Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 43: 43




Hầu hết linh thú đều có kỹ năng thiên phú của riêng mình, chẳng hạn như biển lửa của Hỏa Diễm Sư, lưỡi đao gió của Tật Phong Lang.

Những kỹ năng này cũng không cần chúng nó đi học, bởi vì chúng nó sinh ra đều sẽ biết, điều duy nhất cần luyện tập cũng chỉ là khống chế mà thôi.
Theo một nghĩa nào đó, thần thú cũng là một loại linh thú, bọn họ cũng có thuộc tính riêng của mình.

Như Thanh Long thuộc mộc, Chu Tước thuộc hỏa, Bạch Hổ thuộc kim, Huyền Vũ thuộc thủy.

Bọn họ sinh ra đã có huyết mạch truyền thừa ký ức, nói câu vừa sinh ra đã biết cũng không phải nói quá, mỗi người cũng có được sự thần thông từ huyết mạch truyền thừa —— Ngoại trừ Tiểu Phế Hổ chết mà sống lại, tương đương với phế hào đào tạo lại.
Mà sự khác biệt giữa thần thú và linh thú bình thường chính là bọn họ ngoại trừ có được huyết mạch thần thông ra, còn có thể căn cứ vào thuộc tính của mình học tập công pháp của tu sĩ.

Chẳng hạn như Huyền Vũ có thể học tập công pháp thuộc tính thủy, Bạch Hổ có thể học tập công pháp thuộc tính kim.
Đây là kết luận mà Huyền Thanh Tông có được do cung phụng Chấp Minh Thần Quân, chẳng qua Chấp Minh Thần Quân căn bản là chướng mắt công pháp của Huyền Thanh Tông.
Nói cũng đúng, tu sĩ cẩn trọng tu luyện, nhưng ít có người có thể Độ Kiếp phi thăng.

Nhưng thần thú lại được thiên địa yêu tha thiết, chỉ cần không phải thích tàn sát vô tội thậm chí còn nghiệp chướng quấn thân, phi thăng đối với bọn họ mà nói gần như là chuyện đương nhiên.

Truyền thừa của bọn họ khác với người tu luyện, uy lực thi triển ra càng là xưa đâu bằng nay, đương nhiên cũng chướng mắt công pháp của nhân tu.
Nhưng tất cả đều có ngoại lệ, ngoại lệ này chính là Giang Mạch —— Người thông tuệ như Vân Thanh Việt, đấu tái trước đó nhìn thấy Tiểu Nãi Hổ chỉ biết dùng móng vuốt và cắn đã biết nàng không thể thi triển thần thông.

Hôm nay lại thấy nàng bị Độc Thứ Thử đâm đầy người càng rõ ràng quẫn cảnh của nàng.
Cảnh giới tu vi rất quan trọng, nhưng đến thời điểm nào đó lại có vẻ không dùng được.

Bởi vì chỉ đơn thuần có được cảnh giới mà không có thủ đoạn công kích phòng ngự tương xứng kỳ thật cũng không khác gì hổ mà không có nanh vuốt.

Nhìn hung ác uy vũ nhưng kỳ thật chỉ có thể xem như phô trương thanh thế, một khi để người ta nhìn thấu bản chất cũng chỉ có thể làm thịt cá mặc cho người ức hiếp.

Vân Thanh Việt không muốn để Tiểu Bạch Hổ rơi vào hoàn cảnh như thế, mặc dù nàng là tu sĩ băng hệ, mặc dù công pháp của Huyền Thanh Tông kém xa so với thần thú truyền thừa nhưng nàng cũng muốn dạy Tiểu Bạch Hổ một ít thủ đoạn bảo vệ mình.
Đương nhiên, trước khi dạy Tiểu Bạch Hổ nàng đã giải thích rõ ràng tất cả các mối quan hệ lợi hại trong đó: "Linh thú đều có truyền thừa, vốn dĩ không cần học tập công pháp của tu sĩ, hoặc là nói cách khác, hơn phân nửa công pháp mà các tu sĩ sáng tạo đầu tiên đều được tham khảo từ linh thú.

