Khế Ước Phò Mã

Chương 84



84.

"Không phải." Dư Lương trầm giọng nói, "Lục Đường đã chết."

"Chết rồi? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Lữ Lâm cau mày, trực giác của hắn nói rằng Lữ Trọng dính dáng đến rất nhiều chuyện. 

"Chuyện như thế nào ngươi mau nói thật, không được giấu diếm." Lữ Lâm nghiêm mặt nói.

Đã đến nước này... Mặc dù còn dính tới kho ngân nhưng Dư Lương cũng không muốn giấu nữa. Hắn ngẩng đầu, thở dài một hồi, nói:

"Lão gia còn nhớ buổi yến công chúa về cung không?"

"Tất nhiên."

"Là công tử làm." Dư Lương nói, " Lục Đường là gái của công tử, cậu ấy một mực tín nhiệm nàng, chuyện gì cũng sẽ nói cho nàng nghe. Chuyện công tử tính làm hại Cố Vân Cảnh cũng nói cho Lục Đường."

Lữ Lâm nghe đến đó trong lòng bùng lên xúc động chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! Cái án ở buổi yến đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào mà tuỳ tiện tiết lộ cho gái gú? Lữ Lâm hận không thể bay đến nhà ngục Đại Lý Tự ngay lập tức, vả cho thằng con thức tỉnh cho hết trầm mê sắc đẹp!

"Nghiệt chướng! Sớm muộn cũng chết trên tay đàn bà!" Lữ Lâm mắng, " lão phu làm sao có thằng con như vậy!"

Mắng xong, Lữ Lâm bình tĩnh hơn, đối Dư Lương nói:

"Ngươi tiếp tục nói đi."

"Lục Đường biết công tử nhằm vào phò mã nên nghĩ cách giúp, cho cậu ấy xuân tâm động đi hãm hại Cố Vân Cảnh. Thuốc này một khi người nam trúng phải dục tính đại phát, đủ để Cố Vân Cảnh thân bại danh liệt.... Theo suy tính, Cố Vân Cảnh nên là người uống rượu nhưng vạn vạn không ngờ Đào Sách lại cản rượu, bởi vậy Cố Vân Cảnh tránh được một kiếp."

"Xuân tâm động vào rượu tan nhanh, không để lại dấu vết, các thái y kiểm tra thế nào cũng không ra." Dư Lương buồn bã nói, "Ai biết, kế hoạch thiên y vô phùng đó lại là cái bẫy của người khác...."

Lữ Lâm: "Lời ấy có nghĩa là gì?"

Dư Lương trầm giọng xuống:

"Lục Đường là người mà bà chủ của Vạn Xuân Lâu - Khúc Phi Khanh tận lực an bài đến bên công tử. Công tử sau khi biết việc này đã giết Lục Đường rồi."

"An bài đến bên Trọng Nhi để làm gì?"

Dư Lương cụp mắt... Một trăm vạn lượng trong kho ngân không phải chuyện nhỏ đâu, Lữ Lâm nếu biết nhất định tức đến hộc máu! Nhưng hiện tại không phải do hắn làm chủ nữa. Dư Lương hết sức lo nghĩ, nghiêm túc đấu tranh tư tưởng.

"Dư Lương, ta đang hỏi ngươi đấy? Bọn họ lợi dụng Trọng Nhi làm cái gì? Đã là lúc nào ngươi còn muốn che giấu?"

"Quốc công gia." Dư Lương nhìn Lữ Lâm, bỗng quỳ xuống, khó khăn nói, " bọn họ là vì một trăm vạn lượng ngân phiếu."

Lữ Lâm là trọng thần hai triều, hiểu rộng biết sâu, có sóng gió nào mà chưa thấy qua? Nhưng chuyện Dư Lương thông báo vẫn là một cái chùy nặng nề gõ đến tâm can hắn lung lay sắp đổ! Một trăm vạn lượng ngân phiếu không thể nói là ít vì triều đình thu thuế một năm chỉ có mấy trăm vạn thôi.... Tình thế đã nghiêm trọng vượt qua Lữ Lâm tưởng tượng, hắn hỏi:

"Bọn họ muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?"

"Không biết." Dư Lương lắc đầu, "Khúc Phi Khanh tâm cơ thâm trầm, làm sao nói mục đích cho chúng ta biết chứ?"

Lữ Lâm bắt đầu run giọng:

"Tiền... họ lấy được chưa?"

