"Là thật, bộ anh không nhớ gì cả sao Phong Thần?" Tịnh Khả Như kính cẩn đáp.
"Anh.."
Phong Thần khựng lại cả cơ thể đều trong phút chốc bị cứng đờ, ánh mắt mơ hồ giấu nhẹm đi không muốn để cho ai nhìn thấy.
Đối với anh mà nói tâm trạng hiện giờ của anh sau khi nghe chính lời cô ta xác nhận xong thì thật sự rất hỗn loạn. Vậy rốt cuộc mối quan hệ người yêu giữa anh và Tịnh Khả Như đã bắt đầu từ khi nào chứ?
Đêm hôm đó vào ngày sinh nhật của anh, trước sự chứng kiến của hàng trăm người, anh đã tỏ tình với Tịnh Khả Như và trở thành người đàn ông chính thức của cô ta. Anh đã thề hẹn non ước với cô ta là sẽ ở bên cô ta mãi mãi, sẽ luôn ở đó để bảo vệ cô ta.
Với mục đích là muốn công khai cho cả thế giới biết rằng anh và cô ta chính là người yêu của nhau bởi vì lúc đó trong đầu anh chỉ có mỗi một suy nghĩ đó.
Giờ nhớ lại quả thật đúng là nực cười biết bao!
Lúc đó, anh thật sự cũng không biết rằng vì sao mình lại có suy nghĩ và hành động như vậy, thật sự tâm trí anh lúc ấy như mách bảo với anh rằng anh buộc phải làm như thế.
Sự tình này diễn ra sao, xảy ra thế nào và cả cách thức hành sự như thế nào anh thật sự cũng không nhớ rõ nữa.
Tại sao lúc đó anh lại làm như vậy để rồi bây giờ phải tự hỏi bản thân là mình đã làm gì thế này?
Khi được bố anh hỏi, anh thực sự mới nhận ra cái lần đầu của anh là không hề có thật!
Nó quá mơ hồ đến nỗi làm anh nhớ lại cảm xúc của anh khi ở bên cạnh cô ta là bằng không, chỉ có mỗi biểu cảm gắng gượng, thái độ cam chịu giả đò diễn kịch như thật sự là yêu cô ta.
Vậy có nghĩa là cả cảm xúc và cả mối quan hệ của anh với Tịnh Khả Như chẳng lẽ trước giờ đều chỉ là.. giả?
Phong Thần lúc này hướng ánh mắt về phía Tịnh Khả Như nghiêm túc nhìn cô ta, ánh mắt chăm chăm nhìn cô ta đều đan xen những tia lẫn lộn.
Không nói không rằng, sau đó vì đã không thể nào chịu nổi thêm được nữa nên Phong Thần đã đẩy lùi ghế đứng dậy, thái độ mệt mỏi nhìn tất cả mọi người hững hờ nói.
"Con xin lỗi hiện tại con không thể ngồi đây được nữa, con xin phép bố mẹ.. con đi trước."
Nghe thấy con trai mình nói vậy làm bố mẹ Phong sững sờ, biểu cảm kinh ngạc hiện hết lên trên mặt khi nhìn thấy con trai mình bỏ đi.
"Rốt cuộc chuyện này là như nào chứ? Phong Thần con mau đứng lại cho mẹ."
Mẹ Phong quát lớn, tức giận đến nỗi nghiến răng hậm hực, cả khuôn mặt bỗng chốc đều đỏ sẫm hết cả lên.
"Bà xã, bà bình tĩnh lại đã coi chừng lại lên cơn đau tim nữa đó." Phong Đức ở bên cạnh khuyên bảo can ngăn bà không cho bà đuổi theo Phong Thần
"Ông xem con trai ông đi nó đang là làm cái gì đây chứ, còn nữa tất cả là tại cô ta nên thằng bé mới trở nên như vậy." Đột nhiên mẹ Phong chỉ thẳng tay vào mặt Tịnh Khả Như hét rống lên.
"Cô.. tất cả là tại cô mà con trai tôi mới bỏ đi như vậy, cô mau kêu nó về đây đi.. có bản lĩnh thì mau đưa nó về đây cho tôi." Mẹ Phong gào thét như điên tiến đến túm lấy cổ áo của Tịnh Khả Như trừng mắt nhìn cô ta quát lớn.
"Đúng là con hồ ly tinh hết thuốc chữa, cô.. chính cô đã phá hoại ngày kỷ niệm quan trọng của chúng tôi, đúng là kẻ thích đi phá hoại gia đình người khác, mau cút đi."
Mẹ Phong vừa nói xong liền hất cô ta xuống đất, tức giận chỉ tay mắng chửi, vì gào quá nhiều đến nỗi làm bà kiệt sức ngất xỉu đi.
Tất cả mọi người bao gồm cả Phong Đức đều hoảng hốt chạy đến nhanh tay đỡ lấy bà và đưa bà vào bên trong phòng nghỉ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột đến nỗi khiến Tịnh Khả Như phải ngu ngốc thẫn thờ vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra trước mắt cô ta.
Sắc mặt cô ta tái mét thẫn thờ nhìn xung quanh có cả hàng trăm con mắt đang dõi theo cô ta khiến cô ta sợ hãi, cảm giác hiện giờ của cô ta thật giống như một vỏ trứng rỗng bị hàng vạn kim gai nhọn hoắc đâm vào ở bên trong làm cho vỏ trứng đó bị sứt mẻ như muốn sắp gãy vụn đến nơi.
Chẵng lẽ những gì cô ta nói đều không phải là thật sao, tất cả là vì cô ta thực sự yêu anh, cứ cho là cô ta ảo tưởng khi bịa ra câu chuyện "lần đầu" đó đi.
