Enjoy
________________________________________________________________
Chuyển sinh sang dị giới cùng nữ thần
Haruto đã đổ mồ trong võ đường cho đến giữa trưa, khi cậu chuẩn bị thay võ phục sang thường phục để về nhà thì bị Ishikura cản lại.
“Haruto này, anh có chút chuyện cần chú mày giúp.”
Trên tay anh ấy cầm một cái hộp bìa cứng màu trắng trông giống như hộp bánh.
“Uh? Chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì to tát cả, à thì chỉ là. A, Shizuku! Em cũng tới đây đi.”
Ishikura gọi Shizuku vừa đi ngang qua lại.
“Sao thế, Kazu-senpai? Anh muốn tỏ tình với em hả? Xin lỗi nhé, trái tim em thuộc về Haru-senpai rồi.”
Haruto cười gượng trước bé kouhai đang đùa với vẻ thản nhiên.
“Nếu em có chút ngượng ngùng thì anh có thể sẽ ngại so với khi em nói việc em nói câu đấy với khuôn mặt đơ như vậy đó.”
Haruto thở dài rồi nói, Shizuku vặn hông và nghiêng đầu tạo vẻ tinh nghịch nhìn Haruto.
“Vậy anh thấy sao? Có động lòng không? Bị em quyến rũ rồi chứ?”
“…..Em nên luyện cơ mặt trước khi tạo dáng và nói câu đó đấy Shizuku.”
“Haru-senpai sẽ không hài lòng trừ khi anh ấy tán đổ con gái theo cách riêng của mình nhỉ. Khó cho em quá.”
“O-I, hai đứa bây ngừng lạc đề và nghe anh mày nói coi.”
Ishikura cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Shizuku và Haruto với vẻ mặt tức giận. Haruto cũng quay sang nhìn anh một cách nghiêm túc.
“Rồi, em sẽ lắng nghe lời nhờ vả của anh, Kazu-senpai. Thế lần này anh định nghiền nát băng nào vậy?”
“Xin hãy ra lệnh cho tụi em, thưa thiếu chủ.”
Shizuku cũng tỏ ra hào hứng trước lời nói đùa của Haruto.
Bình thường thì cô luôn bị hiểu nhầm do khuôn mặt vô cảm của mình. Nhưng thật sự thì cô là người rất tốt bụng và luôn hùa theo những trò đùa của Haruto theo nhiều cách khác nhau.
“Hai đứa bây nhé….Bớt xà lơ đi được không?”
Ishikura cạn lời trước lời trêu chọc của 2 đứa kouhai. Nếu không hiểu rõ anh ấy, thì khuôn mặt ảnh đủ để khiến không chỉ trẻ con mà cả người lớn cũng sợ phát khiếp.
Nhưng đối với Haruto và Shizuku, những người đã gắn bó với anh một khoảng thời gian rất lâu, bình tĩnh né ánh mắt sắc như dao của Ishikura.
Ngược lại, Shizuku lại trêu thêm khiến Ishikura càng bực hơn.
“Rồi rồi, Kazu-senpai là người có gương mặt “rắn” nhất Nhật bản luôn.”
“Ai “rắn” hả! Hàa…Mà, không. Dù sao thì anh muốn hai đứa thử cái này.”
Vừa nói, Ishikura vừa lấy một chiếc bánh trái cây cỡ nhỏ từ trong hộp.
“Ể, em ăn cái này được chứ?”
“Kazu-senpai này. Em không phải loại phụ nữ rẻ tiền có thể bị dụ bởi thứ này đâu.”
“Oi, cứ ăn đi. Mà chả phải em đang ăn rồi sao? Đúng là loại phụ nữ rẻ tiền ha!”
Shizuku đứng cạnh cậu, mồm nhét đầy bánh với đôi mắt sáng rực. Haruto cũng với lấy một miếng bánh và ăn.
“-Uh!? Ngon kinh khủng! Anh mua đâu vậy?”
Vị ngon của cái bánh khiến cậu mở to mắt.