Dư Lương không dám nhìn tới Lữ Lâm, thấp giọng nói:

"Rồi."

"Như thế nào có?"

Lữ Lâm nhìn Dư Lương chằm chằm hỏi. Coi như bán sạch Hầu Phủ cũng không có nổi nhiều tiền như vậy!

Dư Lương nghẹn họng... Trộm kho ngân là hắn nghĩ kế, Lữ Lâm nếu biết không phải lột da hắn sao? Ninh Quốc Công làm người chính khí, luôn quang minh lỗi lạc, trung quân cương vị, xưa nay không chống đối triều đình.

"Ngươi ấp úng làm gì? Ta đang hỏi ngươi trăm vạn lượng ngân phiếu bọn họ như thế nào cầm được?"

Thấy Dư Lương bộ dạng không muốn nói, Lữ Lâm càng giận.

Dư Lương liếm môi, chần chờ một hồi cũng liều mạng:

"Là ta nghĩ cách cho công tử đi mượn kho ngân giải quyết phiền toái trước mắt."

"Kho ngân?"

Lữ Lâm mở to mắt, đỡ trán liên tục lui lại mấy bước, lẩm bẩm,

"Kho ngân... tự mình vận dụng trăm vạn lượng kho ngân..."

"Ngươi thật to gan! Lẽ nào ngươi không biết đó là tội chết? Liên luỵ cửu tộc, chém đầu cả nhà đấy!!! Ngươi muốn hại chết Lữ thị một tộc chúng ta ư!!?"

Lữ Lâm xúc động lại phẫn nộ! So với vận dụng kho ngân, việc hãm hại Đào Sách còn chẳng buồn nhắc tới.

"Lão gia thứ tội." Dư Lương chôn đầu xuống đất nói, "Lúc ấy tình huống khẩn cấp, Khúc Phi Khanh uy hiếp công tử, nếu như không gom góp bạc, nàng sẽ khai hết vào cung. Hãm hại trọng thần triều đình là tội chết, nếu bại lộ, bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho công tử. Cho nên... ta mới ra hạ sách này."

"Cái gì nặng cái gì nhẹ, ngươi còn không biết sao!?" Lữ Lâm lớn tiếng chất vấn. Rồi ngửa mặt lên trời thở dài: "Dư Lương ơi Dư Lương, lão phu luôn cảm thấy ngươi thông minh ổn trọng, để ngươi tại bên Trọng Nhi là muốn cho nó noi gương... Ai biết, ngươi lại bức nó vào con đường chết!?."

Lữ Lâm thật muốn giết Dư Lương để giải hận, nhưng xúc động cũng không làm nên chuyện gì. Trước mắt quan trọng nhất là giải quyết phiền toái này. Hắn nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một hồi, hỏi:

"Kho ngân là Hình bộ trông coi, Hình bộ Thượng thư Đặng Khoan tuy là anh họ Trọng Nhi, nhưng hắn làm người ngay thẳng, đại công vô tư, tuyệt không có khả năng vận dụng kho ngân."

"Hình bộ là mệnh mạch triều đình, kho có trọng binh trấn giữ, nếu như nói các ngươi xông vào, ta là không tin."

"Dư Lương, lão phu hỏi ngươi, ngươi như thế nào cầm được kho ngân triều đình? Trước đừng quỳ, đứng dậy nói rõ hết thảy đi."

"Vâng."

Dư Lương đứng dậy, báo cáo chuyện đã xảy ra.

Lữ Lâm nghe xong mặt co quắp. Hắn một lần nữa đánh giá người trẻ tuổi này... Trước kia hắn chỉ coi đối phương thông minh, hiện tại mới phát giác tâm tư hắn vậy mà thâm trầm kín đáo.

"Lão gia, việc này ta là sai sử, nếu ngài muốn trị tội, ta không một câu oán hận. Đại trượng phu dám làm dám chịu."

"Nếu như ngươi chết, con ta có thể bình an trở lại, lão phu nhất định không do dự." Lữ Lâm lạnh lùng nói.

"Như vậy, xuân tâm động là thuốc chỉ Khúc Phi Khanh mới có... Lần này là nàng hãm hại Trọng nhi sao?" Lữ Lâm lắc đầu, "Không, không phải. Nàng đối phó Trọng Nhi là vì thứ khác, một khi hại chết Trọng Nhi nàng liền trắng tay. Nàng chỉ có thể uy hiếp Trọng Nhi mà thôi, tuyệt không phải lấy mạng của hắn."