Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 16: Câu chuyện tay ba!



Tình cảnh lúc này chẳng khác nào giống như người vợ đang bị người chồng của mình chất vấn, bắt quả tang tại trận vì cái tội cặp kè với tình nhân bên ngoài. Mặc dù có vẻ giống nhưng thực chất không phải vậy.

"Tôi phải hỏi cô mới đúng, tại sao cô lại ở đây vậy hả?" Tiếng nói cất lên nghe được có vài phần giận dữ trong đó, cái liếc mắt sắc lạnh hiện rõ trên gương mặt anh tuấn của Phong Thần.

"Tôi ở đây thì có liên quan gì đến ngài sao, chủ tịch Phong?" Lời nói tràn ngập sự khó hiểu của Diệp Kiều Linh dành cho Phong Thần kèm theo đó là cái nhíu mày, liếm môi thể hiện sự xa lạ như đối với người dưng nước lã.

"Cô.." Phong Thần nhíu mày, đột nhiên cứng họng không thể mở lời nói tiếp thêm câu nào.

Cách xưng hô của Diệp Kiều Linh thật đúng khiến anh cảm thấy choáng ngợp, cô ta lúc nãy còn gọi hẳn cả họ tên của anh ra, lúc sau lại gọi anh bằng danh xưng thường ngày nhưng có phần xa lạ trong đó.

Một người con gái một thân một mình ở trong phòng của một người đàn ông lạ mặt, rốt cuộc cô ta còn có thể dơ bẩn hơn đến mức độ nào nữa đây?

"Tránh ra, bộ cô không muốn để tôi vào trong sao, giám đốc Diệp!" Tiếng gằn giọng của Phong Thần vang lên.

"Ha ha, sao lại không chứ, mời ngài vào!"

Diệp Kiều Linh đột nhiên cảm thấy khá nực cười với dáng vẻ tức giận của Phong Thần vào lúc này mặc dù hiện tại không hiểu rằng tên này lại nổi điên vì cái gì nhưng cô vẫn làm điệu bộ kính cẩn tự động đứng sang một bên nhường đường cho Phong Thần bước vào.

Phong Thần chỉnh lại áo vest bên ngoài, nghiêm túc bước vào. Đôi bàn tay chủ động đưa ra tiến tới lịch sự bắt tay với Hàn Thiên Quý.

"Chào ngài, chủ tịch Hàn!"

"Tôi cũng vậy, thật vinh dự khi được gặp ngài chủ tịch Phong!" Hàn Thiên Quý đáp lại lời chào hỏi của Phong Thần, cũng chủ động đưa tay ra để đón nhận lấy cái bắt tay lịch thiệp của Phong Thần.

"Mời ngài ngồi, cứ tự nhiên!" Hàn Thiên Quý lịch sự mở lời.

Khi vừa an tọa ngồi xuống, Phong Thần chợt thấy một người phụ nữ đang trong tình trạng trần trụi không một mảnh vải che thân, ngồi trong một góc lặng lẽ khóc sướt mướt.

Ngược lại, khi Diệp Kiều Linh bắt gặp cảnh tượng Phong Thần liếc mắt dòm người phụ nữ kia, thắc mắc không biết hắn sẽ định làm gì. Trong thâm tâm lại mong chờ một màn kịch siêu nóng hổi ra lò.

Tuy nhiên, trái với sự mong đợi đầy nhiệt huyết của Diệp Kiều Linh, Phong Thần lại làm như không có gì, xoay mặt đi đối diện với Hàn Thiên Quý để bàn về công việc.

Dĩ nhiên Phong Thần biết vì sao cô gái kia lại ở trong tình trạng như vậy. Những loại phụ nữ thích đi dâng hiến cơ thể mình cho những nhà tài phiệt đã là chuyện rất đỗi bình thường trong cái tầng lớp thượng lưu này rồi. Vì thế, đối với anh đây không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng phải để tâm tới.

Chỉ là anh thắc mắc tại sao Diệp Kiều Linh cô ta cũng lại có mặt ở đây. Là bàn về công việc hay là bàn về chuyện gì vui vẻ khác?

Lúc này, Diệp Kiều Linh tiến đến gần chỗ hai người đàn ông quyền lực đồng thời là hai nhân vật chính và phụ của cuốn tiểu thuyết này.



