Đây là đâu? Chỗ này hình như không phải là phòng của cô, nó hoàn toàn không giống.
Mộc Linh Đan quan sát một lượt trong căn phòng. Căn phòng này nhỏ hơn của cô nha, đã thế lại còn bừa bộn nữa chứ, chẳng khác nào bãi rác.
Mộc Linh Đan nhanh chân rời khỏi giường, bỗng thấy cái gương lớn ở trước mặt, cô nhanh chân đến gần đứng trước nó.
"Đây là ai.. đây đâu phải là mình? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?"
Đột nhiên có một người đàn bà lạ mặt từ đâu mở cửa xông vào, bà ta hét lên giận dữ.
"Cái con ngu ngốc này giờ này mới ngủ dậy à, còn không mau đi xuống ăn sáng, có biết là mọi người đang đợi mày không?"
Đột nhiên bị người khác mắng chửi vô cớ mà không có lý do nên Mộc Linh Đan có hơi ngơ ngác mà nhìn bà ta.
Ha.. ha! Gì thế này? Cái người này là vừa đang chửi cô đó sao?
"Nhìn tao cái gì, có muốn tao móc hết mắt của mày ra không?"
Khoan đã cái câu này quen quen hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi thì phải. Sao mà giống với lời thoại của bà mẹ kế nói với nữ phụ phản diện thế nhỉ?
"Mày còn nhìn tao nữa hả, muốn chết sao?" Vừa dứt lời, tay của người đàn bà đã giáng một cái tát xuống mặt của Mộc Linh Đan. Năm ngón tay in hằn đậm trên má phải của cô khiến cô ngỡ ngàng.
Sau một hồi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Mộc Linh Đan mới trấn tĩnh lại bản thân, cô ngẩng đầu nhìn thẳng mặt người đàn bà vừa ra tay tát mình kia.
Ánh mắt lạnh lùng của Mộc Linh Đan như muốn giết chết bà ta khiến cho bà ta có hơi rén lại mà trừng mắt nhìn cô.
"Mày định làm gì đây, ánh mắt của mày đang nhìn tao như thế là có ý gì chứ?"
"Rốt cuộc bà là ai mà lại dám giơ tay tát tôi thế?" Mộc Linh Đan kênh mặt gằn giọng trừng to mắt nhìn ả đàn bà trước mặt mình. Con đàn bà này rốt cuộc là ai, tại sao lại to gan như vậy chứ, dám tát cả cô, bộ chán sống rồi à?
"Mày có ý gì.. mày.. mày nói vậy là sao?" Bà ta lần đầu tiên được thấy bộ dạng này của cô nên có hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao ánh mắt này của nó lại khiến bà ta sợ hãi đến như vậy.
"Diệp Kiều Linh, mày được lắm tao sẽ xuống nói với ba mày để cho ba mày biết là mày đang giở giọng hỗn láo với tao. Hừ!" Dứt lời, ả ta liền phi thẳng xuống lầu để lại Mộc Linh Đan ở lại trong ngơ ngác.
Hả? Cô vừa nghe cái gì vậy? Bà ta vừa nói cô là cái gì Diệp.. Diệp gì đó, hình như là Diệp Kiều Linh. Cái tên này chẳng phải là tên của nữ phụ trong cái cuốn tiểu thuyết mạng mà hôm qua cô vừa đọc đó sao. Nhưng mà bà ta vừa nãy lại gọi cô là Diệp Kiều Linh, rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra vậy?
Mộc Linh Đan nhìn lại bản thân mình trong gương một lần nữa, không thể tin khuôn mặt trong gương này chính là Diệp Kiều Linh.
Nhanh trí đến bàn trang điểm, lục tủ đồ quần áo, nhanh tay tìm kiếm trong mấy chiếc túi xách. Có một cái thẻ chứng minh nhân dân chứng minh thân phận của thân thể này.
Nhìn người trong thẻ giống thân thể này hoàn toàn một trăm phần trăm làm Mộc Linh Đan xém ngất, thậm chí nó còn ghi rõ thông tin của nguyên chủ một cách rất chi tiết.
