Kể từ sau khi có ý định sinh em bé, cứ cách hai ba hôm Vân Miểu lại vô ý hay cố tình trêu chọc Lục Chinh.
Thời gian chớp mắt đã tới tháng tư, Vân Miểu vẫn chưa có thai.
Chuyện này so với việc cô viết code hoặc tìm người bằng AI ảo diệu hơn nhiều, không cách nào dùng định lượng hoặc biến lượng để kiểm soát.
Vân Miểu đi ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt ủ rũ.
Lục Chinh cười: “Lại một vạch à?”
Vân Miểu trợn mắt nhìn anh: “Anh còn cười.”
Lục Chinh kéo cô ôm vào lòng: “Được rồi, tại anh không đủ cố gắng, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày anh đều cố gắng hai lần. Đừng giận nữa.”
“Đồ mặt dày!”
Lục Chinh ôm mặt cô, hôn một cái: “Không phải em vội sao?”
Cả khuôn mặt của Vân Miểu đỏ như cà chua: “Thực ra, cũng không vội như thế.”
Lục Chinh đút tay vào túi: “Ừ, là anh vội rồi.”
Vân Miểu liếm môi nói: “Lục Chinh, em nghe nói chuyện này… Có thể liên quan đến tâm trạng, địa điểm. Hay là lần sau chúng ta đổi chỗ khác thử đi?”
Lục Chinh lấy mũ mỏ vịt đội lên đầu cô: “Cũng được.”
“...” Không ngờ anh đồng ý rồi.
Lục Chinh một tay cầm chìa khóa, một tay dắt tay Vân Miểu, nhân tiện dặn dò người máy Vân Chinh không cần nấu cơm tối.
Vân Miểu vén vành mũ lên, nhìn anh một cách kỳ lạ: “Tối nay không về à?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu xoay người: “Vậy em đi lấy chứng minh nhân dân.”
Lục Chinh kéo cánh tay cô: “Không cần, không ở khách sạn.”
Vân Miểu: “Không ở khách sạn, vậy ở đâu?”
Lục Chinh: “Trên xe anh có lều, đi cắm trại ở Tây Sơn, tối nay có trăng tròn lớn nhất trong năm nay.”
Vành tai Vân Miểu bỗng chốc đỏ bừng: “Lục Chinh, anh mặt dày quá rồi đó!”
Lục Chinh vuốt mặt cô, rồi chạm vào vành tai đỏ ửng: “Miểu Miểu, anh chỉ nói đi ngắm trăng, mặt dày chỗ nào chứ?”
Vân Miểu: “Nào là lều, nào là đỉnh núi, cái nào cũng mặt dày hết!”
Lục Chinh cười: “Là em nói muốn ra ngoài mà.”
Vân Miểu phản bác: “Nhưng em cũng đâu có nói muốn đi ra ngoài dữ như vậy.”
Lục Chinh: “Được, là anh hiểu sai rồi. Miểu Miểu, anh đơn thuần hẹn em đi ngắm trăng thôi, em đi không?”
Vân Miểu: “...”
Hôm nay trong đội cũng không quá bận rộn, xử lý xong mọi chuyện chẳng qua mới bảy giờ.
Lục Chinh lái xe thẳng đến Tây Sơn.
Ở Tây Sơn, từ chân núi lên đỉnh núi đều trồng tre, lúc này sắc trời đã tối, không nhìn thấy màu xanh lá vốn có của tre nữa, chỉ có thể nhìn thấy một mảng bóng cây đen kịt.
Buổi tối mùa xuân có nhiệt độ vừa phải, gió thổi dịu nhẹ, lá tre bị gió thổi kêu xào xạc, trong không khí có mùi thơm của loài hoa không biết tên.
Mặt trăng ở ngay trên đỉnh đầu.
Xe lái thẳng lên núi, ảnh cắt của mặt trăng đi xuyên qua từng bóng cây trên đỉnh đầu.
Cho đến khi lên tới đỉnh núi, mới có thể nhìn rõ diện mạo của nó.