Chiếc bánh có vị ngọt của kem sữa trứng, khi cho vào miềng thì vị ngọt sẽ lập tức lan tỏa ra khắp miệng. Sau đó, độ chua của trái cây cuốn đi vị ngọt của kem, tạo ra dư vị sản khoái. Kết cấu giòn tan của bột nhào cũng để lại điểm nhấn, Haruto xử xong cái bánh trên tay một cách nhanh chóng.
Khi nhìn sang bên cạnh, cậu thấy Shizuku đã chuẩn bị ăn miếng thứ hai.
“Có tiệm nào bán bánh trái cây ngon như vậy gần đây sao?”
“À, không. Thực ra, cái này là….do anh làm đấy.”
“Hả?”
“Gufu!!”
Lời thú nhận gây sốc của Ishikura khiến Haruto há hốc mồm và làm Shizuku bị nghẹn khi ăn tới chiếc bánh thứ ba.
“Ể!? Thật hả!? Cái này? Kazu-senpai làm á??”
“Không ngờ khuôn mặt xấu xa của Kazu-senpai lại có thể biến cả đường thành muối như thế này.”
“Anh mày không có khuôn mặt xấu xa hay năng lực đặc biệt gì hết.”
Giọng của Ishikura trở nên to hơn khi nghe lời nhận xét của hai đứa kouhai thô lỗ.
“Không, nhưng Kazu-senpai, món này rất ngon. Chất lượng của nó tốt đến mức nếu được đem bán trong cửa hàng thì cũng chẳng phải là lạ.”
“Ồ, ồ. Vậy sao?”
Nghe Haruto nói, cơn giận của Ishikura dần nguội đi.
“Đúng vậy, anh sẽ sớm mở được cửa hàng riêng với kĩ năng đó thôi. Và tên của nó sẽ là [Gap of Lightning 893].”
“Được rồi, Shizuku. Vô đấu tập với anh nào.”
“A-a, em còn phải phụ giúp gia đình nữa.”
Như thể muốn trốn khỏi Ishikura đang tiến đến gần, Shizuku nhanh chóng phi vào nhà mình ngay sát võ đường.
“Thiệt tình con bé ấy, nếu cứ im lặng thì cũng dễ thương đấy. Phí nhan sắc quá.”
“Chà, thế mới là Shizuku. Ngược lại, nếu em ấy im lặng và thôi đùa nghịch thì có hơi đáng sợ đấy.”
“Đúng là vậy ha.”
Ishikura đồng ý với lời Haruto nói.
“Dù vậy, bánh trái cây của anh rất ngon. Anh làm đồ ngọt ngon như thế từ khi nào vậy Kazu-senpai.”
Haruto biết rằng sở thích của Ishikura là làm đồ ngọt, đồ anh ấy làm lúc trước cũng rất ngon. Nhưng nếu so với món cậu mới ăn thì thua xa một trời một vực.
“Chà, trong thời đại bây giờ, nếu em tìm trên internet thì sẽ biết được rất nhiều công thức nấu ăn mà. Hơn nữa ta còn có thể xem video về chúng nữa, phải không?”
“Haha, tuyệt thật đó. Lần sau hãy dạy em làm đồ ngọt nhé. Em không quen lắm với mấy món ngọt phương Tây.”
“Được, chốt kèo. Lần sau hãy cùng làm bánh nhé.”
“Chốt. Ấy chết, em phải về sớm rồi. Em còn phải đi làm thêm sau khi đi chợ nữa.”
Haruto nói trong khi liếc nhìn đồng hồ treo tường ở võ đường. Sau khi mua natto mà bà nhờ buổi sáng nay, thì tối cậu sẽ đến tư gia Toujou để làm việc.
“Vậy ư, Haruto bắt đầu làm thêm trong kỳ nghỉ à.”
“Ừm. Vậy hẹn anh lần sau nhé Kazu-senpai.”
“Ừ, cố lên nhé Haruto.”
Haruto tạm biệt Ishikura rồi rời võ đường. Trên đường từ võ đường đến siêu thị, Haruto nhớ lại chiếc bánh trái cây do Ishikura làm mà cậu đã ăn trước đó.
“Hẳn Ryouta-kun sẽ rất vui nếu mình làm bánh trái cây cho em ấy nhỉ.”
