"Là vì lo lắng cho tôi nên cô mới nổi nóng với tôi, có đúng vậy không?"
Trong lời nói có chứa sự hy vọng, ánh mắt long lanh như đang cầu mong những điều đó đều là sự thật.
Nhưng có lẽ hy vọng ấy đã quá xa vời đối với hắn, tất cả đã kết thúc chỉ trong một nốt nhạc khi có một giọng điệu nóng nảy cất tiếng.
"Anh kia.. anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy?"
Diệp Kiều Linh bỗng chốc bật dậy hét lớn, cả khuôn mặt của cô tự dưng trở nên đỏ bừng cứ hệt như trái ớt vậy.
"Ơ.. sao mặt cô lại đỏ thế?"
"Cô bị ốm rồi sao.." Một nụ cười nham hiểm đột ngột xuất hiện trên môi, Phong Thần giả vờ lo lắng nói.
Khi nãy hắn còn nghĩ rằng tất cả đều là do hắn suy diễn nhưng bây giờ có vẻ như những điều hắn hy vọng đều không uổng công rồi!
"Anh.. anh.. đang nói cái gì thế, mặt tôi đỏ hồi nào chứ?" Diệp Kiều Linh hét toáng lên, phủ nhận tất cả "sự thật" đang hiện trên mặt cô lúc này.
Diệp Kiều Linh điên tiết, cô không hiểu vì lý do gì mà lại cảm thấy rùng mình trước nụ cười đó của hắn, cứ như hắn đang cố tình gài cô vậy, nhưng hắn làm vậy để làm gì?
Trêu chọc cô, đùa giỡn cô hay đơn giản chỉ là quan tâm lo lắng cho cô..
Cô chắc chắn ngoài vế thứ nhất ra thì không còn cách giải thích nào khác, chắc chắn là vì muốn trêu chọc cô!
Diệp kiều Linh lườm nguýt Phong Thần, cô tức giận đạp ghế, lớn tiếng trách cứ.
"Này anh, đừng có mà trêu chọc tôi như đang trêu chọc một đứa con nít, anh nên nhớ hiện tại tôi đang chăm sóc anh, mà anh thì lại là một đứa trẻ đang cần được chăm sóc chứ không phải tôi..
" Vậy anh thử nghĩ xem, một đứa con nít như anh đang trêu chọc người lớn là tôi thì là nên gọi là hỗn láo hay xấc xược đây? Hửm? "
" Nên biết kiềm chế và câm miệng lại đi! "Diệp Kiều Linh giở giọng hăm dọa Phong Thần, ánh mắt sắc lạnh đâm thẳng vào đôi mắt đen tuyền kia không một chút e ngại
Trái với thái độ bực tức của Diệp Kiều Linh, Phong Thần lại rất bình thản, không hề có một chút lo lắng hay sợ hãi nào, hắn chỉ nói.
" Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói gì nữa đâu! "
Dứt lời, Phong Thần liền đứng dậy cất tô cháo đi sau đó ngoan ngoãn quay trở lại giường.
Diệp Kiều Linh thấy Phong Thần trở nên chủ động như vậy thì cũng không còn vẻ mặt khó chịu nữa, ngược lại cô cũng đã cảm thấy bớt tức giận hơn.
Thế là sau hai ngày chăm sóc Phong Thần, Diệp Kiều Linh cũng đã hoàn thành được một nửa công việc của mình.
Ngày thứ 3 chăm sóc Phong Thần.
Diệp Kiều Linh hấp tấp vội vã chạy vào phòng bệnh vì sáng nay cô đã lỡ ngủ quên, đáng lẽ ra cô phải đến từ 7 giờ sáng rồi mới đúng.
Đã thế lại còn phải chạy đi mua bữa sáng cho hắn, cô quá mệt mỏi rồi.
" Này anh, cơm canh thịt bò của anh đây! "Diệp Kiều Linh nhẹ nhàng đặt tô canh trên mặt bàn.
" Nhưng mà nó nhiều quá, tôi ăn sợ không hết. "
Nào ngờ Phong Thần lại lắc đầu tỏ vẻ không thể ăn hết tô canh mà hắn cho là cực kì to bự đó đối với hắn.
Diệp Kiều Linh đang vui vẻ thì bỗng dưng lại nổi cơn điên tiết.
Đến giờ này mà hắn còn đòi hỏi, cái tên nam chính xấu xa đáng ghét này.
Vì tính khí nóng như dung nham bắt đầu trở nên sôi sục, Diệp Kiều Linh giở giọng đe dọa, cất tiếng cực kì" hiền dịu như một người mẹ hiền "với Phong Thần.
" Anh có muốn dám đòi hỏi, yêu cầu này nọ không? "
Tất nhiên không phụ sự công sức đe dọa của cô, Phong Thần lập tức ngập ngừng, không thể nói được gì.
Ngày thứ 4 chăm sóc Phong Thần.
Kết thúc bữa trưa là đến phần hầu hạ cho người bệnh.
" Anh có thấy mệt không, để tôi đấm lưng cho anh nhé? "
Hôm nay chính là ngày thứ tư cũng là ngày cuối cùng cô chăm sóc hắn, thế nên cô phải hoàn thành thật tốt và chấm dứt hết tất cả những gì có liên quan tới hắn.
Không nhiều lời, Diệp Kiều Linh tự động leo lên giường ngồi đằng sau Phong Thần đấm lưng cho hắn.
Phong Thần được đấm lưng cũng không nói gì, hắn cứ thế mà để cô tùy ý làm những nhiều cô muốn.
Sau khi đấm xong phần lưng, Diệp Kiều Linh chuyển tới phần vai gáy của Phong Thần mà mát xa.
