Cố Vân Cảnh cười lạnh, cùng hưng phấn đại thù có hi vọng báo. Từ ngày Đào Sách gặp chuyện, nàng đã hận Lữ Trọng. Rồi đến Tiêu Mộ Tuyết, nàng hận không thể tự tay đưa ác nhân này đền tội nhận lấy cái chết! Cũng vì đại cục suy nghĩ, Cố Vân Cảnh một mực nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ để làm ra một kế hoạch hoàn mỹ vô khuyết. Bây giờ kế hoạch sắp thực hiện được, nàng cực kỳ thoải mái. Cố Vân Cảnh đứng trong sảnh đường hồi lâu, một mực trầm tư với ánh mắt thâm trầm. Nàng suy tính, kế hoạch lần này trọng đại, không thể coi thường, không thể không cẩn thận, dù đã tính mưu tốt hết thảy nhưng dù sao cũng là nhân tạo, ai có thể cam đoan vạn vô nhất thất? Lúc trước, đối thủ của nàng là Hoàng đế, là Chiêu vương, hai cha con một đa nghi, một cuồng vọng, không đáng để nàng lo - nàng thậm chí không hề coi bọn họ là đối thủ, nhưng lần này Cố Vân Cảnh gặp phải Lữ Lâm, một đế sư tâm tư kín đáo, có học phú ngũ xa. Lấy lịch duyệt - sự từng trải - và nhân mạch - sự giao thiệp - đến xem, Cố Vân Cảnh tuyệt không thể sánh vai cùng Lữ Lâm. Lữ Lâm không chỉ có tư chất già mà còn có tâm cơ sâu nặng, luận mưu kế sẽ không thua nàng. Nàng phải càng thêm thận trọng. Và nếu muốn đưa Lữ Trọng vào chỗ chết thì phải khiến Lữ Lâm không cách nào tra ra sơ hở. Phò mã rà soát lại kế hoạch, phân tích lại từng nhân vật, sợ rằng mình còn xem nhẹ điều gì, mất công uổng mạng... Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời từ từ dịch chuyển, Cố Vân Cảnh đi thong thả tới lui, tay trái tay phải ma sát nhau lần lần. Hạ nhân gặp thế tử nghiêm túc như thế, không dám tới quấy rầy. Qua một hồi lâu, Cố Vân Cảnh cười nhạt, ánh mắt trở lại ôn hòa mà thông suốt, không còn là thăm thẳm như vừa rồi. Rồi nàng nhấc chân, chuẩn bị đi tìm Tố Thu đàm luận, song ý thức rằng không ổn. Tố Thu tuy nói ở tại Hầu phủ, nhưng người ta dù sao cũng là con gái chưa gả, Cố Vân Cảnh - với thân phận nam - tùy tiện đi phòng người ta như vậy thực sự đường đột. Phò mã trầm tư một hồi, gọi Thải Nguyệt, bảo nàng đưa Tố Thu đến thư phòng nghị sự.
"Tố Thu tham kiến phò mã."
Cô gái người hành lễ, giọng nói mềm mại.
"Đều là người quen, Tố Thu cô nương cần gì đa lễ? Đến, ngồi bên này."
"Tố Thu cô nương, hôm nay tìm cô đến là có chuyện quan trọng."
Trước đó đã nghe Cố Vân Cảnh đề cập qua, nay lại xem xét phò mã biểu lộ, Tố Thu đã hiểu đại khái, nói:
"Là chuyện Lữ Trọng?"
"Cô nương quả nhiên thông minh." Cố Vân Cảnh nói, "Lữ Trọng táng tận thiên lương, ỷ vào cha quyền thế làm xằng làm bậy. Ta đã khổ tâm trù tính hồi lâu, đến bây giờ mới có cơ hội thu thập hắn."
Cố Vân Cảnh chắp tay, khom người bái Tố Thu, thành khẩn nói:
"Việc này buộc ở Tố Thu cô nương."
"Phò mã, ta đảm đương không nổi đại lễ..."
Tố Thu vội đứng dậy, khoát tay nói, với sắc mặt chấn kinh, ngoại ra còn có sợ hãi. Cố Vân Cảnh là con trai nhà hầu tước, càng là hoàng thân quốc thích, thân phận vô cùng hiển hách. Phò mã thủ lễ, Tố Thu có thể lý giải, nhưng đối phương cúi đầu... Nàng không thụ nổi.
"Phò mã nơi nào cần ta hỗ trợ, cứ việc chỉ rõ, mặc kệ khó khăn thế nào ta cũng sẽ hết sức nỗ lực. Có thể làm gian nhân đền tội, coi như là vì dân trừ hại."
Cố Vân Cảnh nhìn xem Tố Thu rất có nữ hiệp phong phạm, tán thán nói:
"Cô nương hiệp nghĩa, Vân Cảnh bội phục."
"Kế hoạch là ta muốn cô nương tiếp cận Lữ Trọng, giả ý thân tình với hắn."