Không thể nào đừng nói với cô là cô đang ở trong cái thân thể này.. à không.. phải nói là cô đã nhập vào thân thể này mà thân thể này lại chính là của nữ phụ trong tiểu thuyết mà cô đã đọc.
Mộc Linh Đan ngước lên trần nhà, lấy cánh tay che mắt lại sau đó cười lớn đến ngây ngất. Không thể tin được trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra. Mộc Linh Đan từ cười đột nhiên chuyển sang tức giận.
Còn ở thế giới của mình thì sao, anh trai và bố mẹ của cô thì sao. Không được, cô thật sự không muốn ở đây một chút nào rõ ràng hôm qua cô chỉ vừa ăn vừa đọc tiểu thuyết đến đêm thôi mà nhưng thế quái nào sáng hôm sau tỉnh dậy lại ở trong thế giới tiểu thuyết đầy cẩu huyết này vậy chứ.
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu? Không lẽ là cô đã chết rồi.. mà chắc không phải đâu làm gì có chuyện đó chứ! Không lẽ là do cái phát ngôn tối qua nên mới bị xuyên vào đây?
Mà thôi kệ đi, việc quan trọng trước mắt bây giờ là lo cho xong việc ở đây trước đi đã rồi từ từ nghĩ cách xuyên về thế giới của mình sau, chứ giờ gấp gáp cũng vô dụng.
Từ bây giờ ở trong thế giới này cô không còn là Mộc Linh Đan nữa mà là Diệp Kiều Linh là nữ phụ của thế giới này, nhất định phải hoàn thành thật tốt, chỉ cần phớt lờ nam nữ chính, tự khắc cuộc sống ở đây của cô cũng không trở nên phiền phức, ngược lại còn trở nên dễ sống hơn, trong lúc đó cô sẽ nghĩ cách để quay trở về thế giới thực của mình.
Không phải là cô sợ nam nữ chính mà là cô chỉ muốn thoải mái thôi, ai mà lại muốn tự rước phiền phức vào người mình chứ nhưng nếu như họ dám đắc tội với cô trước thì e rằng cô sẽ không ngại mà chơi cùng họ đâu.
Vừa xuống dưới nhà, đột nhiên có một tiếng mắng chửi tuôn trào ra xối xả lên người Diệp Kiều Linh làm cô bất giác sững người lại.
"Làm gì mà lâu thế, mẹ mày rõ ràng gọi mày từ rất lâu rồi sao đến giờ này mới xuống hả?"
Diệp Kiều Linh nhìn kĩ người đàn ông vừa lên tiếng mắng chửi mình thì khẽ nhíu mày. À theo như trong truyện thì cô nhớ đây là người bố ham hư vinh của nữ phụ, người mà không tiếc tiền cố gắng đem chính người con gái ruột thịt của mình ra để gả cho những người đàn ông giàu có.
Đã giàu nứt đổ vách mà còn tham lam đến như vậy. Thực sự cô thấy rất tiếc cho nguyên chủ khi có một người bố tồi tệ như thế.
À mà ngoài người bố của nguyên chủ ra thì những thành viên khác trong gia đình này còn khốn nạn hơn!
"Em đúng là lề mề thật đó, đã biết mình ngu ngốc thế rồi thì phải làm cái gì khác để cho người ta hài lòng đi chứ.. chẳng hạn như cái tính lề mề chậm chạp này của em.. cần phải cải thiện đi." Một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh lên tiếng.
Diệp Kiều Linh quan sát. Đây là anh trai của nguyên chủ - Diệp Kiều Tuấn, anh ta là con riêng của bà mẹ kế của cô, phải nói là người khốn nạn nhất cái cuốn tiểu thuyết này. Anh ta chính vì thích nữ chính nên mới hành hạ em gái mình là nữ phụ để làm cho nữ chính hài lòng.