Một vòng to và tròn, hệt như đĩa bạc, chiếu sáng cả một khoảng trời. Khác với ánh nắng chói chang của mặt trời, nhiệt độ của mặt trăng có phần lạnh hơn, chiếu soi xuống mặt đất như sương như tuyết.
Trên đỉnh núi không chỉ có mỗi mặt trăng, mà còn có ánh đèn của cả một thành phố.
Mặc dù phong cảnh đẹp, nhưng rất ít người đến nơi này.
Nơi này giống như căn cứ bí mật vậy.
Lục Chinh tìm một khoảng đất bằng phẳng dựng lều, anh mở đèn pin cầm tay mang theo bên người lên, cho vào trong, túp lều màu xanh đậm bỗng chốc sáng lên, khá giống một căn nhà nhỏ đang phát sáng.
Trước khi anh đến đây đã có chuẩn bị, đồ ăn vặt, nước uống đựng đầy một túi.
Lục Chinh: “Miểu Miểu, có rượu trái cây, nồng độ không cao, em muốn uống không?”
Vân Miểu nhướng mày: “Được chứ.”
Hai người lấy một bình rượu trái cây ra, đồng thời ngồi cạnh nhau trước cửa lều ngắm mặt trăng: “Chỗ này thật tốt, Lục Chinh, sao anh tìm được vậy?”
Lục Chinh: “Lúc anh học cấp ba đã từng đến đây với bạn học.”
“Cũng là cắm trại sao?” Vân Miểu quay sang hỏi.
Lục Chinh cười: “Là đến bắt nhộng ve sầu, kết quả không bắt được nhộng ve sầu mà tình cờ đi tới nơi này.”
Đây là lần đầu tiên Vân Miểu nghe anh nói chuyện lúc nhỏ, sự tò mò của cô trỗi dậy: “Sau đó, anh đã ở đây ngắm trăng?”
Lục Chinh ôm cô vào lòng: “Ừ, đó là lần đầu tiên. Sau này, khi bắt giữ nghi phạm, anh lại đến đây, đúng lúc hôm đó là ngày mười lăm tháng tám, mặt trăng vô cùng đẹp, bọn họ nói mặt trăng như thế này thích hợp để các cặp đôi đến ngắm, người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh khi đó không ngờ lại là em…”
Vân Miểu hỏi: “Đó là chuyện lúc nào?”
Lục Chinh: “Rất lâu trước kia.”
Vân Miểu ôm đầu gối hỏi: “Khi đó em còn ở đây không?”
Lục Chinh: “Em còn.” Nhưng năm thứ hai thì không còn nữa.
Có một số chuyện chính là như thế, khi có cơ hội làm thì do dự, đợi khi hạ quyết tâm lại đã không còn cơ hội nữa.
Vân Miểu nhớ ra rồi.
Trung thu đó, Lục Chinh đi làm nhiệm vụ, trở về nhà rất muộn, lòng bàn tay của anh còn bị dao cứa rách, quấn băng gạc màu trắng, trên áo sơ mi có vết dịch đã khô, trên ống quần cũng dính bụi.
Không ngờ câu đầu tiên anh nói khi nhìn thấy cô lại là: “Miểu Miểu, mặt trăng hôm nay rất đẹp.”
Vân Miểu còn cố ý chạy ra ban công, đáng tiếc mặt trăng trong thành phố khác với chỗ này, cô cũng không thể nắm bắt được bí mật ẩn giấu trong lời nói của Lục Chinh.
Vân Miểu giơ chai rượu về phía anh: “Lục Chinh, kỷ niệm mặt trăng đầu tiên của chúng ta.”
Lục Chinh cười: “Được.”
Gió thổi mát mẻ trên núi, mọi thứ đều yên tĩnh, rượu trái cây vị đào vô cùng thanh ngọt.
Vân Miểu uống của mình rồi lại muốn nếm thử vị vải trong tay Lục Chinh, cô đang định lấy ly trong tay anh thì thấy anh lấy chai rượu kia đi: “Say.”
