Vương Đông Cường dùng sức rất lớn, tay Vân Miểu bị bóp đến trắng bệch.
Lục Chinh kéo Vân Miểu lại, bảo vệ sau người.
Vương Đông Cường lập tức trở nên hung dữ, cầm lấy gậy gỗ trước cửa, bắt đầu đánh: “Bố đánh chết nó thay con!”
Lục Chinh sợ ông ta sẽ đánh nhầm vào người Vân Miểu, anh lấy tay ngăn lại, ăn nguyên một gậy.
Khi Vương Đông Cường muốn cầm gậy lên tiếp, Lục Chinh đã nhanh chóng tiến lên, cầm cây gậy kéo về trước, Vương Đông Cường loạng choàng ngồi xuống đất.
Có lẽ là đau đớn, Vương Đông Cường hoảng sợ, chạy “lạch bạch” về lại trong sân.
Vân Miểu nhìn cây gậy bị vứt trên đất, quay đầu nắm lấy cổ tay của Lục Chinh. Lục Chinh vẫn chưa phản ứng lại, Vân Miểu đã kéo tay áo sơ mi của anh lên một đoạn.
Chỗ bị đánh một cái kia, để lại một dấu đỏ dài trên cánh tay anh.
Vân Miểu chau mày.
Dựa vào tốc độ phản ứng của Lục Chinh, cú đánh vừa nãy hoàn toàn có thể tránh được, anh không tránh có lẽ là suy nghĩ đến cô ở phía sau.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì?” Lục Chinh hỏi.
“Không gì cả.”
Mặt trời vừa vặn, có gió thổi qua tai. Cô gái trước mắt đang cụp hàng mi nhìn vết thương trên cánh tay anh, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc. Hàng lông mi dài để lại bóng râm dưới mắt, hai bóng râm kia khẽ lay động theo cái chớp mắt của cô.
Lục Chinh cảm thấy trái tim của mình hư có một con bướm đậu lên.
Rất nhanh, anh xoay cánh tay, giấu vết đỏ kia xuống dưới: “Đừng nhìn nữa, không đau.”
Vân Miểu vẫn kéo anh lùi về một đoạn.
Trên con đường đi tới vừa rồi có một cửa hàng nhỏ, Vân Miểu vào đó mua vài cây kem: “Đưa cánh tay ra, em chườm lạnh cho anh.”
Lục Chinh liếm răng, mỉm cười.
Bọn họ làm cảnh sát hình sự, bị thương nhẹ là chuyện vô cùng bình thường, nhưng anh vẫn phối hợp đưa cánh tay ra cho cô.
Vân Miểu cúi đầu nhìn, để cây kem lên cánh tay anh.
Đá lạnh có tác dụng giảm đau, cảm giác đau đớn nóng hừng hực trên cánh tay đã biến mất hơn nửa.
Lá cây long não trên đỉnh đầu bị gió thổi đung đưa, xung quanh rất yên tĩnh, ánh sáng nhỏ nhặt chiếu xuống vầng trán trắng sáng của Vân Miểu, Lục Chinh bỗng có chút không nỡ để con bướm nơi trái tim kia bay mất.
Ông chủ cửa hàng đó đi ra sạc pin cho xe đạp điện, nhìn một mảng đỏ ửng trên cánh tay Lục Chinh, đi tới, nhiều chuyện vài câu: “Sao lại bị như vậy?”
Lục Chinh nói ngắn gọn: “Vương Đông Cường.”
Ông chủ mập mạp kia: “Ôi trời, thần kinh của ông ta không bình thường, sao anh lại chạy đến chọc ông ta làm gì?”
Lục Chinh: “Tìm ông ta có chút việc.”
“Chuyện gì mà tìm ông ta thế?”
Lục Chinh: “Chút chuyện riêng.”
“Vậy anh tìm sai thời gian rồi, phải đợi lúc ông ta không điên rồi hãy đến.”
Lục Chinh: “Khi nào?”
“Buổi chiều, mỗi buổi chiều ông ta đều sẽ ra ngoài nhặt đồng nát mang đến phố bán. Lúc đấy đầu óc có phần bình thường hơn.” Trong lúc nói chuyện, ông ta chỉ về đống thùng giấy và chai chất trước cửa: “Những thứ này của nhà tôi đều để lại cho ông ta.”
Lục Chinh châm điếu thuốc: “Tôi thấy mọi người trông thấy ông ta đều tránh xa, còn ông có vẻ rất chăm sóc ông ta?”
“Cũng không hẳn là chăm sóc, ở chung một thôn mà, thấy ông ta đáng thương, con gái chết, vợ cũng chết rồi, điên điên khùng khùng, mỗi ngày chỉ dựa vào nhặt đồng nát để sống qua ngày.”
Lục Chinh: “Chiều nào ông ta cũng ra ngoài à?”
“Đúng vậy, bất kể mưa gió. Ông ta nhặt ở chỗ bọn tôi, còn đến thùng rác trên phố nhặt nữa.”
Chủ đề nói đến đây thì dừng lại.