Cố Vân Cảnh dừng một chút, cụp mắt nói:
"Phương pháp này có chỗ hung hiểm nhất định, đó là một khi thất bại sẽ liên lụy cô nương."
Cố Vân Cảnh đã lược bỏ vài chữ, đó là trong sạch, vì khi nhìn qua Tố Thu - dung nhan làm người trầm mê, phò mã bỗng cảm thấy yết hầu nghẹn lại, nói không ra lời. Trước đó nàng đã mây trôi nước chảy nói chuyện với Tiêu Trạm, vậy mà khi chân chính đối mặt người trong cuộc, nàng mới hiểu được những lời này cần bao nhiêu dũng khí. Tố Thu là người trung liệt hiệp nghĩa, cô có thể từ bỏ sinh mệnh nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng khuất nhục! Giờ khắc này, Cố Vân Cảnh mới ý thức được kế hoạch thiên y vô phùng của mình tàn nhẫn cỡ nào, một kế hoạch dựa trên sự hi sinh của một cô gái! Cố Vân Cảnh cảm thấy mình đã thay đổi. Tấm lòng tinh khiết nay đã bị phủ lớp bụi dày. Nàng bây giờ đã không còn là người gió xuân ấm áp mà là một chính khách không từ thủ đoạn. Kể cũng từ ngày quyết định trợ giúp Tiêu Trạm, Cố Vân Cảnh đã biết tay mình sau này sẽ nhuốm máu và ô uế, rất nhiều chuyện bất đắc dĩ nhưng cũng đành. Tựa như hôm nay, theo bản ý Cố Vân Cảnh tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm để Tố Thu mạo hiểm, nhưng vì đại cục, nàng không thể không thỉnh cầu Tố Thu hỗ trợ. Cũng vì đại cục này không chỉ cứu người, mà còn là báo thù, và càng là trải đường cho Tiêu Trạm. Cố Vân Cảnh một mặt không đành lòng đặt Tố Thu vào hiểm cảnh, một mặt không đành lòng nhìn kế hoạch mình khổ sở suy nghĩ bỏ lỡ thời cơ, đó là ngày thọ yến Chiêu vương phi, sau đó thật sự không có cơ hội phù hợp lật ngã Lữ Trọng nữa. Nàng do dự. Hàng mày hoàn toàn là vẻ do dự. Nàng chưa từng có khó lựa chọn như vậy.
Tố Thu xuất thân không cao quý bằng công chúa hay quận chúa nhưng cũng sinh tại nhà quan, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện vẫn phải có. Gương mặt tú mỹ của phò mã rối rắm; trong đó có khó xử, bất đắc dĩ, không đành lòng, áy náy... từng cái một nhập vào mắt Tố Thu. Nàng đứng thẳng người, cung kính nói:
"Ta muốn hỏi phò mã, vì sao ngài chọn ta đến gần Lữ Trọng?"
"Tố Thu cô nương, ta không phải cố ý cho cô mạo hiểm, mà là thực sự bất đắc dĩ."
"Thực không dám giấu giếm, trước khi cô xuất hiện, ta đã chọn vô số người, vì Hầu phủ không thiếu nữ quyến." Cố Vân Cảnh như có như không thở dài, "Nhưng Cố Trung tùy tiện cứu cô, mặc dù hắn đã che mặt nhưng khó tránh khỏi Lữ Trọng nghi ngờ. Một khi Lữ Trọng phòng bị, kế hoạch của chúng ta sẽ không thuận lợi như vậy."
Cố Vân Cảnh đảo mắt qua nhìn Tố Thu, nói:
"Lại nói, cô nương tuyệt sắc, Hầu phủ khó có thể tìm ra được ai có dung mạo so sánh với cô. Cộng thêm Lữ Trọng ao ước có được cô, cho nên lời cô nói hắn sẽ nghe. Đổi thành người khác nói chuyện hắn chưa chắc sẽ nghe, cũng vì đã kiến thức mỹ mạo của cô, Lữ Trọng háo sắc như vậy, những người khác đều phải lu mờ. Căn cứ theo tin Cố Trung cung cấp, trước mắt Lữ Trọng đang phái người khắp nơi tìm cô. Trông hắn có vẻ không phải cô thì không thể."
Tố Thu hiểu, nói:
"Bởi vậy nếu ta lại xuất hiện và tiếp cận Lữ Trọng, hắn sẽ không hoài nghi đúng không?"
"Đúng vậy."
Tố Thu ngưng mắt, tiếp tục hỏi:
"Phò mã mới chỉ quen biết ta chưa đầy một ngày, vì sao có thể tín nhiệm ta, giao chuyện quan trọng như vậy giao cho ta làm?"
"Kỳ thật ban đầu ta chỉ là muốn thử, nếu cô cự tuyệt ta sẽ nghĩ cách khác." Cố Vân Cảnh mỉm cười, "Nhưng khi ở An Vương Phủ, ta kiến thức được cô can đảm."