"Chủ tịch Hàn, chúng ta đã bàn xong việc. Bây giờ tôi có thể rời đi được rồi chứ?" Diệp Kiều Linh mỉm cười cất tiếng hỏi tranh thủ lại liếc mắt sang lườm nguýt Phong Thần.

"Cô muốn đi ngay bây giờ ư? Chuyện vừa nãy của chúng ta vẫn giải quyết chưa đâu vào đâu mà, đúng không giám đốc Diệp?" Cái nhếch miệng của Hàn Thiên Quý bỗng dưng hiện lên một cách gian tà khiến cho khuôn mặt của Diệp Kiều Linh có hơi nhăn lại.

Dĩ nhiên Diệp Kiều Linh thừa biết là hắn đang nhắc đến chuyện gì còn chẳng phải là chuyện tự ứng cử gì đó hay sao. Dù sao bây giờ cũng có người khác ở đây, sao khi không lại nhắc tới vào lúc này vậy chứ!

"Ý ngài là sao, chủ tịch Hàn? Về công việc, chúng ta chẳng phải đã bàn xong xuôi hết rồi hay sao.. chẳng lẽ còn chuyện gì khác mà tôi không biết?"

"Giám đốc Diệp cũng quên nhanh thật đấy, hay là để tôi nhắc lại lần nữa cho cô nhớ nhé?"

"Ha ha.. ngài đang nói gì thế chủ tịch Hàn. Tôi không phải là người thích giỡn đâu!" Cái trợn mắt ngược của Diệp Kiều Linh bỗng hiện lên một cách hung ác, thần sắc lạnh lùng tỏa ra khiến cho Hàn Thiên Quý có hơi "rén" lại, bỗng chốc gượng cười.

Cái biểu hiện đó cho thấy là cô nàng đã bắt đầu nổi đóa, vì thế Hàn Thiên Quý quyết định sẽ ngưng trò đùa giỡn này lại, chỉ sợ nếu lại tiếp tục sẽ xảy ra chuyện không hay.

Mặt khác, Phong Thần lần đầu được thấy biểu hiện lạnh lùng, ánh mắt có nét tà ác hiện trên gương mặt kia, bỗng chốc có cảm giác khác lạ cứ như người phụ nữ trước mặt anh là một người khác chứ không phải là người hung hăng ngu ngốc mà anh thường được thấy.

Điều này làm anh cảm thấy có hơi kì lạ!

"Sao thế thưa ngài, bây giờ tôi có thể đi được chưa ạ?" Diệp Kiều Linh bề ngoài mỉm cười gật đầu xã giao hỏi nhưng nội tâm sâu bên trong lại muốn xẻo chết con người đê tiện này.

"Được rồi, cô cứ đi đi, để tôi tiễn cô." Hàn Thiên Quý lịch sự bước tới một bước tỏ ý muốn ra ngoài cửa để tiễn Diệp Kiều Linh ra về.

"Thật lòng cảm ơn ngài nhưng tôi không cần đâu. Vậy tạm biệt ngài chủ tịch Hàn và cả.. chủ tịch Phong đây nữa." Diệp Kiều Linh cất tiếng, gật đầu tạm biệt sau đó ra đến cửa.

Trước khi đi còn sẵn tiện quay lại nhìn người phụ nữ ngu ngốc kia một lần cuối. Đầu nghiêng sang một bên, khóe môi cong lên thành hình trăng khuyết đắc ý nhìn người phụ nữ nào đó đang hậm hực nghiến răng nhìn cô một cách tức giận.

Sau khi Diệp Kiều Linh vừa đi cũng là lúc tiếng đóng cánh cửa vừa đóng sập lại, đồng thời là lúc biểu hiện thật sự giữa hai con người nào đó mới bắt đầu bộc lộ ra.

"Không biết hai người gặp nhau là vì điều gì? Công việc hay tình cảm cá nhân?" Phong Thần là người mở lời trước, cũng là người mở đầu cho chuỗi tranh đấu giữa hai người.

"Ha ha.. không biết từ khi nào mà tôi phải có nhiệm vụ phải thông báo cho chủ tịch Phong nhỉ? Tôi thật không hiểu vì sao ngài lại thích tra hỏi về chuyện này đấy, có nguyên nhân gì đặc biệt sao?" Điệu cười nhạt nhẽo của Hàn Thiên Quý khiến cho Phong Thần cảm thấy chán ghét.

"Gì chứ?"

