Khế Ước Phò Mã

Chương 180



180. Manh mối

Tiêu Trạm gật đầu, nhưng lại do dự và không hiểu:

"Vậy chúng ta hẳn là bắt đầu từ nguyên liệu. Nhưng Phò mã, ngươi biết ngự trù, cung nữ là vô tội, vì sao còn phải bắt người đi Hình bộ?"

Cố Vân Cảnh cười:

"Điện hạ, mục đích ta để ngài giúp đỡ tra án là rèn luyện cho ngài. Rất nhiều chuyện phải do ngài dụng tâm quan sát. Tuy nhiên ngài hãy tin ta, ta tuyệt đối sẽ không oan uổng người tốt."

Tiêu Trạm sửng sốt, đột nhiên hiểu ra Phò mã dụng tâm lương khổ, hắn đỡ trán của mình, áy náy nói:

"Phò mã, xin lỗi..."

"Điện hạ vốn không sai, cần gì xin lỗi? Vừa rồi chúng ta nói tới nguyên liệu là một đầu mối, ngài phái người điều tra chỗ đó. Còn mặt khác, ta làm." Cố Vân Cảnh nói xong, híp mắt suy nghĩ đối sách.

........................

Trong cung có người của Đức tần, người này nói cho bà ta tất cả những chuyện phát sinh trong cung. Người đàn bà yêu mị nhấp trà, móng tay thật dài xẹt qua chén trà.

"Hửm? Còn chưa tra ra manh mối đã nhốt người? Việc này dường như không giống tác phong của Tiêu Trạm."

"Cụ thể thì không biết ạ. Nhưng tin tức thám tử tìm được chính là như 7vậy." Nha hoàn thấp giọng nói.

"Chỉ riêng Đại Lý Tự thẩm vấn đã lãng phí rất nhiều thời gian, xem ra ta phải thêm mắm thêm muối."

"Nương nương muốn làm gì?"

Đức tần cười lạnh, "Ném con mèo trúng độc này ra ngoài. Tiêu Trạm không tính quá đần, nhìn thấy con mèo này, hắn hẳn có thể liên tưởng đến cái gì."

"Nô tỳ tuân mệnh."

"Lệ quý phi hiện tại đang tìm mèo khắp nơi, nếu chúng ta trả con mèo này cho bà ta, ta tin chắc bà ta thu được phần đại lễ này nhất định sẽ rất vui vẻ."

Trong nháy mắt, thị nữ hiểu được ý Đức tần. Người sau khi cáo lui đi rồi, Đức tần bắt đầu ung dung uống tới. Tâm tình bà ta rất tốt. Trong đầu luôn tưởng tượng cảnh Lệ quý phi bị trói xích nhốt vào ngục; Tiêu Trạm và Tiêu Tông hoàn toàn trở mặt.

Cố Vân Cảnh còn chưa kịp đi Đại Lý Tự nghe thẩm vấn đã phát hiện ra một manh mối lớn. Manh mối này bắt nguồn từ một con mèo trúng độc hôn mê. Triệu chứng giống Hoàng hậu nương nương như đúc.

Con mèo này là Lệ quý phi nuôi, chủng loại trân quý, hoạt bát ngoan ngoãn, Lệ quý phi và nó tình cảm rất tốt. Hai ngày nay nó tự dưng biến mất, Lệ quý phi phái cung nhân khắp nơi tìm kiếm luôn luôn không có kết quả. Lệ quý phi lo lắng vạn phần, hận không thể đào từng tấc đất hoàng cung sâu ba thước.

Lệ quý phi tính tình nóng nảy, bị mất mèo cưng xong tâm tình rất tệ, thỉnh thoảng chửi rủa và phạt các cung nữ, thái giám.

Ngày hôm nay bà ta lại để các cung nữ, thái giám đi tìm mèo, còn chanh chua nói, nếu không tìm được mèo thì không cần trở về.

Đây rõ ràng là muốn giết người.

Chúng cung nữ, thái giám đành phải cố gắng đi tìm. Đang lúc cảm thấy không có hi vọng thì thế cục gay go đột nhiên thay đổi vì bọn họ tìm được con mèo rồi. Song tất cả còn chưa kịp cười, mặt mày đã như khóc tang cha mẹ chết. Biểu lộ từng người còn khổ sở hơn trước lúc không tìm được mèo. Bởi vì bọn họ tìm được một con mèo chết, lạnh lẽo cứng ngắc nằm trong góc không nhúc nhích. Các cung nữ cũng nơm nớp lo sợ, nhưng việc đã đến nước này, không có khả năng giấu diếm, nhất định phải trình báo tình hình thực tế cho Lệ quý phi. Lệ quý phi nghe xong vội vã chạy đến, nhìn xem mèo cưng không nhúc nhích, vô cùng bi thống. Hận không thể tức khắc ban chết cho đám cung nữ, thái giám này. Nếu không phải bọn chúng tìm kiếm trễ nãi, mèo cưng của mình cũng không rơi vào kết cục này.