Chấp Minh Thần Quân rất coi thường công pháp của Huyền Thanh Tông, những gì ta có thể dạy cho ngươi, đối với thần thông của công pháp Bạch Hổ truyền thừa mà nói, có lẽ ngay cả da lông cũng không tính..."
Giang Mạch ngoan ngoãn nghe nàng nói xong, cho đến khi Vân Thanh Việt cuối cùng hỏi nàng: "Ngươi thật sự muốn học từ ta sao? Nói không chừng học công pháp nhân tu, sẽ khiến ngươi lạc lối, đối với ngươi mà nói không nhất định là chuyện tốt."
Không không không, đây đương nhiên là chuyện tốt, trước cấp 41 nàng cũng không có cách mở khóa Bạch Hổ kỹ năng.

Bây giờ cấp bậc thấp đánh với quái nhỏ Luyện Khí còn được, chờ tương lai gặp linh thú Trúc Cơ thậm chí Kim Đan kỳ, những con đó sẽ phun nước phóng lửa thi triển pháp thuật, mà nàng lại vẫn chỉ có thể dựa vào nanh vuốt đánh bừa với thú, nói không chừng ngay cả cơ hội đến gần cũng không có, vậy thì quá có hại.
Tiểu Bạch Hổ suy nghĩ rõ ràng, bởi vậy căn bản không hề để ý lời Vân Thanh Việt nói.

Nàng tiến đến dụi vào bên tay Vân Thanh Việt, lại dùng cái đuôi quấn lấy cổ tay tuyết trắng của sư tỷ, kêu "Ngao ô" một tiếng, ý tứ muốn học vô cùng rõ ràng kiên định.
Vân Thanh Việt chỉ đơn giản đặt câu hỏi, tấm lòng muốn dạy dỗ nhưng thật ra chưa từng dao động, thấy Tiểu Bạch Hổ quả thật chịu học, lập tức sờ sờ đầu hổ bắt đầu dạy dỗ.
Lần đầu tiên dạy thần thú tu hành, Vân Thanh Việt suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định dạy dỗ giống như dạy tiểu đệ tử mới nhập môn.

Bắt đầu từ đả tọa minh tưởng, lại nói sơ qua về kinh mạch và linh lực vận hành trong cơ thể con người —— Tuy rằng cấu tạo cơ thể Bạch Hổ khác với cơ thể người, lộ tuyến mà linh lực vận hành khẳng định cũng khác người, nhưng nếu Tiểu Bạch Hổ có thể tu luyện, đương nhiên cũng có quy luật vận hành.

Sở dĩ dạy nàng nhân tu tu luyện như thế nào cũng chỉ là muốn cho nàng xác minh hai bên, càng dễ lý giải hơn thôi.
Tiểu Bạch Hổ chăm chú lắng nghe, hơn nữa trong quá trình nghe giảng, nàng rốt cuộc phát hiện ra được một phúc lợi khác trong lần xuyên qua này, đó chính là nghe rồi sẽ không quên được.

Kinh mạch huyệt vị của cơ thể người phức tạp thế nào, mặc dù sư tỷ chỉ nói sơ qua một chút cũng không phải dăm ba câu là có thể khái quát.

Mà khi nàng chỉ điểm giới thiệu huyệt vị trên người mình thì càng chỉ nói một lần, thế nhưng Giang Mạch lại có nhớ rõ rõ ràng ràng.
Phát hiện này làm cho Giang Mạch có chút vui mừng, nhưng theo Vân Thanh Việt giảng bài, nàng lại trở nên mơ hồ —— Cái gì linh khí hóa tinh, tinh khí vận hình, nội soi thân mình, nàng nghe như lọt vào trong sương mù, căn bản không hiểu gì.
Vân Thanh Việt rất nhanh đã dạy những điều cơ sở về tu luyện một lần, sau đó hỏi Giang Mạch: "Nghe hiểu không?"
Tiểu Bạch Hổ mở to đôi mắt hổ tròn xoe, lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt vô tội.
Vân Thanh Việt thấy vậy cũng không giận, lại hỏi: "Nghe không hiểu ở đâu?"