Cô kéo tay áo của anh, làm nũng nói: “Đừng nhỏ mọn như thế chứ, em chỉ uống một ngụm thôi.”
Ánh trăng rơi xuống khóe mắt cô, đôi mắt của cô gái đen láy, bỗng nhiên anh khom người hôn cô.
Vị ngọt của đào và vải di chuyển trong khoang miệng, bàn tay to của Lục Chinh vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của cô, dễ dàng khiến nụ hôn này sâu hơn.
Vân Miểu cảm thấy không khí trong lồng ngực sắp bị anh hút hết, cô say sẩm, chỉ còn lại vị ngọt ngấy và sự mềm mại do đầu lưỡi mang lại.
Một lúc sau, cuối cùng anh đã buông cô ra.
Vân Miểu ở trong trạng thái thiếu oxy, khuôn mặt đỏ bừng do cồn nhuộm thành, Lục Chinh chỉ nhìn cô một cái, rồi lại hôn cô tiếp.
Cúc áo sơ mi bị anh cởi ra, để lộ một khúc cổ trắng ngần, nụ hôn di chuyển từ trên môi sang vành tai và cổ của cô…
Vân Miểu đẩy anh một cái, Lục Chinh đã trói bàn tay kia ra sau người, hôn càng dày đặc hơn.
Đèn pin cầm tay trong lều kia bị bấm tắt, nhiệt độ dần lên cao, trên trán đều là mồ hôi ướt đẫm…
Lục Chinh nói bên tai cô: “Miểu Miểu, thả lỏng một chút, chỗ này không có người khác.”
Ở phía xa, gió thổi qua biển tre, vén lên từng lớp sóng lăn tăn, đi một vòng rồi lại trở về.
Một ngày nào đó vào tháng năm, Vân Miểu bất ngờ phát hiện bản thân mang thai rồi.
Bụng của Vân Miểu to lên từng ngày, trong đội cảnh sát vẫn bận rộn, phần lớn công việc của Vân Miểu đều giao cho Lục Chinh tiếp quản, cô chỉ làm công việc công nghệ theo dõi AI.
Cho dù không đến hiện trường, cô vẫn dùng cách khác để giúp đỡ người trong đội phá án.
Tháng hai năm sau, bạn nhỏ Lục Nguyên chào đời rồi.
Ngày bạn nhỏ Lục Nguyên chào đời, không biết chọn thời gian, đúng lúc xảy ra một vụ án giết người liên hoàn.
Lục Chinh truy đuổi theo manh mối, ra tỉnh ngoài bắt giữ nghi phạm. Thời gian dự sinh của Vân Miểu còn một tháng nữa, nhưng nước ối đã vỡ trước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhóm người Hà Tư Nghiên đều đi theo Lục Chinh sang tỉnh khác.
Vân Miểu chưa từng trải qua chuyện này, bỗng nhiên quần cô ướt sũng, cô ý thức được chuyện không bình thường nên lập tức gọi xe cấp cứu.
Đợi khi Lục Chinh vội vàng chạy đến bệnh viện, bạn nhỏ Lục Nguyên đã yên tĩnh nằm ngủ trong lòng mẹ rồi. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Vân Miểu mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình, mồ hôi trên tóc đã khô, cả người trông có hơi suy yếu, nhưng khoảnh khắc cô nhìn thấy Lục Chinh, ánh sáng trong mắt lập tức sáng lên.
Lục Chinh đi tới, ôm lấy cô, cổ họng không kìm được mà chuyển động, anh bỏ lỡ khoảng thời gian khó khăn nhất của cô.
Vốn dĩ bác sĩ chính phải quở trách người chồng không tròn trách nhiệm này, nhưng Vân Miểu lại lên tiếng hỏi trước ông ấy một bước: “Bắt được hung thủ rồi à?”
Lục Chinh: “Ừ… Đã ở trong phòng thẩm vấn rồi.”
