Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 17



Cười đau bụng với cái gia đình này luôn <( ̄︶ ̄)>

Quá mạnh!

Enjoy!

               _________________________________________________________________________________

Vòng vây cha, mẹ và em trai

Sau khi về nhà và chuẩn bị, Haruto đến thăm tư gia Toujou lần thứ 3.

Trước lối vào của căn biệt thự lộng lẫy, Haruto nhấn nút trên hệ thống liên lạc. Đầu dây bên kia trả lời ngay lập tức.

“Đây, đâ~y. Otsuki-kun phải không?”

“Vâng. Otsuki từ dịch vụ việc nhà đây ạ.”

“Cô đang đợi cháu đó~. Ryouta-, onii-chan tới nè con! Mở cửa cho anh vào đi! A, giờ Ryouta đang ra mở cửa nên con đợi chút nhé Otsuki-kun.” 

“Vâng, con cảm ơn”

Ngay khi cậu vừa dứt lời cảm ơn, thì cánh cửa mở toang ra.

“Onii-chan!”

“Ya. Chào em, Ryouta-kun”

“Chào anh! Nhanh lên onii-chan! Mấy con cá tuyệt vời lắm luôn đó!”

Ryouta đang có tâm trạng rất tốt, hào hứng nói. Thằng bé nắm lấy tay cậu rồi kéo vào phòng khách như lần trước.

“Chào mừng con Otsuki-kun”

Khi cậu bước vào phòng khách, mẹ của Toujou, Ikue đứng dậy khỏi ghế sofa rồi mỉm cười chào cậu.

“Con xin lỗi vì đã làm phiền ạ.”

“Ya! Otsuki-kun! Con tới rồi.”

Tiếp theo là cha của Toujou, Shuichi cũng chào cậu. Một thùng giữ nhiệt khá lớn được đặt dưới chân ông.

Haruto hướng ánh mắt đến cái thùng giữ nhiệt lớn đó và nói.

“Con đã nghe từ Toujou-s….Ayaka-san. Shuichi-san đã bắt được cá cam, cá tráp và cá thu đúng không ạ.”

Khi nghe Haruto nói như vậy, Shuichi đã hào hứng nói với vẻ mặt như "Thật tốt khi con đã nghe về nó!".

“Đúng vậy! Một đối tác kinh doanh của công ty bác thích đi xả stress bằng việc câu cá. Lúc đầu, bác nghĩ như hôm nay sẽ ế! Nhưng khi con cá cam này cắn câu, ban đầu bác nghĩ sẽ dễ thôi! Bác thậm chí không cần phải điên cuồng quay cần câu với toàn bộ sức mình nữa! Và đến khi kéo đến được tầm 20 mét còn lại, thì nó lại trở nên điên cuồng hơn, lực kéo như một con trâu vậy, đó là một cuộc chiến sinh tử! Phải mất 15 phút, không tận 30 phút, để bắt được con cam này đó...”

“Mình à. Nếu nói dông dài như thế, sẽ khiến độ tươi của cá giảm đó.”

Với đôi mắt lấp lánh, Shuichi say sưa kể lại cho Haruto nghe quá trình ông câu được con cá cam. Tuy nhiên, câu chuyện của ông đã bị Ikue cắt ngang.

“Fumu, đúng nhỉ. Mất công giữ tươi cho nó rồi mà. Để Otsuki-kun xử lý nó càng sớm càng tốt chứ nhỉ.”

“Vâng, cứ để đó cho con.”

Shuichi nói với vẻ hơi tiếc nuối, Haruto gật đầu đáp lại với một nụ cười gượng.

“Dù vậy nhưng những con cá này đều có kích thước rất đẹp. Cá tráp đúng cỡ này là ngon nhất đấy ạ.”

Haruto nói trong khi nhìn vào cái chúng giữ nhiệt dưới chân Shuichi, ông ngay lập tức đáp lại.

“Con cá tráp này nhé! Lúc đầu, bác cảm thấy trục câu trở nên nhẹ hơn! Nhưng sau đó nó dựt mạnh nên bác phải cố gắng điều chỉnh cần! Rồi cuối cùng bác cũng đã câu được nó đó. Nó vùng vẫy dễ sợ luôn, may mà không bị đứt dây câu….”

“Mình?”

“À, đúng rồi…. Otsuki-kun, việc chế biến nhờ con nhé.”

Shuichi bị Ikue ngắt lời lần nữa, nói với vẻ thất vọng.

“Vậy bây giờ mang cái thùng giữ nhiệt này vào bếp nào.”

Haruto cảm thấy hơi thông cảm cho Shuichi, người đang muốn nói về cảm giác phấn khích của bản thân khi bắt được một con cá, nhưng cậu vẫn quyết định ưu tiên độ tươi của con cá và nâng thùng giữ nhiệt lên.

