Khế Ước Phò Mã

Chương 166



166.

Trên mặt tái nhợt gạt ra một nụ cười nhàn nhạt: "Không sao ạ." Thượng Quan Hề Nhược nói.

Cố Vân Cảnh mang ý trách cứ trong giọng nói: "Muội còn nói không sao? Đã hai ngày không ăn cơm?"

Cố Vân Cảnh nhíu mày, ngữ khí lại trở nên dịu dàng: "Nghe lời, ăn nhiều chút, nếu không làm sao muội chịu được? Bây giờ muội muốn ăn cái gì, ta để phòng bếp làm. Muội phải biết yêu quý bản thân, biết không?"

Cố Vân Cảnh hoàn toàn ân cần như cũ khiến lòng thụ thương Thượng Quan Hề Nhược có chút an ủi ít nhiều. Một người đang bị bệnh khó chịu rất dễ dàng bị cảm động bởi người ngoài quan tâm săn sóc, huống chi người này là sư tỷ nàng tâm tâm niệm niệm. Thượng Quan Hề Nhược ngơ ngẩn nhìn gương mặt tuấn tú tuyệt luân mà nàng ngày ngóng đêm trông... Từ khi Cố Vân Cảnh rời đi Vong Ưu Cốc nàng thường xuyên nằm mơ về cảnh lãng mạn của hai người thuở thiếu thời cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đánh đàn thổi sáo, cùng nhau đọc sách bên song cửa sổ dưới trăng, cùng nhau chơi tượng gỗ trong rừng trúc. Nếu như mơ mà không cần tỉnh, Thượng Quan Hề Nhược nguyện cả đời rong chơi trong giấc mơ. Chỉ tiếc, mơ rồi sẽ tỉnh, người họp rồi sẽ tan. Mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, Thượng Quan Hề Nhược sẽ khoác áo đi đến tiểu lâu. Dưới ánh trăng sáng trong, nàng đứng ở tầng lâu cao nhất, chăm chú nhìn hướng đông nam. Đó là vị trí của hoàng đô Tiêu Quốc. Thượng Quan Hề Nhược hi vọng gió đêm có thể đưa nỗi nhớ và chúc phúc của nàng đến hoàng đô, đến Trấn Viễn Hầu Phủ. Cố Vân Cảnh chỉ biết tiểu sư muội đối với nàng có yêu thương nhưng lại không biết Thượng Quan Hề Nhược đối với nàng tình thâm đến nỗi không kém Tiêu Mộ Tuyết. Mà bây giờ, Thượng Quan Hề Nhược biết được Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết là thật tâm yêu nhau, đương nhiên sẽ không nói ra hết thâm tình cho sư tỷ nàng biết. Thượng Quan Hề Nhược không có cách nào quên được Cố Vân Cảnh, chỉ có thể lựa chọn chôn mọi thứ dưới đáy lòng. Lúc đầu Thượng Quan Hề Nhược ra quyết tâm muốn giữ khoảng cách với Cố Vân Cảnh, nhưng khi cảm nhận được khí tức Cố Vân Cảnh ở khoảng cách gần truyền đến, quyết tâm của nàng rơi đâu mất tự khi nào... Thượng Quan Hề Nhược cứ như vậy dịu dàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Vân Cảnh.

Tiêu Mộ Tuyết thấy thế, tâm tình phức tạp, cũng có hơi ghen, cũng có thổn thức.

Cố Vân Cảnh cũng nhận ra tiểu sư muội khác thường, nàng hơi nghiêng đầu, cụp mắt khẽ nói: "Tiểu sư muội phải chiếu cố mình thật tốt."

Dứt lời rời đi bên giường, đi vào bên cạnh Tiêu Mộ Tuyết.

Trong mắt có phần mất mác, Thượng Quan Hề Nhược biết mình vừa rồi thất thố, lặng lẽ gục đầu xuống, khép ngón tay trong lòng bàn tay như một đứa trẻ làm sai hối lỗi.

Bộ dáng nàng vốn là khiến người khác yêu thích, vậy nên tư thái điềm đạm đáng yêu này càng để cho người đau lòng. Tiêu Mộ Tuyết chầm chậm nhẹ nhàng đi đến trước giường, an ủi: "Hề Nhược muội muội tiều tụy rất nhiều, Vân Cảnh nói rất đúng, muội phải biết yêu quý mình thật tốt."

Thượng Quan Hề Nhược ngẩng đầu, khẽ gật đầu: "Cảm ơn Mộ Tuyết tỷ tỷ quan tâm, ta sẽ chú ý."

Tiêu Mộ Tuyết lại hỏi: "Hề Nhược muội muội bây giờ còn có khẩu vị? Ta để Ngọc Dao đi chuẩn bị thức ăn tới."