Vân Miểu cười: "Vậy thì tốt.”
Lục Chinh hôn lên trán cô: “Có phải rất đau không?”
Vân Miểu: “Hơi đau, nhưng sinh rất nhanh, không đau quá lâu.”
Bác sĩ chính ở bên cạnh không nhịn được mà bổ sung: “Đó không gọi là sinh rất nhanh, gọi là sinh gấp, làm không tốt thì cả hai mẹ con đều nguy hiểm.”
Lục Chinh nghe vậy, hốc mắt bỗng đỏ bừng, năng lực quản lý cảm xúc của anh rất mạnh, hiếm khi mất kiểm soát như thế này.
Các chỉ số của Vân Miểu đều rất khỏe mạnh, bác sĩ chính nhanh chóng ra ngoài.
Mắt Lục Chinh vẫn còn đỏ, Vân Miểu nắm tay anh: “Em đã không sao rồi, anh có muốn ngắm con không?”
Vân Miểu hơi nghiêng người, kéo bộ đồ bệnh nhân xuống dưới, một em bé hồng hào xuất hiện trong tầm mắt.
Nhóc con đang ngủ, anh siết chặt nắm đấm, ngón tay nhỏ bé, vì bị ngâm trong nước ối nên trông hơi xanh, khuôn mặt giống hệt Vân Miểu.
Sự dịu dàng vô hạn lướt qua trái tim, Lục Chinh nhẹ nhàng chạm vào ngón tay nhỏ của cậu bé, dường như nhóc con cảm nhận được, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy, trong veo, sạch sẽ, quá giống Vân Miểu rồi. Cậu bé đã giành được ấn tượng rất tốt của Lục Chinh.
Nhóc con đáp lại anh là một tràng khóc lớn, âm thanh vang dội, trong trẻo.
Lục Chinh hơi luống cuống tay chân.
Vân Miểu: “Đói rồi.”
Lục Chinh: “Bây giờ phải làm sao?”
Vành tai của Vân Miểu hơi đỏ: “Lục Chinh, anh kéo rèm lại đi.”
Lục Chinh làm theo, quay đầu thì thấy mặt Vân Miểu đỏ lên: “Hay là anh cũng ra ngoài một lúc?”
Anh ra ngoài, lại nhanh chóng đi vào. Vân Miểu giật mình.
Lục Chinh liếm môi nói: “Miểu Miểu, anh nghĩ có lẽ anh được nhìn hợp pháp mà nhỉ?”
“...!”
Bởi vì lúc chào đời khiến người ta luống cuống tay chân, nên bạn nhỏ Lục Nguyên thu hoạch được một cái tên ở nhà- Xoài (*).
(*) Tay chân luống cuống tiếng trung là 手忙脚乱(shǒu máng jiǎo luàn), Xoài tiếng trung là 芒果(Máng guǒ). Đồng âm chữ Máng
Tuy rằng bé Xoài chào đời không chọn ngày tốt, nhưng những thứ khác đều rất biết chọn.
Chẳng hạn như diện mạo, gần như sao chép toàn bộ ưu điểm vẻ ngoài của bố mẹ.
Vân Miểu tiến hành cải tiến người máy Vân Chinh, khi Vân Miểu và Lục Chinh không rảnh, Vân Chinh sẽ chăm sóc cậu bé.
Bé Xoài cũng vì vậy mà say mê người máy, từ khi cậu bé biết bò thì suốt ngày tìm Vân Chinh chơi.
Trên người người máy có nút bấm màu xanh lá, chỉ cần nhấn xuống, Vân Chinh sẽ trở thành người máy giáo dục sớm, biết ca hát, biết kể chuyện, còn biết nhảy múa.
Năng lực học tập của bé Xoài rất mạnh, lúc cậu bé bi bô tập nói đã theo Vân Chinh học một đống bài thơ cổ.
Trước năm hai tuổi, bé Xoài quả thật chính là cái đuôi của người máy Vân Chinh.
