Từ việc Hàn Tuấn, Lục Công Chúa suốt ngày buồn bực không vui, rất ít tươi cười, nguyên bản thanh diễm trở nên thêm lạnh lùng. Hiện Tiêu Mộ Tuyết như xuân phong phá băng tươi cười làm cho Triệu thị nhìn mà tâm sinh vui mừng. Đương nhiên ở vui mừng đồng thời, nàng không khỏi nghi vấn: Lục công chúa mới không lâu yêu Hàn Tuấn chết đi sống lại, lúc này mới qua ngắn ngủn vài ngày như thế nào vừa ý Cố Vân Cảnh?
Hoàng Hậu hiền đức cơ trí, mặc dù nghi hoặc nhưng không có hỏi thẳng. Nàng biết Hàn Tuấn là cây gai trong lòng Lục Công Chúa, có thể không nói nên tận lực không nói. Quá trình Lục công chúa chuyển biến nàng có thể không hỏi nhưng có vài chuyện Triệu thị cảm thấy phải nhắc nhở.
Triệu thị nhíu mi: "Tuyết Nhi, con là Công Chúa Tiêu Quốc, như thế nào làm thiếp?"
"Nhi thần chỉ là thuận miệng." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Triệu thị còn đang lo lắng vấn đề Công Chúa bảo bối gả đi có hạnh phúc hay không, Tiêu Mộ Tuyết đã nhìn thấu lòng tư của nàng, ôn nhu nói:
"Mẫu hậu yên tâm, Tuyết nhi không biết ủy khuất chính mình. Cố Vân Cảnh tuy rằng không thích nhi thần, nhưng cảm tình là chậm rãi bồi dưỡng mà ra. Con nhất định làm cho hắn yêu con."
"Nhi thần trước đó tùy hứng, làm phụ hoàng mẫu hậu lo lắng. Hiện tại đã nghĩ thông suốt, con sẽ làm tốt Trấn Viễn Hầu Phủ Thế tử phi."
Hoàng Hậu âm thầm ngẫm nghĩ một phen, thấy Công Chúa nói có đạo lý - cảm tình đúng là có thể bồi dưỡng. Thái Tử lúc trước thành hôn cũng là nhìn không trúng Thái Tử Phi, nhưng ở chung lâu hai bên cuối cùng hòa hợp. Khó được Lục công chúa trừ bỏ Hàn Tuấn còn để ý đến người khác.
"Không hổ con gái của trẫm, nói chuyện thông tình đạt lý như vậy."
Nam nhân mặc long bào, dáng người vĩ ngạn sải bước đi đến. Tiêu Quan bước vào Chính Dương Cung với niềm tự hào. Hắn tìm Hoàng Hậu để nghị hôn sự Công Chúa, ở ngoài cửa nghe được hai người nói chuyện, vì cho phép cung nhân không cần hành lễ cho nên Hoàng Hậu không biết hắn đã tới.
Triệu Ôn Ca cùng Tiêu Mộ Tuyết mới chuẩn bị hành lễ, Tiêu Quan khoát tay:
"Không cần đa lễ."
"Tuyết nhi, phụ hoàng nghe con nói như vậy, thật là vui mừng a, khó được con hiểu chuyện. Con đã coi trọng Cố Vân Cảnh, phụ hoàng lập tức hạ chỉ, tùy ngày thành hôn."
Tiêu Mộ Tuyết yêu Hàn Tuấn sâu đậm, Tiêu Quan còn đang lo lắng con gái bảo bối không hồi tâm chuyển ý mà kháng cự hôn sự. Không ngờ nàng lại bằng lòng gả Cố Vân Cảnh. Tiêu Quan tâm tình rất tốt. Hắn nhất định trước khi Vũ Văn Ngạn đến, gả Công Chúa đi.
"Phụ hoàng quả thật là không thương Tuyết nhi, vội vàng gả con đi như vậy." Tiêu Mộ Tuyết nói.
"Nói cái gì; phụ hoàng hận không thể giữ con lại trong cung đây. Chẳng qua con gái lớn lên phải lập gia đình. Huống gì Vũ Văn Ngạn kia hận không thể lập tức cướp con mang đến nơi hoang dã đó. Con bằng lòng gả đi, đến lúc đó phụ hoàng còn có thể nói chuyện." Tiêu Quan nói.
Nói đến Vũ Văn Ngạn, sắc mặt Tiêu Quan âm trầm. Nói là quân chủ Nam Sở, trên thực tế chỉ là thằng cầm đầu hãn phỉ, cư nhiên vọng tưởng cưới Lục Công Chúa nghiêng nước nghiêng thành, quả thực si tâm vọng tưởng!