Tiểu Bạch Hổ lại xấu hổ cúi đầu, dùng chân trái đạp lên chân phải, ngượng ngùng nói cho đối phương, mình nghe không hiểu gì cả.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách nàng, tu chân vốn chính là chuyện thần bí khó hiểu, mà nàng từ nhỏ đến lớn học tập lại là chủ nghĩa duy vật.

Cái gì linh khí tinh khí, nàng nhìn không thấy sờ không được, đương nhiên không thể hiểu được.

Nhưng thật ra cần ghi nhớ nàng đều rất nhanh nhớ kỹ, bây giờ cũng còn nhớ rõ từng chữ một mà Vân Thanh Việt nói lúc nãy, nhưng chính là không hiểu được.
Vân Thanh Việt thấy biểu hiện của nàng cũng đoán được bảy tám phần, lông mày nhíu lại gần như không thể phát hiện được, sau đó giơ tay nâng đầu đang rũ xuống của Tiểu Bạch Hổ lên: "Không hiểu ở đâu, nói cho ta, ta lại giảng chi tiết cho ngươi."
Vốn chính là cơ sở, kỳ thật nàng đã nói rất tỉ mỉ, đệ tử nhập môn bình thường đều nghe hiểu được.
Tiểu Bạch Hổ cũng biết điều này, nhưng nàng làm sao có thể nói cho Vân Thanh Việt, nàng không thể hiểu được linh lực vận hành? Huống chi hai bên vốn dĩ đã giao tiếp không trôi chảy, lần này lại càng nói không rõ ràng, nàng kêu "Ngao ô" "Ngao ô" vài tiếng, lại lần nữa bắt đầu ảo não vì không thể nói chuyện.
Cũng may Vân Thanh Việt có kiên nhẫn, thấy thế liền nói: "Ngươi đừng vội, ta sẽ lặp lại từ đầu, không hiểu chỗ nào thì ngươi ngắt lời ta."
Tiểu Bạch Hổ nghe vậy đôi mắt sáng ngời, vội vàng gật gật đầu.
Vì vậy Vân Thanh Việt lại nói một lần nữa, nói đến chỗ linh khí hóa tinh khí, Tiểu Bạch Hổ kích động giẫm nàng một cái.

Nàng không vội dừng lại, lại tiếp tục giảng bài, giảng đến chỗ tinh khí vận khí, Tiểu Bạch Hổ lại giẫm nàng một cái, lại tiếp tục nói tần suất bị giẫm không ngừng tăng lên.

Cho đến khi Tiểu Nãi Hổ giẫm lên giày nàng dơ vô cùng như giẫm nãi, nàng đã rõ ràng Tiểu Nãi Hổ là không thể hiểu được vấn đề tu luyện.
Chuyện này, có thể sao? Dù là cắn dược thăng cấp nhưng Tiểu Bạch Hổ bây giờ cũng đã Trúc Cơ, sao có thể không hiểu linh lực vận hành cơ sở nhất?
Trong mắt Vân Thanh Việt hiện lên nghi ngờ thật sâu, nhưng nàng không biết chính là Giang Mạch tu luyện căn bản không phải dựa vào hấp thu linh khí.

Nàng căn bản sẽ không tu luyện, nàng chỉ có một cái trò chơi hệ thống, Trúc Cơ cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài của việc lên cấp trong trò chơi mà thôi.
Một người một hổ hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là khó hiểu.
Thật lâu sau, Vân Thanh Việt rốt cuộc cũng từ bỏ tìm tòi nghiên cứu, nhíu mày nói với Tiểu Bạch Hổ: "Nếu ngươi không hiểu, vậy thì chỉ có thể làm một việc." Nàng nói môi mỏng khẽ nhấp, vẻ mặt càng thêm mấy phần nghiêm túc: "Giam Binh, ngươi có từng tín nhiệm ta?"
Vân Thanh Việt hiếm khi gọi Giang Mạch là Giam Binh, một tiếng gọi này lập tức khiến Giang Mạch hơi rùng mình.
Chợt Tiểu Nãi Hổ gật đầu thật mạnh, lại tiến lên hai bước đứng dậy ôm lấy cẳng chân của Vân Thanh Việt, dụi đầu vào đầu gối nàng cọ cọ, đôi mắt hổ kim sắc rõ ràng hiện lên tín nhiệm và ỷ lại.