Vân Chinh quét nhà, cậu bé sẽ bò tới giúp nó cầm rác. Vân Chinh giặt đồ, cậu bé đi tới nhìn máy giặt xoay vòng cười ngốc nghếch. Vân Chinh dọn dẹp cát mèo, cậu bé đi tới tóm đuôi mèo.
Một ngày nào đó sau năm hai tuổi, bỗng nhiên bé Xoài không đi theo người máy Vân Chinh nữa.
Cậu bé tràn đầy tò mò với mọi thứ, đặc biệt là vô cùng tò mò về Vân Chinh.
Khi Vân Chinh đưa sữa bò cho cậu bé, bé Xoài sẽ duỗi tay nghịch máy cảm ứng trên đầu nó.
Lúc này, nếu Lục Chinh đúng lúc đi ngang qua, người máy sẽ tố cáo: “Bố ơi, em ấy bóp con!”
Lục Chinh sẽ xách con trai đi, chẳng qua bao lâu, nhóc con lại loạng choạng đi tới.
Mặc dù Lục Nguyên còn nhỏ, nhưng đã nắm vững được một số quy luật đơn giản. Chẳng hạn nếu cậu bé làm rớt đồ xuống đất, người máy Vân Chinh sẽ đến nhặt.
Sau khi cậu bé bị Lục Chinh xách đi, việc đầu tiên khi chạy lại chính là leo lên sofa, vứt đống đồ chơi kia xuống đất.
Khi người máy Vân Chinh đến dọn dẹp, cậu bé lại bóp máy cảm ứng của nó, rồi cười.
Vân Miểu cũng phát hiện rồi, con trai nhà mình sẽ nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt người máy.
Bởi vì chuyện này, Lục Chinh cũng dạy dỗ cậu bé rất nhiều lần, nhưng không thu được bao nhiêu kết quả. Vân Miểu dứt khoát lắp máy cảm ứng của người máy vào trong đầu nó.
Lúc này, bé Xoài lại nhìn trúng thứ khác. Khi người máy nấu cơm, bỗng nhiên cậu bé lại cưỡng ép chỉnh người máy sang chế độ giáo dục sớm.
Thế là người máy nhảy múa trong nhà bếp, khiến trứng gà vỡ khắp đất.
Bé Xoài bị mẹ xách đến trước cửa, phạt đứng.
Cậu bé đi chân trần đứng ở trước cửa, nước mắt rưng rưng.
Người máy Vân Chinh thấy cậu bé bị phạt thì vui mừng, nhưng chưa được bao lâu lại bắt đầu cầu xin cho cậu bé. Cuối cùng, Vân Chinh còn biết mở phim hoạt hình để dỗ cậu bé vui vẻ.
Khi lớn hơn một chút, bé Xoài đã quen thuộc tất cả nút bấm trên người Vân Chinh.
Nếu không có Vân Miểu ở đây, người máy Vân Chinh căn bản không thể là đối thủ của cậu bé.
Bé Xoài hệt như Vân Miểu lúc nhỏ, cậu bé cũng thích tháo các loại máy móc.
Ngày đầu tiên đi nhà trẻ, cậu bé đã tháo đồng hồ mà giáo viên dùng để trang trí ra.
Lục Chinh chỉ đành mua đồ đến xin lỗi giáo viên ở nhà trẻ, nhưng ngày thứ hai, cậu bé lại tháo điều khiển tivi của giáo viên.
Cậu bé nhỏ tuổi, chỉ biết tháo chứ không biết lắp.
Khi Vân Miểu đến đón, cậu bé tức giận nói: “Mẹ, con không muốn đi nhà trẻ nữa.”
“Tại sao thế?”
“Cô nói con là đứa trẻ hư.”
Vân Miểu đi đường vòng, mua cho cậu bé một đống máy móc cỡ nhỏ, sau đó đưa cho cậu bé một cây tua vít, để cậu bé tháo ra, tháo xong thì lại để cậu bé nhìn từng cái. Có đôi khi Vân Miểu sẽ nói cho cậu bé biết những linh kiện đó để làm gì, có lúc sẽ không nói.
