lại có thể nhìn thấy bóng dáng luôn luôn được khắc sâu trong linh hồn...
Trông thấy người yêu bình yên vô sự, mặt mày Cố Vân Cảnh đều là vẻ kích động. Nàng muốn ngồi dậy nhưng cả người truyền đến cảm giác đau đớn, không cách nào đứng dậy được...
Tiêu Mộ Tuyết tốc độ cực nhanh, như một cơn gió vọt tới trước mặt Cố Vân Cảnh, ôm người yêu và mềm mỏng nói:
"Người đã như vậy, ngươi còn muốn cậy mạnh đứng lên? Còn không thương tiếc thân mình, ta không để ý tới ngươi nữa."
Cố Vân Cảnh một mạch coi người ngoài là không khí... Mà cũng không phải, chủ yếu là trong mắt nàng không còn thấy ai khác ngoài Tiêu Mộ Tuyết. Nhất là sau khi trải qua sinh ly tử biệt, mỗi một phút giây với Tiêu Mộ Tuyết đều là trân quý đối với nàng; nàng không muốn lãng phí thời gian đó cho bất kỳ ai.
Cố Vân Cảnh mừng rỡ như điên, vội hỏi:
"Tuyết Nhi, nàng có bị thương không?"
Rồi khi Cố Vân Cảnh thấy vết thương trên cổ Tiêu Mộ Tuyết, lòng đớn đau mười phần, thậm chí tất cả đau đớn trên người nàng cũng không mãnh liệt bằng. Nàng vươn tay run rẩy sờ lấy vết thương trên cổ Tiêu Mộ Tuyết:
"Đau không? Thật xin lỗi, là ta không bảo vệ nàng được tốt."
Trong mắt, trong lòng Cố Vân Cảnh tất cả đều là áy náy và tự trách.
Tiêu Mộ Tuyết cầm tay Cố Vân Cảnh, lắc đầu: "Không đau. Nó đã tốt hơn nhiều rồi."
"Làm sao không đau, bị thương đến thế này." Cố Vân Cảnh lại nhìn xem vết sẹo của Tiêu Mộ Tuyết, đau lòng nói, "Tuyết Nhi, nàng để các thái y nhìn xem nha?"
Cố Vân Cảnh vĩnh viễn dịu dàng và ấm áp như vậy; nàng trọng thương chưa lành, tâm tâm niệm niệm vĩnh viễn là Tiêu Mộ Tuyết.
Tiêu Mộ Tuyết hạnh phúc cười: "Xem rồi. Không chỉ có các thái y, sư nương cũng xem qua cho ta."
"Hả?" Cố Vân Cảnh lúc này mới lấy lại tinh thần, hỏi, "Sư nương đã đến rồi?"
Vũ Thanh U lẳng lặng nhìn xem hai người ân ái, trong lòng cảm khái vô hạn; không khỏi nhớ lại thuở thiếu thời, khoảng thời gian yêu nhau tốt đẹp với Thượng Quan Lan. Thoáng cái trôi qua nhanh thật...
Vũ Thanh U thu liễm nỗi lòng, đi tới trợn nhìn Cố Vân Cảnh, "Ta còn tưởng rằng ngươi có nàng dâu quên sư nương rồi? Cảm phiền Phò mã còn nhớ tới ta đây."
Cố Vân Cảnh ngại ngùng cười: "Sư nương, sao ngài nói vậy, con... con luôn luôn rất nhớ ngài á."
Bất chợt ý thức được mình vô lễ, nàng thấp giọng bổ sung, "Tuyết Nhi thụ thương mà, cho nên con quan tâm nàng tương đối nhiều..."
Vũ Thanh U: "Không phải quan tâm nàng tương đối nhiều, mà là trong mắt ngươi không hề có ai khác đi."
"Nào có đâu, sư nương?"
"Ta với Hề Nhược ở đây lâu thật lâu, ngươi có chú ý tới sao?"
Hề Nhược, Thượng Quan Hề Nhược. Ánh mắt Cố Vân Cảnh có chút lóe ra, ngước mắt, đối diện đôi mắt dịu dàng chân thành của Thượng Quan Hề Nhược.