"Chẳng phải ngài đã có bạn gái rồi sao? Hình như là cái cô thư ký của ngài Tịnh Khả Như gì đó, đúng không?" Tiếng cười khiêu khích của Hàn Thiên Quý cất lên khiến cho Phong Thần không thể kiềm chế cảm xúc mà tiến tới túm chặt cổ áo của hắn.



"Mày.. muốn chết sao?"

"Ây.. đừng vậy chứ, ngài làm vậy còn đâu là cái áo thẳng tắp tốn công giặt ủi của tôi nữa!" Điệu bộ khiêu khích của Hàn Thiên Quý làm cho Phong Thần ngày càng tức giận hơn nhưng vì sự uy nghiêm của bản thân, Phong Thần không thể để lộ ra ngoài.

Đôi bàn tay thả lỏng của Phong Thần làm cho cổ áo sơ mi thẳng tắp nay đã nhăn nhúm trông chẳng khác nào miếng giẻ khiến cho đôi lông mày rậm của Hàn Thiên Quý nhíu lại nhưng vẫn tỏ ra tươi cười như không có gì xảy ra.

"Nhưng chủ tịch Phong đến đây không phải vì có chuyện gì gấp muốn nói với tôi à? Sao ngài không nói gì đi, khi không lại đi gây sự với một người không đáng nhắc tới như tôi chỉ vì một người phụ nữ không có liên quan gì đến ngài?"

Nhắc tới đây, bỗng sắc mặt của Hàn Thiên Quý thay đổi, không còn đâu là dáng vẻ nhún nhường như lúc nãy nữa.

"À về chuyện này.. ha.."

"Bảo người đàn bà lẳng lơ kia của cậu rời xa khỏi bố tôi và dặn bà ta đừng có tốn công hành xử không đâu vào đâu một cách vô ích như vậy nữa. Là một người phụ nữ nên biết tầm quan trọng của mình đặt vào đâu và hành xử cho tốt vào. Tôi đã nói như thế thì chắc một người thông minh, sáng dạ như cậu đây chắc phải hiểu rõ rồi chứ nhỉ?"

Lời dặn chi tiết của Phong Thần đã làm cho Hàn Thiên Quý bỗng nhiên phụt cười.

Tiếng nói đầy sự máu lạnh bất chợt được thốt ra khiến cho Phong Thần như không tin vào tai mình.

"À lại là về chuyện của ả đàn bà đó sao. Bà ta thì có liên quan đến tôi chứ? Tôi còn tưởng là bà ta chết ở xó nào nữa rồi cơ!"

"Cậu vừa nói cái gì thế. Đó chẳng phải là mẹ của cậu à?"

"Vậy sao.. thế mà tôi không biết đấy!" Nụ cười nhếch mép của Hàn Thiên Quý bỗng hiện lên một cách gian tà.

Không hiểu vì sao khi nhìn thấy nụ cười đểu lả này của Hàn Thiên Quý lại làm Phong Thần nhớ đến dáng vẻ nhìn anh khi cười của Diệp Kiều Linh. Tưởng chừng như hai giọt nước bất giác lại khiến anh cảm thấy ghen tị.

"Được! Nếu cậu đã nói thế tôi coi như cũng chẳng còn gì để nói nữa. Tạm biệt cậu!" Phong Thần không nhiều lời ra đến tận cửa được trợ lý chờ sẵn ở ngoài đó.

Người vừa đi, Hàn Thiên Quý đã đứng đó một lúc lâu, mãi đến lúc sau mới quay vào bên trong. Ánh mắt dời sang người phụ nữ y hệt như con đỉa sống dính bám tường không chịu dứt ra.

"Cút!" Một tiếng quát chắc nịch xua đuổi không chút nể nang đã khiến cho người phụ nữ phải nức nở vài tiếng chạy vội còn không quên mang quần áo của mình theo.

Mở rèm cửa, ngắm nhìn ngoài cửa sổ với diện tích lớn bắt đầu nghĩ ngợi.

Hôm nay, trăng khuyết tỏa sáng, bầu trời đen tối nhưng được thắp sáng bằng ánh đèn của buổi đêm thành phố. Một thế giới giả tưởng còn đẹp hơn cả thế giới thực, quả nhiên rất kì diệu!

"Làm sao đây, cái tên mới đó chẳng hợp với em gì cả. Theo anh thấy tên cũ vẫn là phù hợp với em hơn đấy.. Linh Đan yêu dấu của anh à!"