Trong mỗi một bộ máy móc đều có một bảo tàng đầy màu sắc, bé Xoài vô cùng say mê những linh kiện nối với nhau bằng dây kia.
Vân Miểu thể hiện bản lĩnh của mình cho cậu bé xem, những máy móc bị tháo thành linh kiện nhỏ bé kia được cô lắp lại một cách nhanh gọn.
Đồng hồ bị hỏng bắt đầu chuyển động lại, bộ định tuyến bị hỏng lại sáng nhấp nháy.
Thần kỳ quá!
Vân Miểu sờ trán cậu bé: “Con chỉ cần lắp lại như cũ thì không ai trách con đâu.”
Khi đó bé Xoải chẳng qua mới có bốn tuổi, hiểu mà cũng không hiểu.
Vân Miểu bắt đầu dạy cậu bé lắp ráp những máy móc cỡ nhỏ như thế nào, mặc dù cậu bé còn nhỏ nhưng chỉ dạy một chút đã biết rồi.
Bắt đầu từ hôm đó, chỉ cần những máy móc trong nhà có thể nhìn thấy, sờ được đều bị cậu bé tháo qua một lượt.
Cậu bé sẽ thử lắp ráp nó lại, gặp phải chỗ không lắp ráp được, cậu bé sẽ đi tìm Vân Miểu giúp đỡ.
Dần dần đồ chơi lần lượt bị tích bụi, không còn thơm nữa.
Tất cả mọi thứ trong nhà có thể tháo đều đã tháo, rồi cũng được lắp ráp lại.
Chỉ có một thứ máy móc, bé Xoài chưa đụng tới, đó chính là người máy Vân Chinh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nó khiến cậu bé vô cùng tò mò!
Nó không phải đồng hồ báo thức, không phải điều khiển, cũng không phải thứ khác, mà là tổ hợp của tất cả.
Ngày hôm đấy, Vân Miểu và Lục Chinh không ở nhà, bé Xoài rút nguồn điện của người máy Vân Chinh ra, để nó nằm xuống đất, rồi gỡ từng khúc từng khúc.
Chân, đùi, bụng, đầu.
Trên người Vân Chinh có mấy ngàn linh kiện và chip, toàn bộ đều rơi vãi trên đất.
Linh kiện của người máy Vân Chinh quá nhiều, cũng quá phức tạp, cái này vượt xa năng lực lắp ráp của cậu bé.
Lục Chinh từ bên ngoài trở về lấy đồ, nhìn thấy con trai tháo dỡ “con gái” mình thành một đống mảnh vụn thì suýt chút ném con trai vào thùng rác.
Bé Xoài cũng biết mình gây ra lỗi rồi, trông thấy Lục Chinh đi vào thì co mình đứng ở bên tường.
“Lục Nguyên, nói đi, con muốn bị đánh như thế nào?”
“Bố ơi, con không muốn bị đánh gì cả…”
Giọng nói của bé Xoài non nớt, có vài phần làm nũng. Dáng vẻ này của cậu bé quá giống với Vân Miểu, Lục Chinh muốn đánh lại không nỡ.
Không lâu sau, Vân Miểu cũng trở về rồi.
Bé Xoài nhìn thấy cô, mắt sáng lên, lập tức khóc lóc kể lể trước: “Mẹ ơi, bố muốn đánh con!”
Vân Miểu liếc nhìn thấy mảnh vụn của người máy Vân Chinh vương vãi đầy đất thi đã hiểu đầu đuôi ngọn ngành.
Vân Miểu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu bé: “Lục Nguyên, Vân Chinh là chị gái, là người nhà của chúng ta, không phải máy móc bình thường. Trước khi con tháo nó ra, có từng nghĩ đến, nếu không lắp ráp lại được thì con sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy nó nữa hay không.”