Cô ta vốn dĩ phải bịa ra câu chuyện không có thật đó bởi vì chính cô ta cũng không biết mình lần đầu gặp anh là khi nào..
Mặt khác, Phong Thần lái xe như tên lửa, tâm trạng anh thực sự bây giờ đang rất trống rỗng không biết đâu là thật, đâu là giả.
Anh có cảm giác mối quan hệ giữa anh với Tịnh Khả Như ngay từ đầu đều là giả, được tạo ra để buộc phải ở bên cạnh nhau vậy..
Thật đúng là nực cười!
Trong lúc đang suy nghĩ không tập trung quan sát đường đi, Phong Thần đã mất tay lái dẫn đến việc đâm vào cây cột điện bên đường làm cho cửa kính ở đầu xe vỡ tan tành còn mũi xe thì bị bóp méo.
Phong Thần ngất xỉu đi, đầu thì chảy máu gục xuống tay lái hoàn toàn không còn ý thức giữa một con đường hoang vắng không có một ai..
Nó hoang vắng đến nỗi có thể nghe thấy.. tiếng những chiếc lá đang rơi nhè nhẹ.
"Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch.."
"Mau mau đưa vào phòng cấp cứu, bệnh nhân đang mất rất nhiều máu."
Chiếc giường được gấp rút đẩy vào trong phòng cấp cứu.
"Có gì chúng tôi sẽ thông báo cho cô sau.
" Được rồi. "
Nữ y tá dặn dò xong đi vào bên trong phòng cấp cứu để lại một cô gái ở bên ngoài.
Tiếng bước chân đi qua đi lại rồi lại mỏi chân ngồi xuống, hiếu kì suy nghĩ.
Tại sao lại đến mức đó kia chứ, rốt cuộc anh ta đã làm gì để rồi phải đến mức bị tai nạn đến suýt mất mạng thế kia?
Thật đúng là kì lạ!
Lúc này cánh cửa mở ra có một nữ y tá từ trong đi ra.
" Cô có thể cho tôi biết tên cô là gì không? "
" Tôi là Diệp Kiều Linh. "
" Vậy cô là gì của bệnh nhân? "
Là gì nhỉ, nói hẳn ra thì là đối tác nhưng mà nếu nói với cô y tá này cũng có hơi kì, thôi thì nói là đồng nghiệp đi vậy.
" Chúng tôi là đồng nghiệp. "
" Nếu vậy.. thưa cô.. ừm thật ra bệnh nhân cần phải được phẫu thuật ngay bây giờ, lý do là bệnh nhân bị mất rất nhiều máu nếu không phẫu thuật chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. "
" Vậy sao nhưng mà tôi không phải là người nhà của anh ta nên là.. "
" Nếu vậy cô có thể liên lạc với gia đình của bệnh nhân được không ạ? "
" Liên lạc sao.. ừm được rồi cô đợi tôi một chút. "
" Con trai tôi có làm sao không vậy bác sĩ, xin cô hãy cứu nó. "Mẹ Phong chạy đến nắm lấy bàn tay của nữ y tá khóc lóc van xin.
" Xin lỗi, tôi không phải là bác sĩ đâu ạ, bác sĩ hiện tại đang ở bên trong.. xin người nhà bệnh nhân hãy bình tĩnh lại có gì từ từ nói ạ. "Nữ y tá rơi vào tình thế khó xử với hành động của mẹ Phong.
Phong Đức thấy vậy thì lập tức gỡ từng ngón tay của bà ra khỏi người của nữ y tá và ôm chặt lấy bà kéo bà ra chỗ khác.
" Bà bình tĩnh lại đi, con trai của chúng ta mạnh mẽ lắm tôi chắc chắn nó sẽ không sao đâu. "
" Không sao cái gì chứ, ông muốn tôi tức chết mới vừa lòng sao, con trai của tôi nó.. "
" Thưa bác gái, hiện tại bệnh nhân bị mất rất nhiều máu cần phải được phẫu thuật ngay bây giờ, bác cần phải ký vào biên bản này thì bác sĩ mới có thể phẫu thuật được ạ. "
" Ký vào đây sao? "
" Dạ phải. "
Sau khi mẹ Phong ký xong thì cuộc phẫu thuật lập tức được tiến hành.
Còn ở bên ngoài có tất cả năm người đang ngồi đợi.
Cùng lúc đó, mẹ Phong đang trong trạng thái thất thần, bà mệt mỏi ngẩng cổ lên lại thấy người ở trước mặt mình đang ngồi vô tư nghịch điện thoại.
Bà nhớ lại khoảng mười phút trước chính cô gái này đã gọi cho thư ký của con trai bà báo rằng thằng bé đã tông vào cây cột điện bên đường, vì tình trạng quá nguy kịch nên cô gái này đã đưa con trai bà vào bệnh viện.
Đột nhiên mẹ Phong nhận ra cô gái này chính là cái người ở spa đã giúp bà thoát ra được khỏi đám người đã liên tục chụp hình bà lúc ấy.
Không ngờ cô ta lại một lần nữa cứu con trai bà, ơn nghĩa này bà phải làm sao để trả hết đây.
" Nè cháu, cho bác hỏi có phải cháu chính là người đã gọi cho thư ký của con trai bác đúng không? "Mẹ Phong đứng dậy tiến đến gần chỗ Diệp Kiều Linh hỏi cô.
Diệp Kiều Linh nghe thấy có người hỏi mình, cô ngước cổ lên nhìn thì phát hiện ra mẹ của tên Phong Thần kia hỏi mình, cô mới từ tốn trả lời.
" Dạ đúng rồi ạ, chính cháu là người đã gọi cuộc điện thoại đó!"