"Chưa kể mục đích cuối cùng của kế hoạch này là vì dọn dẹp chướng ngại cho An vương điện hạ, phục hồi Thái tử vị. Bên cạnh đó, ta thấy tình cảm giữa cô và vợ chồng An vương thâm hậu, cho nên ta nghĩ cô sẽ giúp."
"Được, nhận được phò mã tín nhiệm, ta nguyện ý giúp." Tố Thu quyết đoán nói, "Không nói đến vì có quan hệ đến anh rể, chỉ bằng vào Cố Trung trượng nghĩa cứu ta, ta cũng nên báo đáp ân tình."
"Tố Thu cô nương, đa tạ." Cố Vân Cảnh cảm kích cùng khâm phục, lần nữa bái chào rồi đứng thẳng người, nói từ đáy lòng, "Lễ này cô nương đảm đương nổi."
"Ta thiếu cô một nhân tình, ngày khác nếu gặp khó, Vân Cảnh nhất định dốc toàn lực tương trợ."
"Đây là xuân tâm động."
Cố Vân Cảnh lấy đan dược từ trong tay áo đặt ở trong lòng bàn tay.
"Vô sắc vô vị, gặp rượu tức tan. Người nam sau khi dùng dục tính đại phát, khó khống chế. Ta sẽ an bài cô tiếp cận Lữ Trọng, sau đó cô phải nghĩ cách cho hắn uống."
Tố Thu gật đầu, "Được."
"Chuyện này chủ yếu yêu cầu tính toán thời gian." Sắc mặt Cố Vân Cảnh nặng nề, khép bàn tay, "Ngày mai là sinh nhật Chiêu vương phi, ta muốn Lữ Trọng tại buổi tiệc phát tác. Và thời gian dược tính phát tác là nửa canh giờ sau."
Cố Vân Cảnh trịnh trọng dặn dò:
"Vương phi thọ yến bắt đầu từ buổi trưa, các quan sẽ tại giờ Tỵ đến chúc thọ. Đến lúc đó Ninh Quốc Công Lữ Lâm sẽ mang theo Lữ Trọng đến."
"Lữ Trọng nhân phẩm tồi tệ, nhưng cha hắn Lữ Lâm xem như cũng còn có chính khí, cho nên khi cô tiếp cận được Lữ Trọng, hắn nhất định không dám mang cô về Quốc Công Phủ, có lẽ hắn sẽ để cô ở khách sạn, hoặc đưa cô đến nơi hắn tàng kiều ở ngoại ô."
"Từ ngoại ô đến Chiêu Vương Phủ cưỡi khoái mã mất hơn một canh giờ, coi như Lữ Trọng uống thuốc, rất có thể nửa đường phát tác, cho nên cô nhất định không thể để hắn đưa đến ngoại ô. Hãy nhớ kỹ."
Cố Trung tra được hành tung Lữ Trọng rõ như lòng bàn tay nên Cố Vân Cảnh mới tính toán được chuẩn xác như vậy.
Tố Thu rất bội phục Cố Vân Cảnh, nói:
"Được, ta nhớ kỹ."
"Lữ Trọng rất háo sắc." Cố Vân Cảnh khinh bỉ nói, "Hắn gặp cô nhất định sẽ không kịp chờ đợi mà muốn khinh bạc cô."
Cố Vân Cảnh lại lấy ra một bình xanh đậm, "Đây là thuốc mê, hiệu quả vượt trội. Chỉ cần ngửi đã ngất ngay, lại ngửi thêm một chút liền tỉnh lại."
"Sau khi Lữ Trọng tỉnh lại, cô hãy nghĩ cách cho hắn ăn xuân tâm động. Từ khách sạn đến Chiêu Vương Phủ chỉ tốn khoảng hai khắc thôi. Mặc dù thời gian ta tính khá sát, nhưng thế sự không có tuyệt đối, có lẽ có biến số, cho nên còn cần cô tự nắm chắc."
Cố Vân Cảnh mím môi cảm khái nói:
"Tố Thu cô nương, vô luận như thế nào cô nhất định cũng phải bảo vệ mình."
Thần sắc Tố Thu rất lạnh nhạt, không có bao nhiêu khẩn trương, nàng cười nhạt:
"Đã có thuốc mê, Lữ Trọng không làm gì được ta đâu."
"À, còn nữa." Cố Vân Cảnh lại nói, "Đây là một phần tội trạng ta viết liên quan tới Lữ Trọng. Khi hắn ngất đi cô hãy lấy ngón tay hắn ấn lên."
Cố Vân Cảnh đem mực và tội trạng toàn bộ đưa cho Tố Thu. Chiêu cuối này là phòng ngừa Lữ Lâm. Lữ Lâm chỉ có một thằng con, vô luận Lữ Trọng phế thế nào, một khi hắn sa lưới, Lữ Lâm tất sẽ vận dụng hết thảy quan hệ để bảo trụ. Tuy nhiên, một khi Lữ Trọng thừa nhận tất cả tội ác, Lữ Lâm có lẽ hết cách xoay chuyển.