Tưởng tượng cảnh Ryouta mỉm cười ngây thơ, Haruto cười nhẹ.
“Dù mình tự tin rằng có thể làm được trứng chén hấp hay ohagi ngon, nhưng mà đối với đồ ngọt Phương Tây thì…”
Haruto biết cách làm bánh, nhưng cậu không biết phải nêm độ ngọt như nào mới ngon được.
“Dù khi ăn thì nó vẫn ngọt”
Haruto lẩm bẩm điều ấy, chẳng mấy chốc cậu đã đến siêu thị.
Vào buổi chiều giữa hè, dưới ánh nắng gay gắt không thương tiếc. Haruto bước vào siêu thị với mồ hôi đầm đìa.
Khi bước vào siêu thị và cầm lấy cái giỏ hàng ở lối vào. Cơ thể cậu được bao trùm bởi luồng khí mát từ điều hòa, khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Uh? Đáng ngạc nhiên là ở đây đông thật.”
Theo suy nghĩ của Haruto, sẽ có rất ít người ở siêu thị vào buổi trưa. Nhưng hiện tại đang là mùa hè nên có nhiều người đến bất ngờ.
Khi Haruto đi bộ qua các gian hàng với mục tiêu là mua natto, một biển quảng cáo thu hút sự chú ý của cậu.
“Ồ? Đang là thời điểm giảm giá sao? Thảo nào có nhiều người đến thế.”
Đây có lẽ là chiến lược của siêu thị nhằm thu hút khách hàng bằng cách mở đợt giảm giá vào thời điểm vắng khách.
“Xem nào, xem nào. Có gì tốt không ta?”
Haruto lại gần và kiểm tra tờ quảng cáo. Có vẻ như tâm điểm của đợt giảm lần này là thịt.
“128 yên cho 100g thịt bò ba chỉ….Hmm. Rẻ thì rẻ thật, nhưng….vẫn không đáng để mình nhảy vào mua.”
Haruto cảm thấy không bị thu hút bởi mặt hàng giảm giá. Cậu không bị thu hút bởi thịt có lẽ là bởi sự thèm ăn của cậu đã giảm do đi bộ dưới cái nóng như đổ lửa lúc trước.
“Còn gì nữa không nhỉ….Aa, gia vị rẻ hơn này. Lẽ ra mình nên kiểm tra lại số lượng gia vị còn lại ở nhà…Hmm? Ể!?”
Đang độc thoại giữa chừng, Haruto mở to mắt ra và nhìn chằm chằm vào một điểm trong quảng cáo.
“Dầu vừng, chỉ…78 yên thôi saoo?”
Rẻ. Siêu rẻ luôn.
Dầu vừng là loại hàng được phân loại là xa xỉ đối với Haruto. Ngay cả các sản phẩm rẻ chính hãng từ siêu thị cũng có giá từ 200-300 yên. Chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến đồng 500 yên đi chợ bay sạch rồi.
Dầu vừng có rất nhiều công dụng. Mùi thơm của nó có thể kích thích lại sự thèm ăn kể cả trong mùa hè. Và nó còn có thể khiến món ăn ngon hơn chỉ bằng cách rắc lên rau xào hoặc cơm chiên.
Vào một đêm hè nóng nực, không gì tuyệt hơn món kim chi cho một ít đậu phụ và phủ dầu vừng ở trên.
“Mình phải mua nó!!”
Haruto vội vã chạy đến khu vực bán dầu.
Thở hổn hển, Haruto đứng trước chai dầu vừng được bày trên kệ. Trong mắt cậu phản chiếu lại con số được viết trên tờ giấy màu vàng kia. Không sai vào đâu được đó là số 78.
“Chuyện gì….Chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy?”
Tinh thần của cậu bị lung lay bởi mức giá cực sốc.
“Mình không thể tin là dầu vừng lại rẻ vậy…Đúng rồi! Đây là thế giới khác! Chắc chắn đây là chuyển sinh mà mọi người đồn rồi.”
Trong khi miệng lẩm bẩm điều gì đó ngớ ngẩn, cậu với lấy sản phẩm trên kệ, nhưng đột nhiên nhận ra cái gì đó rồi thu tay lại.