Nơi đó được bàn tay mềm mại của cô chạm vào khiến cho hắn sởn da gà, cả khuôn mặt cũng bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Cô là đang cố tình khiến cho hắn phát điên đúng không?
Còn về phần Diệp Kiều Linh, cô vô tư như một đứa trẻ chẳng biết rằng mình đang gây ra một điều đại kỵ đối với người đàn ông kia, cứ thế mà thoải mái đấm bóp, mát xa.
" Anh có thấy thoải mái không? "
Diệp Kiều Linh vô tư hỏi Phong Thần nhưng mãi vẫn không thấy có hồi đáp, chỉ là một khoảng im lặng kéo dài.
" Này anh.. tôi đang hỏi anh đó.. "
Đôi tai đỏ sượng trân vô tình đập vào hai con ngươi đen láy của Diệp Kiều Linh.
Tai của hắn sao lại đỏ thế kia?
Cô nhướn người lên muốn xem thấy vẻ mặt của hắn, bất ngờ lúc này hắn cũng vô tình quay đầu lại nhìn cô và..
Chỉ một chút nữa thôi là môi của hai người đã chạm vào nhau!
Khuôn mặt của Diệp Kiều Linh đột nhiên đỏ như xôi gấc, cô ngại ngùng vội vã nhanh chân rời khỏi giường nhưng lại vô tình vấp phải cái gối ở ngay đằng sau khiến cô bật ngửa mém chút nữa là té lăn ra đất.
Thật may là có Phong Thần nhanh chóng chụp lấy tay cô và kéo cô sát vào người hắn, cả người của cô đều đổ dồn về phía người của hắn khiến cho cả thân thể của cô đều nằm trên cả thân thể rắn chắc của hắn.
Cả gương mặt của hai người vào lúc này cũng cùng lúc đối diện sát gần nhau, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
" Anh.. anh.. "
" Kiều Linh.. "Một tiếng" Kiều Linh "được Phong Thần cất lên nhẹ nhàng khiến lồng ngực của Diệp Kiều Linh đột nhiên muốn nhảy dựng ra ngoài.
Không, không thể nào vì sao bây giờ tim cô lại tự dưng đập nhanh đến thế, chuyện gì đang xảy ra với cô thế này?
" Tôi.. muốn nói.. "Phong Thần nhẹ nhàng cất tiếng, một sự ngập ngừng khó có thể diễn tả.
" Chào hai đứa, mẹ đã về rồi đây! "
Một tiếng chào quen thuộc từ ngoài cửa vui vẻ cất lên.
Trước mắt là hai thân thể đang dính chặt lấy nhau khiến cho người đang nhìn phải xấu hổ.
" Hai.. hai đứa đang.. trời đất ơi mẹ xin lỗi, hai đứa cứ.. cứ tiếp tục đi, mẹ đi ra ngoài đây! "
" Không.. không phải đâu bác ơi! "Diệp Kiều Linh vội vàng rời khỏi người Phong Thần cô muốn giải thích nhưng người kia lại chạy mất rồi.
Sao cô lại có thể để mẹ của Phong Thần hiểu lầm được đây, có khi nào bà ta sẽ lên kế hoạch để ám sát cô vì đã đè lên người con trai cưng của bà ta không nhỉ?
Lần này cô chết chắc thật rồi!
Ở ngoài cửa, Châu Thục Diễm đang hồi hộp đi qua đi lại vui mừng hớn hở.
Vừa rồi có phải bà đã thấy được cảnh hai đứa nó ôm nhau đúng không, có vẻ như kế hoạch tác hợp đã thành công, thằng nhóc kia chắc giờ đang hạnh phúc đến phát điên rồi ấy nhỉ.
Châu Thục Diễm đang vui mừng thì lại bắt gặp được cảnh chồng mình đang vội vàng chạy tới.
" Sao thế ông xã, có chuyện gì mà ông lại chạy vội thế? "
" Bà đang nói gì vậy, còn không phải vì bà vừa mới xuống xe một cái là phi nhanh vào trong bệnh viện luôn rồi sao, làm tôi ngỡ ngàng không đỡ nổi luôn đấy, bà đúng thiệt là.. "
Phong Đức cau có kể lể, cứ cái đà này cái thân thể già yếu này của ông có lẽ sẽ không thể trụ được nổi vì cái tính nóng vội này của bà mất.
Nhưng nếu là bà thì chuyện đó rất đáng, ai biểu bà là người mà ông thương cơ chứ!
Châu Thục Diễm đột nhiên thấy ông cười một mình như một thằng ngốc làm bà phải bật cười lên tiếng.
" Nè ông, sao lại ngẩn ra ở đó thế, chửi tôi cho đã xong rồi thẫn thờ như bị ai nhập vậy? "
" Không có.. gì đâu, nhưng mà vừa nãy.. "
Chưa kịp nói xong, bất thình lình có một tiếng va đập mạnh bởi cánh cửa gây ra, một cái bóng lướt qua hai người như một cơn gió, còn không quên dừng lại gật đầu một cái coi như là chào tạm biệt, sau đó nhanh chóng biến mất.
" Vừa rồi hình như là con bé Kiều Linh đúng không bà? "
" Hình như là vậy đó ông, nhưng mà sao con bé lại.. chẳng lẽ là thằng con trai chúng ta đã.. "
Châu Thục Diễm nghi ngờ, bà chạy vội vào phòng bệnh, cả Phong Đức cũng vậy, cũng đi theo sau bà vào phòng và thứ hiện giờ mà hai người thấy được trước mắt chính là thằng con trai của mình đang ngơ ngác ngồi trên giường bệnh.