Tuy nhiên, khuôn mặt cậu dần méo mó vì cái thùng nặng hơn dự kiến.

“Để bác giữ đầu bên kia cho.”

“A, xin lỗi. Phiền bác giúp con rồi.”

Kích thước con cá cam là 70 cm, cá thu là 60 cm. Còn con cá tráp cũng có kích thước khoảng 40 – 50 cm. Nên bây giờ cái thùng giữ nhiệt này không phải là thứ mà một người có thế khiêng.

Haruto và Shuichi cùng nhau khiêng cái thùng vào bếp.

“Cảm ơn ạ. Phiền bác quá. Vậy cháu bắt đầu ngay đây, nhưng trước đó có món nào bác muốn cháu làm không?”

Ngay khi Harusho hỏi như vậy, cửa phòng khách chợt mở ra rồi Ayaka bước vào.

“A, Otsuki-kun. Cậu đến rồi. Ừm…..chào cậu.”

“À, vâng. Eto…chào cậu.”

Cả hai người vẫn còn nhớ tới sự việc xảy ra ở siêu thị điện máy trước đó nên lời chào giữa cả hai có hơi chút khó xử.

Ikue nhận thấy sự thay đổi trong cách cư xử giữa hai người và nhìn con gái mình với vẻ thích thú.

“G-gì vậy?”

Cô con gái để ý thấy ánh mắt từ người mẹ, có chút bực dọc hỏi.

“Otsuki-kun sẽ nấu một món chứa tất cả tình cảm của cậu ấy đấy. Ayaka muốn ăn gì nào?”

“A, tình cảm gì chứ, c-con không biết gì hết.”

Ayaka cau mày trước lời nói của mẹ cô. Mặt khác, Ikue trông rất thích thú, và lần này cô nhìn sang Haruto.

“Con biết chứ nhỉ~! Nè, Otsuki-kun? Lý do vì sao đồ ăn con nấu rất ngon không chỉ vì con là một đầu bếp giỏi, mà còn vì con đã đặt rất nhiều tình cảm cảu mình vào đó, đúng chứ?”

“Ể, à vâng. Con nấu bằng tất cả cảm xúc của mình dành cho mọi người.”

“Đóo! Otsuki-kun đang nấu cho Ayaka bằng cả trái tim đúng không?”

“À, không. Cái đó…không chỉ mỗi Ayaka-san đâu, mà cả mọi người nữa ạ.”

“Ara! Con tốt thật đấy Otsuki-kun”

“Cô quá khen….”

Haruto nở nụ cười gượng gạo trên mặt khi nhận ra Ikue chính là người quyền lực nhất gia đình Toujou.

“Nè nè, onii-chan. Em, muốn ăn sashimi.”

Ryota đưa ra yêu cầu của mình với Haruto, người bị bối rối bởi những lời nói của Ikue mà không thể xác định được rằng cô đang đùa hay nghiêm túc.

Coi như đây là chiếc phao cứu sinh, Haruto cúi xuống nhìn Ryouta rồi đáp.

“Anh hiểu rồi. Giờ anh sẽ làm Sashimi với ba chú cá này nhé.”

“Tuyệt vời!!”

Ryouta ngây thơ thích thú trước lời nói của Haruto. Shuichi cũng gật đầu đáp.

“Quả nhiên cá tươi là phải ăn sashimi nhỉ. Thế mới là người Nhật chứ”

“Con hiểu rồi. Vậy thì hôm nay chúng ta ăn sashimi cá cam, cá tráp và cá thu nhé. Ikue-san và Ayaka-san có đồng ý không?”

Haruto hỏi ý kiến hai người còn lại.

“Tất nhiên! Cô rất mong chờ đấy.”

“Tớ cũng, muốn ăn sashimi.”

Với sự đồng ý của gia đình Toujou, Haruto bắt tay vào nấu ăn. Shuichi bước vào bếp, trên tay cầm túi nhựa.

“Nói mới nhớ, Otsuki-kun này. Ban đầu, bác cũng định nhờ con làm sashimi, vì thế bác đã mua nhiều dụng cụ và rau củ khác nhau để con dùng.”

“Ồ, vậy ạ? Con xem bên trong có được không?”

Haruto nhận chiếc túi nhựa từ Shuichi rồi kiểm tra bên trong.

Bên trong, có một dụng cụ cạo vảy cá, một máy xay nhuyễn cắt nhỏ rau củ để trang trí. Và các loại rau củ bao gồm cà rốt, củ cải, dưa chuột, tía tô và những thứ khác có thể được sử dụng làm đồ trang trí.