Thượng Quan Hề Nhược thực sự không thấy ngon miệng, lắc đầu nói: "Tuyết Nhi tỷ tỷ, không cần, ta ăn không vô."

"Tỷ tỷ vốn có rất nhiều lời muốn nói với ngươi." Tiêu Mộ Tuyết kéo tay Thượng Quan Hề Nhược, cảm thán nói, "Nhưng nhìn ngươi tiều tụy lại không chịu ăn, ta đột nhiên không có hứng. Uh, chuyện ta muốn nói liên quan tới Vân Cảnh."

Thượng Quan Hề Nhược nghe vậy đột nhiên hào hứng.

"Tuyết Nhi tỷ tỷ, ta muốn ăn cháo táo đỏ."

Tiêu Mộ Tuyết mỉm cười, nói với Cố Vân Cảnh: "Vân Cảnh, ngươi đi nói Ngọc Dao chuẩn bị một bát cháo táo đỏ tới."

Nàng mượn cơ hội để Phò mã đi là bởi vì có rất nhiều lời muốn trò chuyện riêng với Thượng Quan Hề Nhược.

Cố Vân Cảnh không quá am hiểu ứng phó cảnh tượng như thế này, nàng có mâu thuẫn khi đối mặt Thượng Quan Hề Nhược, muốn quan tâm lại sợ quan tâm. Trong lòng đang thời khắc khó khăn, nghe được Tiêu Mộ Tuyết nói mà cấp tốc gật đầu đánh tiếng xong, chậm rãi rời đi.

Tiêu Mộ Tuyết nhìn Thượng Quan Hề Nhược một lượt, đau lòng nói: "Gầy, muội gầy rất nhiều. Là bởi vì Vân Cảnh mà lòng tích tụ?" 

"Muội thích Vân Cảnh?"

Thượng Quan Hề Nhược nhìn xem Tiêu Mộ Tuyết, phát hiện trong mắt đối phương không có ác ý lẫn tức giận, bình thường tựa như bạn bè tốt trò chuyện với nhau.

Có lẽ biểu lộ Tiêu Mộ Tuyết khiến Thượng Quan Hề Nhược cảm thấy thân thiết không ít, gông xiềng trong nội tâm bị lấy xuống, từ từ dũng cảm nói ra tiếng lòng của mình: "Rất thích."

Tiêu Mộ Tuyết cực kỳ thưởng thức Thượng Quan Hề Nhược ý chí trong sáng vô tư, nhẹ nhàng cười: "Vân Cảnh nhà chúng ta mị lực thật to lớn, làm Hề Nhược muội muội mê đến thất điên bát đảo."

Thượng Quan Hề Nhược vốn tưởng rằng Tiêu Mộ Tuyết sẽ tức giận, không ngờ đối phương lại có tâm tình trêu chọc, rất là ngoài ý muốn nói: "Tuyết Nhi tỷ tỷ không tức giận?"

Nếu là người nào khác ở trước mặt mình nói thích Cố Vân Cảnh hay sao đó, Tiêu Mộ Tuyết há không tức giận? Nhưng người này không phải người khác, mà là Thượng Quan Hề Nhược, tiểu sư muội thanh mai trúc mã của Cố Vân Cảnh. Tiêu Mộ Tuyết thật sự giận không nổi. Trước khi chưa chính thức tiếp xúc, Tiêu Mộ Tuyết xác thực có khúc mắc đối với tình cảm giữa Thượng Quan Hề Nhược và Cố Vân Cảnh. Dù tình cảm này không phải là tình yêu, nhưng tình tỷ muội quá mức thân mật cũng có thể chọc nàng ghen ghét. Nàng vẫn nhớ kỹ bản thân nói qua không ít lời ghen tuông trước mặt Phò mã. Nhưng từ khi Thượng Quan Hề Nhược đi vào Hầu phủ, qua không ngừng tiếp xúc, Tiêu Mộ Tuyết mới biết tiểu sư muội là cô gái cỡ nào huệ chất lan tâm, cỡ nào thiện lương. Tiêu Mộ Tuyết không có hận Thượng Quan Hề Nhược mà chỉ có tiếc nuối và thông cảm, thậm chí còn có một chút áy náy. Bởi vì nếu nàng không gả cho Cố Vân Cảnh, Thượng Quan Hề Nhược rất có thể hỉ kết liền cành với Phò mã.

"Tức cái gì, đây là chuyện tốt. Vân Cảnh mị lực lớn như thế, ta vui vẻ, chứng minh ánh mắt của ta không có tệ." Tiêu Mộ Tuyết nói, "hai người thuở nhỏ thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu/nồng nàn, muội thích nàng cũng là bình thường. Mỗi người đều có quyền lợi yêu mến người khác, ta cũng không thể bởi vì muội thích Vân Cảnh mà tước đoạt quyền lợi muội thích nàng."