Lục Chinh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, anh đưa chìa khóa cho Vân Miểu: “Thời gian còn sớm, nếu như buồn chán thì lái xe đi dạo?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu trả lời: “Không buồn chán.”
Lục Chinh cười.
Kem đã tan hết, Lục Chinh bỏ tay áo xuống: “Đi thôi, vào trong xe chờ, hưởng chút máy lạnh, nóng quá rồi.”
*
Hơn một giờ chiều, cuối cùng Vương Đông Cường đã ra ngoài. Tay ông ta đẩy chiếc xe ba bánh cũ, vẫn là bộ dạng nhếch nhác lúc sáng.
Vân Miểu thấy ông ta chạy xe đi xa, nhìn Lục Chinh bên cạnh hỏi: “Không đi theo sao?”
“Không, vào nhà ông ta xem thử.”
“Vào kiểu nào?” Trước kia Vương Đông Cường ra ngoài đã khóa cửa lại rồi.
Giọng điệu Lục Chinh bình thản: “Trèo tường.”
“...”
Sân nhà của Vương Đông Cường rất thấp, Lục Chinh nhún người nhảy một cái đã lên được rồi.
Tường kiểu này không có chỗ để chân, Vân Miểu thử một lúc đều không thành công.
Lục Chinh nhướng mày: “Miểu Miểu, lùi về sau mấy bước, chạy tới, nhảy lên trên, anh ở trên đỡ em.”
Vân Miểu làm theo lời anh, lùi về sau vài bước, dùng sức nhảy một cái, Lục Chinh lập tức ôm lấy cô.
Cô rất nhẹ, Lục Chinh căn bản chẳng tốn bao nhiêu sức.
Sân này khá rộng, có một mảnh đất trồng rau lớn, nhưng bên trong chỉ có ít ỏi vài cây rau xanh nở hoa vàng, đã già đến mức không thể ăn rồi.
Hiển nhiên chủ nhân của nó không để tâm chăm sóc.
Đi vào trong là nhà gạch ba gian, niên đại xa xưa, dùng loại gạch tường màu xám gần như đã không còn sản xuất, cửa gỗ khép hờ, đẩy nhẹ một cái, vang lên tiếng “két”.
Bên trong tối thui, chỉ có cửa sổ trên đỉnh đầu có chiếu chút ánh sáng vào, soi lên bức tường xám cũ kỹ loang lổ. Đồ gia dụng trong nhà vô cùng đơn giản, một chiếc bàn vuông, bốn chiếc ghế đen thui vây xung quanh.
Một mùi thối lờ mờ tỏa ra từ trong bóng tối…
Vị trí chính giữa của căn nhà có để một chiếc bàn dài, Lục Chinh đi thẳng tới đó, dừng bước.
Chỗ này có để một bát hương, bên trên là hai tấm ảnh đã ngả vàng, hai cô gái này chắc chính là Vương Hồng và Vương Thúy.
Bên cạnh bát hương có một chiếc đĩa, nguồn gốc của mùi thối chính là ở đó. Có vẻ là một miếng thịt đã được ướp, ruồi xanh bay lượn trên đó.
Lục Chinh quơ tay đuổi đám ruồi kia đi, một hình xăm đầu báo rõ ràng đập vào mắt…
Lời nói của Lý Đại Bảo lướt ngang qua đầu… “Trên cánh tay ông ta có một hình xăm con báo, rất dễ nhận ra.”
Vương Đông Cường bị dẫn về cục cảnh sát.
Tinh thần của ông ta căn bản đã khôi phục bình thường, có thể tiến hành hỏi đáp với người ta.
Vương Đông Cường thừa nhận việc giết hại Trần Hồng Sinh.
Vốn dĩ ông ta không muốn để Trần Hồng Sinh chết dễ dàng như vậy.
Tối hôm đó, Vương Đông Cường lấy danh nghĩa của Lý Đại Bảo để hẹn Trần Hồng Sinh đến thuyền ở đập nước Quan Vương Miếu, ai ngờ còn chưa đợi ông ta tới, Trần Bằng đã đánh Trần Hồng Sinh bị thương nặng rồi. Khi đó Trần Hồng Sinh vẫn chưa chết, máu ở sau gáy chảy khắp nơi.
Khoảnh khắc Trần Hồng Sinh nhìn thấy ông ta, phản ứng đầu tiên lại là bảo ông ta cứu mạng.
“Sao tôi có thể cứu ông ta chứ, Hồng Hồng và Thúy Thúy của tôi đều bị ông ta giết hại, đêm nào Hồng Hồng và Thúy Thúy cũng báo mộng cho tôi nói sợ đầu báo kia. Trước kia hai đứa đã nói với tôi là sợ…”
Lục Chinh: “Sau khi ông ta chết, ông lái thuyền đến chính giữa đập, sau đó dùng dây lưới đánh cá trói chân ông ta lại, rồi ném vào trong nước, cố định lại.”
Vương Đông Cường: “Đúng vậy, không sai.”
Lục Chinh: “Sau đó ông trở về rửa sạch thuyền, bơi trở về bờ.”