Bé Xoài nghe thấy, lập tức bĩu môi, nước mắt rơi lã chã: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
Một đống linh kiện muốn lắp về là điều vô cùng khó khăn. Vân Miểu tìm được bảng mạch chính của Vân Chinh, nối thông nó với bộ điều khiển âm thanh và loa bên ngoài.
Sau khi Vân Miểu thao tác một lúc, người máy Vân Chinh đã có thể nói chuyện rồi.
Câu đầu tiên sau khi người máy được nối lại nguồn điện chính là: “Bố ơi, Xoài lại bắt nạt con rồi! Hu hu hu! Bây giờ con không đẹp chút nào.”
Vân Miểu gọi con trai mình đến: “Lục Nguyên, con tự xin lỗi Vân Chinh đi.”
Bé Xoài khịt mũi khóc hồi lâu, cuối cùng nói một câu: “Em xin lỗi chị.”
Vân Miểu: “Làm việc phải có trách nhiệm, trước khi Vân Chinh chưa được lắp ráp trở lại, con phải tự giặt giày, giặt vớ thối của mình, còn phải bỏ thời gian ăn trái cây buổi tối.”
Bé Xoài cúi đầu: “Con biết rồi, mẹ.”
Vân Miểu in bản đồ lắp ráp người máy Vân Chinh ra, giải thích với cậu bé từng đoạn từng đoạn.
Quá trình lắp ráp từng đoạn đó khiến sự yêu thích của cậu bé đối với Vân Chinh càng thêm mãnh liệt.
Cậu bé không còn coi nó là người máy lạnh lùng nữa, mà coi nó là người nhà thật sự.
Kỳ nghỉ hè đầu tiên khi vào nhà trẻ đã tới, Vân Chinh đã không thể trông coi được bé Xoài nữa.
Thế là Lục Chinh xách thẳng cậu bé đến đội.
Nhóc con không sợ lạ chút nào, lại bởi vì vẻ ngoài đẹp trai, nhẹ nhàng thu hoạch được trái tim của những cảnh sát nữ, nói cậu bé được nuông chiều nhất trong đội cũng không quá.
Vân Miểu và Lục Chinh dạy dỗ cậu bé rất tốt, cậu bé lễ phép hiểu chuyện, lại khiến người ta yêu thích.
Ngày hôm nay, lại là một cơn mưa lớn trôi qua, có hai tốp người báo cảnh sát phát hiện bộ phận cơ thể người chết.
Lục Chinh và Vân Miểu chia làm hai đường đến hiện trường, phòng làm việc chỉ để lại một cảnh sát trực ban.
Trước khi đi, Lục Chinh vẫy tay với con trai mình.
Bé Xoài lập tức đi tới trước mặt anh.
Lục Chinh: “Con đi theo bố.”
Bé Xoài: “Nhưng con vừa mới hỏi mẹ rồi, mẹ bảo con ở đây đọc sách.”
Lục Chinh nhướng mày: “Lục Nguyên, con có phải đàn ông không?”
Bé Xoài gật đầu kiên định: “Đương nhiên là phải ạ.”
Lục Chinh đưa tay về phía cậu bé: “Vậy thì đi, đi theo bố rèn luyện lòng gan dạ.”
Nơi phát hiện bộ phận cơ thể người chết nằm trong con suối bỏ hoang, sau cơn mưa bão, bùn đất trên bờ suối ướt nhem, vô cùng khó đi.
Lục Chinh dứt khoát vác con trai lên vai, đi về phía trước.
Lục Chinh quá cao, bé Xoài vui vẻ múa máy tay chân: “Bố ơi, con sắp cao bằng trời rồi nè.”
Lưu Vũ: “Nhóc con, lát nữa cháu đừng có khóc đấy, đây không phải khu vui chơi ở nhà trẻ của tụi cháu đâu.”
Bé Xoài kiên định phản pháo: “Còn lâu cháu mới khóc đó!”
Đi về phía trước, trên đất có dây phong tỏa màu vàng vây lại, bộ phận cơ thể người chết đã được vớt lên, nước suối ngâm chúng đến trắng bệch, nhưng mùi thối không giảm chút nào.