Triệu thị hiểu được tâm tình Tiêu Quan, tuy nhiên tùy ngày thành hôn rốt cuộc gấp quá, nàng chậm rãi nói:
"Bệ hạ, Trấn Viễn Hầu thế tử bên kia còn cần làm công tác tư tưởng."
Tiêu Quan hừ lạnh: "Con gái trẫm coi trọng hắn là phúc khí của hắn, đến phiên hắn ra sức khước từ ư."
"Trẫm tức khắc hạ chỉ, ba ngày sau Tuyết nhi cùng hắn thành hôn. Hoàng Hậu, hôn sự Lục Công Chúa giao cho nàng xử lý."
Nhìn Triệu thị ăn mặc đơn giản, Tiêu Quan thâm ý nói:
"Tuyết nhi là Công Chúa duy nhất của trẫm, hôn lễ tuyệt đối không được thua kém, mà phải là hôn lễ Công Chúa xa hoa nhất."
Hoàng Hậu cúi người: "Thần thiếp tuân chỉ."
Lúc này, Cố Vân Cảnh đang ở thư phòng đọc sách, không thể ngờ hoàng thất đang thảo luận hôn sự của hắn cùng Tiêu Mộ Tuyết.
Thiếu niên cầm sách, ngồi ngay ngắn trước án thư, ánh mắt bình tĩnh nhìn trang sách. Quyển sách không phải thi tập mà là sách luận căn cứ theo thiên hạ thế cục hiện thời mà viết, là Cố Vân Cảnh mang về từ Vô Ưu Cốc.
"Thân tiểu nhân, giết hiền thần, Tiêu Quốc từ từ suy yếu thôi." Khi Cố Vân Cảnh đọc được những lời này không khỏi trầm tư, thật sâu lo lắng.
Tiêu Quan gần đây càng tin lời tiểu nhân, ngoảnh mặt làm ngơ hiền thần thượng tấu, rất nhiều lương thần gặp phải kết cục nhẹ thì biếm, nặng thì trảm. Hoàng Đế chẳng những thích đao to búa lớn mà ngày càng ngờ vực vô căn cứ. Trấn Viễn Hầu vốn chỉ là hầu tước, hiện tại lại lên làm Đại nguyên soái Kỵ Binh; Cố Vân Cảnh lo lắng phụ thân đánh thắng trận sau khó tránh khỏi công cao chấn chủ.
"Vân Cảnh, đến đến đến, ta có tin tức muốn nói cho ngươi."
Bên ngoài thư phòng truyền đến thanh âm sang sảng. Một thanh niên tuấn lãng bước nhanh đến. Hắn là con trai Võ An Hầu - Đào Sách. Nếu nói Cố Vân Cảnh là đầm nước trầm tĩnh thì Đào Sách là cuồn cuộn sóng ở trên bờ. Hai người tính cách hoàn toàn bất đồng nhưng Đào Sách chỉ thích tiếp cận Cố Vân Cảnh, dùng lời của hắn nói chính là dính nhiều điểm học vấn để đề cao hàm dưỡng.
Trấn Viễn Hầu cùng Võ An Hầu vốn là thế giao, Cố Vân Cảnh đi Vong Ưu Cốc dưỡng bệnh nhiều năm cùng Đào Sách không có gì lui tới, bất quá Đào Sách nghe nói sau khi Cố Vân Cảnh trở về là thường xuyên chạy tới Trấn Viễn Hầu Phủ. Đào Sách tính tình rộng rãi, cũng có kiến thức, yêu bát quái, mấu chốt là tế bào hài hước rất nhiều. Mỗi lần hắn đến là Trấn Viễn Hầu Phủ cười liên tục. Cố Vân Cảnh cũng bị hắn chọc cười lây. Bọn họ thường xuyên qua lại thành ra giống bây giờ.
Đào Sách mở trừng hai mắt, giơ hai ngón tay, cười nói:
"Có một tin tốt, có một tin xấu. Tin tốt là một trăm lượng bạc, tin xấu là năm mươi lượng bạc. Công tử muốn nghe tin nào?"
"Ngươi đang ăn cướp sao?" Cố Vân Cảnh khép lại sách, chớp mắt nhẹ nhàng nói.
"Trấn Viễn Hầu Phủ tài đại khí thô, lại không thiếu bạc. Đừng bủn xỉn như vậy, ta tìm hiểu tin tức cũng thực vất vả."
Cố Vân Cảnh khẽ cười: "Ta chọn không nghe."
"Đừng đừng đừng, được rồi ngươi thắng. Ta nếu không nói khẳng định tự nghẹn chết."
Đào Sách khụ một tiếng:
"Thế tử nghe kỹ đây. Trước tiên là tin tốt." Hắn mi phi sắc vũ nói, "Vân Cảnh, ngươi phải làm Phò Mã. Thế nào, vui vẻ đi?"