Ánh mắt cậu bị xuyên tạc bởi lời nhắn được viết dưới giá của quảng cáo.
“Mỗi người chỉ được một chai…Kuh, lại là mày à?”
Như thể người hùng đối mặt quỷ vương, Haruto nhìn chằm chằm vào lời nhắn đó với đôi mắt đầy thù hận.
Câu nói [Mỗi người một lần] là kẻ thù của tất cả các bà nội trợ. Tới mức các bà nội trợ trên thế giới có thể triệu hồi bạn bè và người thân của họ tới để đối đầu với kẻ thù hùng mạnh này.
Haruto nhanh chóng rút điện thoại ra và bấm bàn phím với tốc độ bàn thờ để triệu hồi người trợ giúp.
Trái ngược với cảm xúc của Haruto hiện tại, tiếng chuông nhàn nhã của chiếc điện thoại vang lên.
Có lẽ bây giờ, các bà nội trợ khác đang bị ám ảnh bởi thịt, sản phẩm chính của họ. Cậu phải có được đống dầu vừng này bằng cách tận dụng khoảng thời gian đó.
Haruto cố gắng trấn tĩnh cảm xúc mình và kiên nhẫn chờ đợi đầu dây bên kia trả lời. Vài giây sau, cuối cùng cũng kết nối được, giọng nói vô tư của thằng bạn thân vang lên bên tai Haruto.
“Yo~, có gì không.”
“Giờ mày rảnh không!? Đến siêu thị ngay giúp tao!?”
“Ừ, nhưng mà áp lực khủng khiếp này. Lại nữa à?”
“Ừm! Chắc chắn tao sẽ không để vuột mất cơ hội lần này đâu.”
Cho đến nay, Haruto đã nhiều lần gọi Tomoya giúp để có thể sống sót trước kẻ thù hùng mạnh [Mỗi người một lần] ấy. Nói cách khác, họ vừa là bạn thân vừa là đồng đội.
Tuy nhiên, lần này cậu lại nhận được câu trả lời bất lợi từ đồng đội mình.
“Aa…Xin lỗi, chừ tao đang còn luyện tập với mấy đứa trong ban nhạc.”
“…Thế à, vậy thôi, lỡ làm phiền mày rồi. Cứ chăm chỉ luyện tập đi, đừng lo cho tao.”
“Ừ, ừm. Sao nhỉ, xin lỗi mày nhé.”
Chắc hẳn cậu ta đang rất nản, Tomoya xin lỗi với giọng điệu sâu sắc.
“Không, không sao. Mày không có lỗi gì hết. Tạm biệt nha.”
Haruto ấn vào màn hình điện thoại để kết thúc cuộc gọi. Đồng thời, cậu cũng thở dài.
“Hàa~, dù sao cũng mua được một chai, đành chịu vậy.”
Haruto lấy một chai dầu vừng từ kệ rồi đặt vào giỏ hàng một cách vui vẻ.
“Hàa, mua natto rồi về nào.”
Haruto bắt đầu bước đi một cách khập khiễng. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên phía sau cậu.
“Otsuki-kun?”
Nghe thấy giọng nói đó, Haruto quay lại và nhớ ra. Ở dị giới, chắc chắn sẽ luôn có một người xuất hiện.
Đó là nữ thần.
Một nữ thần sẽ ban sức mạnh to lớn cho các anh hùng và đôi khi cứu họ khỏi hiểm nguy.
Và giờ đây, nữ thần đó đang ở trước mặt cậu.
Trước mặt Haruto, người đã kiệt sức sau khi thách thức tên quỷ vương hùng mạnh mang tên [Mỗi người một món] ấy. Nữ thần đó lại một lần nữa ban cho cậu sức mạnh để đứng lên.
“Aa! Toujou-san!! Cậu quả là một nữ thần!”
“Fueee!?”
Ayaka vô tình thốt lên một tiếng kỳ lạ trước tinh thần và lời nói khó hiểu của Haruto.
___________________________________________________________
Tui đã phải kiểm tra lại coi thử mình dịch đúng truyện không sau khi đọc tiêu đề :))))