Vân Thanh Việt thấy vậy vẻ mặt hơi dịu lại, bàn tay đặt lên đầu Tiểu Bạch Hổ xoa xoa, lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu đã tín nhiệm, vậy thì ta sẽ truyền linh lực vào trong cơ thể ngươi, sau đó dẫn dắt nó di chuyển trong cơ thể ngươi, ngươi có thể mượn phương pháp này để hiểu.

Nhưng mà có mấy lời phải nói trước, phương pháp này tuy có thể làm ngươi nhanh chóng hiểu được linh lực, nhưng bản thân nó lại rất nguy hiểm, nếu không phải người mà ngươi tín nhiệm, nhớ kỹ không thể làm như vậy."
Giang Mạch hiểu lời này, nàng đọc nhiều tiểu thuyết như vậy cũng không phải là xem không.

Này giống như mở cổng thành để quân đội vào thành, nếu như quân mình đương nhiên không đụng đến cây kim sợi chỉ nào, nhưng nếu là quân địch có thể náo loạn đến long trời lở đất, thành nát người vong.
Tiểu Bạch Hổ lập tức gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

Mà nàng không biết chính là Vân Thanh Việt cũng phải chấp nhận nguy hiểm không nhỏ.

Mặc dù bây giờ Tiểu Bạch Hổ thực lực thấp kém, ngay cả linh khí cũng không hiểu cách điều động, giống như cá nằm trên thớt mặc cho người khác xâu xé.

Nhưng nàng rốt cuộc vẫn là Bạch Hổ, mặc dù nàng không có ý thức phản kháng, nhưng thần thú sinh ra đã được Thiên Đạo chiếu cố, làm sao một nhân tu nho nhỏ có thể mạo phạm?
Nếu Tiểu Bạch Hổ thật sự hoàn toàn tín nhiệm Vân Thanh Việt cũng không có gì, một khi nàng có ý nghĩ phản kích, người trọng thương nhất định là Vân Thanh Việt.
Đổi lại là người khác, nhất định không dám hành động liều lĩnh như vậy, lúc này nên mang theo Tiểu Bạch Hổ đi mời Chấp Minh Thần Quân chỉ điểm tu hành.

Nhưng ở chung lâu ngày, Vân Thanh Việt cũng có vài phần tín nhiệm đối với Tiểu Bạch Hổ ngày ngày đưa lễ vật cho nàng, cho nên cũng không nhiều lời.
Hai bên công đạo xong, Vân Thanh Việt liền ôm Tiểu Bạch Hổ ngồi đoan đoan chính chính trước mặt mình, mình cũng ngồi khoanh chân.

Sau đó nàng nhắm mắt lại, vươn một ngón tay ra, chỉ vào trên trán của Tiểu Bạch Hổ.
Giang Mạch vốn còn muốn mở to mắt muốn nhìn xem nàng làm như thế nào, kết quả Vân Thanh Việt đặt một ngón tay ở trên trán, nàng cũng không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
Rất nhanh, Giang Mạch đã rơi vào một cảnh giới bí ẩn, dường như có một mảnh kim sắc trong thế giới đen tối trước mặt.

Khi kim sắc kia yên lặng bất động thì giống như một mảnh cát vàng lấp đầy tầm nhìn.

Nhưng dần dần, có một lực lượng thần bí điều động chúng, đám "cát vàng" ban đầu lười biếng không quá nguyện ý nhúc nhích, sau đó không thắng nổi lực lượng kia thúc giục, dần dần hóa thành một vệt lưu quang kim sắc thật dài.
Giang Mạch nhận ra điều gì đó, nhưng cũng chỉ bàng quang, không có bất kỳ hành động gì.
Lưu quang kim sắc bắt đầu di chuyển, tuân theo một quy luật nào đó mà Giang Mạch không hiểu được.