Thượng Quan Hề Nhược chân thành nói: "Cảm ơn Tuyết Nhi tỷ tỷ. Ta rốt cuộc hiểu vì sao sư tỷ sẽ thích tỷ tỷ như vậy."

"Vì sao?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi, nàng xác thực muốn biết nguyên nhân này từ người ngoài.

Thượng Quan Hề Nhược không chút nghĩ ngợi nói: "Bởi vì tỷ dùng phương thức đặc biệt đi vào lòng nàng. Mặc dù chúng ta là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, nhưng xưa nay ta vẫn không có đi vào được cửa lòng của nàn."

Thượng Quan Hề Nhược nhẹ nhàng nâng mắt: "Rất nhiều người cho rằng thanh mai trúc mã có thể tiến tới cùng nhau, thật ra không phải. Ăn ý và bao dung là thứ quan trọng nhất gắn bó mối quan hệ tình cảm giữa hai người yêu nhau. Ta và sư tỷ cũng có ăn ý, nhưng nó lại không giống với giữa hai người. Ta và nàng ăn ý giống như là ngày ngày bồi dưỡng ra được, chỉ ở bề ngoài. Mà hai người ăn ý lại là chân chính bởi tâm mà ra. Vì lẽ đó, ta và nàng chỉ có thể là người thân, tỷ với nàng mới có thể làm người yêu."

Thượng Quan Hề Nhược tiếp tục êm tai nói: "Sự cơ trí bác học trên người sư tỷ hấp dẫn ta. Từ nhỏ đến lớn, ta một mực tôn sùng nhân cách hấp dẫn đó của nàng. Ta biết mình không nên thích nàng, nhưng nàng đã đi vào trong tim ta từ thuở thiếu thời, có khả năng trong thời gian dài cũng không thể xóa đi vết tích này. Ta thích nàng, nhưng ta tuyệt đối sẽ không phá hỏng tình cảm của hai người. Nhìn người thương có nơi thuộc về, trong lòng ta rất khó chịu, nhưng lại rất vui vẻ. Sư tỷ từ nhỏ thân thể yếu đuối, xa xứ đi vào Vong Ưu Cốc, lại gánh vác bí mật thân thế nặng nề. Mặc dù nàng luôn hòa nhã gặp người, nhưng ta biết nội tâm nàng không vui, trong lòng luôn luôn có nút thắt. Khi còn bé, bất kể chúng ta chơi vui vẻ bao nhiêu, thanh sầu tại hai đầu lông mày lúc nào cũng không tản đi."

Thượng Quan Hề Nhược nhẹ nhàng chớp mắt, trong mắt có vẻ vui mừng: "Nhưng bây giờ ta phát hiện nàng thay đổi rất nhiều. Trên người nàng bao phủ sự hạnh phúc, tất cả vẻ u sầu đã tan thành mây khói. Cùng tỷ yêu nhau có lẽ là chuyện vui vẻ nhất đời nàng đi. Ta thật sự mừng thay cho nàng, cũng mừng thay cho hai người."

Tiêu Mộ Tuyết lẳng lặng nghe, rốt cục nói: "Đã là chúc phúc, vậy sao muội lại tích tụ đến bị bệnh?"

Thượng Quan Hề Nhược cười khúc khích: "Nguyên nhân ta ngất ngược lại không phải vì điều này."

"Vậy đó là gì?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.

"Bởi vì quá mệt mỏi nên bệnh thật. Đúng là có khúc mắc, nhưng nó không có quan hệ." Thượng Quan Hề Nhược đáp.

"Ngày ấy, mẹ ta thấy ta sắc mặt trắng bệch, còn tưởng rằng ta bệnh nặng, liên tục hỏi thăm tình huống/thể trạng của ta, ta rất ngay thẳng nói cho bà chuyện ta với sư tỷ nói chuyện với nhau. Rồi mẹ nhất định cho rằng ta ngất là bởi vì chuyện đó. Hai người tới thăm hơn nửa là ý bà đi?"

"Vậy sao hai ngày nay muội không ăn cơm?"

"Ta không thích thuốc đắng, nhưng thuốc của mẹ ta lại rất đắng, uống xong căn bản không có muốn ăn cái gì. Ta cũng đã nói rõ với mẹ là như vậy nhưng mà bà một mực không tin. Nhất định là nhận định bởi vì nói chuyện với sư tỷ mới ăn không ngon."

Tiêu Mộ Tuyết: "......" Chỉ có thể cảm thán ở trong lòng: Thượng Quan Hề Nhược kiên cường mạnh mẽ hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.