Lệ quý phi và Tiêu Tông không hổ là mẹ con, tính tình như một khuôn đúc ra. Tiêu Tông táo bạo, chỉ cần có chuyện không vui là đẩy toàn bộ trách nhiệm và trách tội lên gia nhân, thậm chí là bọn thủ hạ. Lệ quý phi cũng giống như thế. Các cung nữ, thái giám lúc này tất yếu gặp nạn. Bà ta ngồi xuống ôm lấy mèo cưng co quắp trong xó xỉnh, dùng ánh mắt vô hạn yêu thương nhìn nó.

"Chết rồi? Đều là các ngươi sai, là các ngươi tìm nó quá trễ! Từng người các ngươi chôn cùng nó đi!" Lệ quý phi phẫn nộ nói.

"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng..." Một đám người quỳ xuống dập đầu cầu xin. 

Ánh mắt và tâm tư Lệ quý phi nằm ở con mèo, không để ý đến đám người, bà ta ôm lấy nó đi về tẩm cung của mình.

Tiêu Trạm, Cố Vân Cảnh sau khi nghe thấy những tiếng cầu xin thê thảm, theo tiếng mà tới.

Cung nhân nhìn thấy Tiêu Trạm, nhanh chóng hành lễ cho hắn.

"Chuyện gì xảy ra? Quỳ khóc sướt mướt làm gì?" Tiêu Trạm hỏi.

Có cung nhân lo sợ nói: "Bẩm An vương, Lệ quý phi nuôi một con mèo bất ngờ tử vong, nàng nhất định trách tội toàn bộ các nô tài. Mong An vương đại từ đại bi, cứu chúng nô một mạng..."

Lại có người nói: "Đúng vậy ạ, mèo Quý phi nương nương tử vong thật sự không có quan hệ gì với chúng nô."

"Xin An vương điện hạ làm chủ..."

Tiêu Trạm tính tình Lệ quý phi, hỏi:

"Lệ quý phi tính xử phạt các ngươi thế nào?"

Chỉ là An vương đã đánh giá thấp sự ngoan độc của bà ta. Hắn vốn tưởng rằng bà ta nhiều lắm chỉ trách phạt, nếu là hung ác thì bốn mươi đại bản. Nhưng khi biết được Lệ quý phi vậy mà xử tử tất cả, Tiêu Trạm giật mình. Chỉ là chết con mèo mà thôi, cần gì xem mạng người như cỏ rác?

An vương nhân hậu giận dữ trong nháy mắt. Lệ quý phi tác phong mấy năm nay Tiêu Trạm đã không quen nhìn. Chẳng qua có Tiêu Quan, Tiêu Trạm căm ghét bà ta thế nào cũng không làm được gì. Nhưng hôm nay đã khác, thân phận hắn cũng không còn như lúc trước. Hắn bây giờ là giám quốc, người có quyền lực nhất Tiêu Quốc, có tư cách chất vấn Lệ quý phi.

"Các ngươi đứng lên đi, bản vương sẽ làm chủ. Sai người triệu kiến Lệ quý phi tới cho ta hỏi."

Lệ quý phi trở lại tẩm cung, trong lòng bi thống vạn phần, ai cũng không muốn gặp, không muốn quản, chỉ muốn ở cùng mèo cưng. Cho nên khi Tiêu Trạm sai người tới truyền lời, cung nhân này bị ngăn cản ở ngoài tẩm cung Lệ quý phi.

"Lệ quý phi nương nương, An vương điện hạ có việc gấp triệu kiến ngài. Mong ngài phối hợp, đừng để các nô tài khó xử."

"Trở về đi, nương nương chúng ta khó chịu, không muốn gặp bất luận kẻ nào."

Đám người đóng giữ bên ngoài tẩm cung Lệ quý phi hững hờ trả lời. Mặc dù họ biết Tiêu Trạm hiện tại xưa đâu bằng nay, nhưng người lợi hại nhất ở trong lòng bọn họ vẫn là Chiêu vương Tiêu Tông. Những người này cho rằng Tiêu Trạm ỷ vào thân phận con trưởng mới cầm quyền, nếu quả thật đi lên từ thế lực thì rõ ràng là kém Chiêu vương một mảng lớn. Và bởi vì chủ nhân họ vênh mặt hất hàm sai khiến, dẫn đến người dưới cũng cuồng vọng tự đại, không hề tôn trọng người An vương phái tới.

"An vương điện hạ có lệnh, Lệ quý phi nhất định phải đi!" Các tùy tùng Tiêu Trạm xông lên đám người đóng giữ tẩm cung Lệ quý phi.

"Ha ha, các ngươi khẩu khí ngược lại rất lớn. Nếu vương gia chúng ta biết các ngươi bức bách quý phi nương nương như vậy, các ngươi có biết hậu quả là gì không?" Một cung nhân cười khặc khặc, "Thức thời thì đi mau, từ chỗ nào ra, về chỗ nấy. Đừng quấy rầy nương nương chúng ta."
— QUẢNG CÁO —