Vương Đông Cường: “Không, sức khỏe tôi không tốt, là lái thuyền về bờ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vậy cái búa kia thì sao? Ông mang đi không?” Lục Chinh hỏi.
Vương Đông Cường: “Không có.”
Con ngươi Lục Chinh u ám.
Vậy rốt cuộc cây búa trong nhà Trương Tú từ đâu ra?
Ai đã đến hiện trường sau đó, mang búa đi, đồng thời thả lỏng dây thuyền?
Lục Chinh nhìn Vân Miểu bên cạnh, trong mắt cô cũng là sự thắc mắc giống anh.
Bộ phận kỹ thuật tiến hành kiểm tra nhà của Vương Đông Cường. Trong ngăn kéo tủ của ông ta tìm thấy con dao dùng để cắt thịt của Trần Hồng Sinh như lời khai của Vương Đông Cường.
Tìm thấy cùng với nó còn có một cuốn nhật ký ngả vàng.
Đó là của người chị Vương Hồng, trong nhật ký ghi lại toàn bộ quá trình Trần Hồng Sinh giày vò cô ấy. Lúc đó, bọn họ từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng không dám. Vì vậy mà Trần Hồng Sinh cũng trở nên táo tợn hơn, sự tuyệt vọng trong từng dòng chữ khiến người ta ngộp thở.
Vân Miểu từ sau lật về trước vài trang, một hơi thở nghẹn trong lòng, ngột ngạt khó chịu: “Tên ác ma Trần Hồng Sinh này, đến chết cũng không bị pháp luật trừng phạt.”
Lục Chinh nói: “Hàng năm vụ án cưỡng hiếp xảy ra không ít, nhưng tỷ lệ báo án lại rất thấp.”
Vân Miểu: “Rất nhiều người bị hại không chịu đứng ra lên tiếng, phần lớn nguyên nhân là vì khoảnh khắc sự việc xảy ra, bọn họ đã biết trước được bản thân sắp phải gánh chịu sự mắng chửi, chỉ trích, định kiến và phê bình.”
Những thứ này đều là giấy niêm phong dán trên miệng bọn họ.
Lựa chọn bấm bụng chịu đựng để mặc hung thủ tung tăng ngoài vòng pháp luật, hay là đánh cược một lần, hai bên mất cả chì lẫn chài.
Đây là một màn đánh cược tâm lý khó vượt qua.
Lục Chinh: “Muốn bắt được ác ma thì phải dũng cảm bước vào trong màn đêm, nhưng khoảnh khắc cô ấy bước vào trong đó thì không còn là chiến đấu một mình nữa. Nếu sợ hãi dư luận, sao không nghĩ đến cả nước có hai triệu cảnh sát, người trước ngã xuống người sau đứng lên, mãi mãi chỉ đứng ở phía chính nghĩa.”
Vân Miểu ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của anh.
Một cảm xúc khó hình dung ngập tràn trong trái tim.
Căn phòng phía tây chắc là nơi hai chị em kia từng ở, chiếc giường cũ nát để trước cửa sổ hướng bắc, trước cửa sổ hướng nam thì để bàn học bị gãy một chân, ánh mặt trời chiếu lên trên, dấu vết mốc meo loang lổ trên tường, đá vôi đã bong tróc.
Nhưng tấm kính hình chữ nhật trên bàn lại được lau chùi rất sạch sẽ, bên trong có để vài tấm ảnh cũ.
Chị gái Vương Hồng dựa trên vai em gái Vương Thúy, đáy mắt là nụ cười trong sáng, sạch sẽ.
Bọn họ thuần khiết, trong sáng, tươi đẹp như vậy, nhưng đã bị đóng khung mãi mãi rồi.
Nếu như sống đến bây giờ, chắc đã làm vợ làm mẹ người rồi.
Vân Miểu nhìn từng tấm, từng tấm ảnh.
Tầm mắt dừng lại ở một tấm ảnh trong đó.
Đây là một tấm ảnh hai người chụp chung, người đứng cạnh Vương Hồng trong tấm ảnh không phải ai khác, mà là một người Vân Miểu không thể quen thuộc hơn được nữa.
Là Vưu Dung- Mẹ của Vân Miểu.
Hai người đều mặc áo ngắn tay, có thể nhìn thấy ký hiệu rắn đỏ rõ ràng trên cánh tay họ.
Cho nên, Vương Hồng cũng là người trong tổ chức rắn đỏ.
Phía dưới tấm ảnh kia có in thời gian chụp là ngày 9 tháng 6 năm 2001.
Một năm trước khi Vương Hồng chết.
Tại sao mẹ lại đi gặp cô ấy? Là bà bảo Vương Hồng gia nhập vào rắn đỏ?
Lại là ngày 9 tháng 6, lại là ngày cuối cùng của kỳ thi đại học.
Tay Vân Miểu hơi run, Lục Chinh ở bên cạnh bình tĩnh nắm lấy ngón tay cô: “Miểu Miểu, quên lời anh nói với em rồi à? Đừng sợ.”