"Gì đây, anh nói con nhỏ này để làm gì chứ, nhìn nó xem giờ nó chẳng khác gì một con ất ơ. Thậm chí hôm qua còn bị Phong Thần đuổi ra khỏi bữa tiệc nữa chứ, thật nhục nhã làm sao!" Tiếng mỉa mai của cô gái ngồi đối diện cũng tiếp nối vang lên.
Còn đây là em gái của nữ phụ - Diệp Kiều Loan, người em gái mất nết nhất quả đất. Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của nữ phụ, không những thích nói xấu nữ phụ thậm chí còn cho người hãm hại nữ phụ mặc cho nữ phụ là chị ruột của cô ta.
Sau khi quan sát hành động của từng người, đánh giá hết một lượt những thành viên trong gia đình này. Diệp Kiều Linh mới bắt đầu lên tiếng.
"Do con cảm thấy hơi mệt nên nằm lại ngủ thêm một tí nữa. Vậy cũng không được sao ạ?" Giọng điệu vừa nói vừa cười của Diệp Kiều Linh khiến cho bố của nữ phụ là Diệp Kiều Thịnh nổi giận mà đập bàn rầm lên một cái.
"Mày dám.. dám.. coi thường tao sao? Còn dám nằm lại ngủ thêm?" Giọng nói đầy sự tức giận cất lên khiến cho tất cả mọi người lập tức buông đũa xuống, tự giác im lặng không ai hé lời.
"Con làm sao mà dám coi thường bố chứ, chẳng qua bố cũng thấy đó mệt quá không cử động nổi nên con mới phải ngủ tiếp mà, ai bị như vậy thì đều chẳng thế?" Diệp Kiều Linh đưa tay lên chỉ phần mắt bị sưng húp của mình, thầm nghĩ hình như tối qua do nguyên chủ khóc nhiều quá nên phần mắt mới bị sưng phồng lên như vậy.
"Mày.. mày.." Diệp Kiều Thịnh bị Diệp Kiều Linh cho ăn một cục tức nên ông ta bất giác cứng họng không thể nói tiếp.
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng là người phụ nữ vừa nãy đã mắng chửi cô lên tiếng: "Con à.. sao con có thể ăn nói như vậy với bố của con chứ, bố con cũng chỉ vì lo lắng cho con quá nên mới nói như vậy. Sao con có thể nói ra những lời bất kính như thế chứ."
Sắc mặt của người phụ nữ đó trông vừa hả hê vừa có vài phần trông ủy khuất mà nói. Thái độ của bà ta khi vừa nhìn người đàn ông bên cạnh mình và khi vừa nhìn cô hoàn toàn là khác nhau.
Trời đất không ngờ cái con mụ này cũng diễn giỏi thật đó chứ, đi làm diễn viên truyền hình luôn cũng được rồi đó, phải nói đi nhận giải diễn viên nữ chuyên đóng vai giả tạo đáng thương luôn cũng được, giống hệt như nữ chính.
"Chị à! Nói như chị là do hôm qua bị bẽ mặt quá nên mới mệt, có phải không? Thậm chí là không thể dậy nổi, à không phải nói là.. không muốn dậy mới đúng chứ." Giọng cười của Diệp Kiều Loan vang lên vui sướng khiến cho tất cả mọi người đều lấy tay che miệng cười thầm, ai cũng phải phụt ra vì lời nói quá sức thật của cô ta.
Diệp Kiều Linh thấy Diệp Kiều Loan nói cũng đúng. Nếu là nguyên chủ thì sẽ không muốn dậy đâu. Đó là bởi vì hôm qua cô ta quá bẽ mặt do bị nam chính là Phong Thần đuổi ra khỏi bữa tiệc vì cái tội hất ly rượu vào mặt nữ chính.
Nếu tính đến thời điểm này thì nam nữ chính đã yêu nhau thậm chí là còn công khai tình cảm với nhau vào buổi tiệc sinh nhật đêm qua của nam chính cũng chính là cái ngày mà cô đang đọc tiểu thuyết.