Đầu tiên là cẩn thận thăm dò, sau đó dần dần trở nên trơn tru, sau đó lưu quang kim sắc đó di chuyển càng lúc càng nhanh, cho đến khi lực lượng thúc giục kia biến mất cũng chưa từng dừng lại.

Giang Mạch không biết mình lâm vào trong cảnh giới huyền bí đó bao lâu, chỉ biết đến khi nàng mở mắt ra thì trong phòng đã là nắng sớm tươi đẹp.
Một đêm lặng lẽ trôi qua?
Giang Mạch hoạt động thân thể, cũng không có một chút không khỏe nào, tinh thần phấn chấn giống như ngủ sâu một đêm.

Nhưng nàng rõ ràng không có ngủ, nhưng khi lâm vào trong cảnh giới thần bí đó cũng không cảm thấy thời gian trôi qua.

Nàng còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn, cũng chưa kịp quay đầu đi tìm bóng dáng của sư tỷ đã nghe thanh âm hệ thống nhắc nhở bên tai bỗng nhiên vang lên ——
【 Chúc mừng ký chủ đã tự mình lĩnh ngộ kỹ năng "Đả tọa", hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng, dũng cảm tìm tòi! 】
Giang Mạch ngẩn ra một chút, thì ra trước đó chính là đả tọa lu luyện.

Nghĩ đến đây trong lòng nàng nảy lên một ý tưởng, nhắm mắt lại lĩnh ngộ một lúc, quả thật lại "nhìn" thấy một mảnh lưu quang kim sắc lười biếng tản mạn không có chút thúc giục.
Đó là linh lực trong cơ thể nàng sao? Thì ra cấp bậc của trò chơi cũng không có kém như vậy, thật sự trong cơ thể nàng có chứa đựng linh lực sao?!
Giang Mạch đột nhiên cảm thấy có chút kinh hỉ, tuy rằng tối hôm qua không có học được bất cứ pháp thuật gì, nhưng có thể điều động linh lực trong cơ thể đối với nàng mà nói đã là một bước tiến bộ không nhỏ.

Huống chi vận dụng linh lực cũng không nhất định một hai phải dùng pháp thuật mà?
Giờ phút này Tiểu Bạch Hổ nóng lòng muốn thử, tay nhanh hơn não.

Vừa nghĩ đến đây, nàng đã bắt đầu điều động một sợi linh lực kim sắc che lấp đầu móng vuốt.

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đầu móng tay trắng như tuyết của nàng được bao phủ bởi một tầng ánh kim loại, sau đó Tiểu Bạch Hổ dùng móng vuốt cào lên trên sàn nhà, chỉ nghe "Két" một tiếng, mặt sàn trơn bóng ban đầu đã xuất hiện một vài dấu móng vuốt rõ ràng!
Sàn nhà này được lát bằng đá xanh, hơn nữa đá xanh của Tu Chân giới không phải cùng loại với đá xanh của thế gian, còn cứng hơn mấy lần.

Trước kia khi Tiểu Bạch Hổ mài móng vuốt trên sàn thì không để lại bất kỳ dấu vết gì, bây giờ lại cào được sàn nhà dễ như trở bàn tay.
Giang Mạch nhất thời kinh hỉ dị thường, nhưng mà nàng còn chưa kịp nở nụ cười thì đã nghe một tiếng máy móc cả kinh kêu lên bên tai: "Ký chủ, người đang làm gì vậy? Tại sao người lại cào hỏng sàn nhà rồi? Đây chính là phòng của sư tỷ đó!"
Nụ cười của Tiểu Bạch Hổ cứng đờ, lập tức thu hồi móng vuốt, sau đó có tật giật mình giấu móng vuốt ở phía sau.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Nãi Hổ ( có tật giật mình): Không phải ta, ta không có, là sàn nhà tự mình vỡ ra!
Vân Thanh Việt ( như suy tư điều gì): Là thời điểm mèo chuẩn bị cào nhà..