"Ngươi nói cái gì?" Cố Vân Cảnh sắc mặt cứng đờ, ý cười bay biến, lập tức đứng lên. Làm sao có thể, hắn rõ ràng đã tỏ ý cùng Hoàng Hậu...
"Ta nói ngươi phải làm Phò Mã a." Đào Sách lặp lại, buồn bực nói, "Đó là tin tốt a, ngươi như thế nào khó coi như vậy? Không có việc gì đi chứ? Có phải lại không thoải mái không?"
Cố Vân Cảnh luôn là tao nhã trầm tĩnh, khoa trương mà nói là dù thái sơn có sập cũng không đổi sắc. Đào Sách vẫn là lần đầu tiên thấy hắn kích động như thế, còn tưởng rằng Cố Vân Cảnh bệnh cũ tái phát.
"Ta không sao." Cố Vân Cảnh lắc đầu, hắn nhìn Đào Sách nghiêm trang hỏi: "Ngươi từ đâu nghe được?"
"Trần Thượng Thư nghĩ chỉ, hắn cùng cha ta nói, cha ta trở về cùng ta nói, ta biết liền chạy tới cho ngươi nói, đủ huynh đệ đi."
Cố Vân Cảnh thầm nghĩ: không đúng, chuyện này nhất định có nhầm lẫn.
"Đào Sách, thực không dám đấu diếm, Hoàng Hậu vì hôn sự này mà đã triệu kiến ta. Ta lúc ấy đã nói có ý trung nhân rồi, vậy vì sao họ còn có thể đem Công Chúa gả cho ta?" Cố Vân Cảnh cấp bách nói.
Đào Sách gật đầu: "Cụ thể ta cũng không rõ ràng, nhưng nghe nói Công Chúa vừa ý ngươi."
"Cái gì vừa ý? Ta căn bản không quen Công Chúa a, còn chưa gặp mặt lần nào." Cố Vân Cảnh vừa tức lại bất đắc dĩ.
Đào Sách suy nghĩ một hồi nói:
"Ta cũng thấy kỳ quái. Nhưng mà nghe người trong Ngự Lâm Quân truyền ra, Công Chúa trước đó thích thư sinh tên là Hàn Tuấn, còn mang theo hắn bỏ trốn. Sau bị bệ hạ bắt giữ trở về, Hàn Tuấn vào thiên lao, Công Chúa mỗi ngày muốn chết muốn sống. Giờ mới vài ngày đã di tình biệt luyến."
"Chậc chậc, con gái thiện lương thay đổi thật nhanh a, nhất là người hoàng tộc."
"Còn có chuyện này?" Cố Vân Cảnh chăm chú hỏi.
"Ngươi đương nhiên không biết rồi; Hoàng Thượng đã ra lệnh phong tỏa tin tức. Đó là huynh đệ Ngự Lâm Quân của ta uống say nói ra, ta mới biết."
"Ta nghĩ hẳn là có liên quan đến Thái Tử. Hiện giờ Thái tử thất sủng, Lục Công Chúa với hắn như thân huynh muội, nhất định là hy vọng thông qua hôn sự cùng Trấn Viễn Hầu Phủ để cha ngươi về phe Thái Tử."
"Nam Sở - Vũ Văn Ngạn mơ ước Lục Công Chúa đã lâu rồi, hắn đã phái người gửi thư nói, không lâu nữa hắn sẽ tự mình đến Tiêu Quốc, mục đích là làm Hoàng Thượng gả Lục Công Chúa cho hắn."
"Hoàng Thượng nhất định không đồng ý cho nên quyết định nhanh chóng chọn Phò Mã, để Công Chúa thành hôn, có cớ cự tuyệt Vũ Văn Ngạn. Phỏng chừng Lục Công Chúa cảm thấy đều là gả đi, không bằng gả cho người có thể giúp Thái Tử." Đào Sách nhún vai, "Ngươi có nhan sắc, cho nên chọn ngươi thôi."
Đào Sách nói ra toàn bộ hiểu biết, so với một lòng một dạ đặt ở học vấn Cố Vân Cảnh mà nói hắn đúng là bách sự tự thông.
"Ta đối Lục công chúa vô tình, việc này còn có hồi chuyển sao?" Cố Vân Cảnh trầm giọng nói.
Đào Sách thở dài:
"Từ xưa quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung, bệ hạ muốn gả con gái ngài cho ngươi, ngươi có thể đào thoát? Ngươi không biết sao, hoàng tộc là một đám bá đạo đứng đầu, bọn họ vui là được rồi, làm sao quản ngươi không vui."
Cố Vân Cảnh im lặng không nói gì, khí hỏa công tâm nhất thời ho kịch liệt.