Trong đám đông, ngửi mùi thối đó mà vẫn không thay đổi sắc mặt cũng chỉ có mình Lục Chinh.
Bé Xoài một tay ôm Lục Chinh, một tay bóp mũi.
Sức chịu đựng của nhóc con rất tốt, Lục Chinh khá hài lòng với biểu hiện của con trai mình.
Lục Chinh: “Lục Nguyên, thối không?”
Bé Xoài gật đầu: “Dạ, sắp thối chết rồi.”
Lục Chinh lại hỏi: “Vậy có sợ không?”
Bé Xoài: “Không sợ.”
Lục Chinh: “Tốt, xuống đây.”
Lục Chinh ngồi xổm xuống, bỏ cậu bé trên vai xuống.
Mùi thối kia nồng nặc hơn so với lúc ở trên vai của Lục Chinh.
Mặc dù bé Xoài cau mày, bóp mũi, nhưng không khóc.
Lưu Vũ cười: “Lão đại, anh đây là đang bồi dưỡng người thừa kế à?”
Lục Chinh: “Cũng không hẳn, chỉ rèn luyện thằng bé thôi.”
Lưu Vũ: “Gen mạnh thật, tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi trưởng thành của thằng bé rồi.”
Lục Chinh cười, rất nhanh đã đeo bao tay vào kiểm tra bộ phận cơ thể người chết.
Đây là một bộ phận trước ngực của đàn ông, có một vết sẹo dài, đường cắt bằng phẳng, có thể suy đoán hung thủ cũng là đàn ông.
Lục Chinh kiểm tra xong, đi xuống theo hướng dòng chảy của con suối.
Bé Xoài cũng đi theo anh, gió thổi dữ dội trên bờ suối: “Bố ơi, bố đang tìm những bộ phận khác sao?”
Lục Chinh: “Sao con nhìn ra được?”
Bé Xoài: “Nếu không tìm được những bộ phận khác thì không cách nào biết được anh ta là ai.”
Lục Chinh: “Thông minh lắm.”
Bé Xoài: “Không phải chơi ghép hình cũng như vậy sao? Chỗ mẹ có một mảnh, chỗ chúng ta có một mảnh, ghép lại với nhau, nói không chừng sẽ ra rồi.”
Lục Chinh quay đầu nhìn cậu bé: “Không tệ, có tiềm năng làm cảnh sát.”
“Sau này…” Lục Chinh ngước mắt nhìn mặt nước ở phía xa, nói: “Nguyên nhân sau này đã không quan trọng nữa, làm cảnh sát chính là phải có trách nhiệm.”
Bé Xoài phồng má, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ cũng nói rất rắc rối.”
Lục Chinh nghe vậy, ngồi xổm xuống, cầm lấy cánh tay của con trai: “Con đã hỏi mẹ về vấn đề này?”
Bé Xoài: “Con có hỏi qua ạ.”
Lục Chinh: “Mẹ nói thế nào?”
Bé Xoài: “Mẹ nói là một chút ánh sáng ngẫu nhiên, tuy rằng không đủ chiếu sáng toàn cục, nhưng có thể đâm xuyên bóng tối.”
Vành mắt Lục Chinh chợt nóng lên, đây là câu nói mà mấy năm trước anh nói với cô, Vân Miểu vẫn luôn ghi nhớ cho đến tận bây giờ.
Không biết ai gọi một tiếng “đội trưởng Kha”.
Lục Chinh đứng dậy, xoay người, nhìn Vân Miểu đi từ xa tới, cô mặc đồng phục cảnh sát màu xanh dương, bên dưới chiếc mũ cảnh sát màu đen là khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết.
Gió thổi xào xạc, làm bay mái tóc dài của cô.
Cô đội mũ cảnh sát, gọn gàng dứt khoát.
Lục Chinh không kìm được mà mỉm cười.
Miểu Miểu của anh đã trở thành một ánh sáng chân chính từ lâu rồi.