“Cảm ơn bác nhiều, Shuichi-san. Như này thì chắc chắc vị ngon của sashimi sẽ tăng lên rất nhiều.”

Khi Haruto cảm ơn, Ikue mỉm cười như thể đang trêu Shuichi.

“Con người này đã mua rất nhiều thứ nhưng lại quên mất đi cái quan trọng nhất là wasabi đó, con biết không?”

“Ahahaha, không~, em nói quá rồi.”

Trước lời nói của Ikue, Shuichi ngượng ngùng gãi đầu. Haruto cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi biết lý do tại sao Ayaka lại cố tình chỉ mua wasabi ở siêu thị.

“Con sẽ xong nhanh thôi.”

Đầu tiên, Haruto nắm lấy đuôi của con cá cam và đặt nó lên thớt, sau đó rửa nhẹ nước lên để loại bỏ vảy. Khi đã loại bỏ hết vảy, cậu chặt đầu, cắt vây, mổ bụng, moi nội tạng ra ngoài và chặt thân cá thành ba khúc.

Shuichi rất ấn tượng khi nhìn thấy con cá cam bị chặt thành ba khúc trong nháy mắt.

“Con thực sự rất khéo nhỉ. Xem đã mắt thật đấy.”

“Cảm ơn bác ạ. Bản thân con chưa bao giờ nấu một con cá chất lượng như vậy, nên có hơi lo lắng không biết có xử lý được đúng cách hay không. Nhưng nhờ thứ này thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi.”

Nói vậy, Haruto khẽ nâng con dao đang cầm trên tay lên. Con dao mổ cá mà cậu đang sử dụng là của gia đình Toujou, nó có một dòng chữ được khắc trên đế của tay cầm, biến nó trở thành một con dao rất sang trọng.

Độ sắc bén của nó là không cần bàn, thậm chí con cá cam với kích thước lớn và có xương cứng cũng không thể làm khó được nó.

Sau khi chặt tất cả thành 3 khúc, Haruto cắt bỏ xương của từng con cá và loại bỏ xương bụng cho dễ ăn hơn.

“Tuyệt vời quá. Không biết mình có nên học cách xử lý cá từ Otsuki-kun không ta.”

Ikue vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn và nhìn vào bếp.

“Con không phiền đâu ạ.”

Haruto trả lời trong khi róc lớp da cá xuống thành ba tấm.

“Ara thật ư? Vậy lần sau dạy cô nhé! Ayaka cũng tham gia luôn nhỉ? Sẽ rất tuyệt nếu sau này con muốn làm cho chồng ăn đấy, đúng chứ?”

“Ể? Không, con….”

Nhìn Ayaka có vẻ hơi bối rối, Ikue nở một nụ cười đầy biểu cảm "Ufufufu.".

“Con không thích sao? À, nhưng nếu một người như Otsuki-kun làm chồng con thì không cần lo nữa nhỉ?”

“Đợi đã? Mẹee! Mẹ đang nói gì trước mặt Otsuki-kun vậy”

Mặt Ayaka đỏ bừng lên khi nghe mẹ mình nói. Thấy con gái như vậy, Ikue bình tĩnh nói.

“Ara, mẹ chỉ đang nói là [người・giống・Otsuki-kun] thôi mà ta?”

“….Mẹ, con ghét mẹee”

Trước sự xấu tính của Ikue, Ayaka bĩu môi và tỏ thái độ hờn dỗi. Nhưng, Ikue vẫn tiếp tục vui vẻ nói chuyện với Haruto.

“Otsuki-kun này. Xin lỗi con vì bị con gái cô hiểu lầm một cách kì lạ vậy nhé. Con bé có hơi ngây thơ một chút nhưng hãy tiếp tục thân thiết với nó nhé.”

“Ahaha, con cũng muốn như vậy ạ.”

Trong khi róc da cá thành ba tấm, Haruto cười và đưa ra một câu trả lời an toàn trong khi vừa lo lắng cho Ayaka đang tỏ biểu cảm hờn dỗi “Con đang có tâm trạng xấu” với mẹ cô. Nhưng cho đến nay, không có dấu hiệu nào cho thấy lời phàn nàn của cô đến được tai người mẹ cả.

Ở một bên, Shuichi đặt tay lên cằm và từ từ mở miệng, nói với vẻ mặt trang trọng.

“Vậy sao. Nếu Ayaka kết hôn với Otsuki-kun thì chúng ta thành gia đình nhỉ. Hay nói cách cậu ấy sẽ thành con rể mình….Hmm, ý kiến hay đó. Mà khoan, mình vẫn chưa sẵn sàng chứng kiến đứa con gái dễ thương đi lấy chồng…”

Shuichi đang phải vật lộn với suy nghĩ trong thế giới riêng của mình trong khi vừa lẩm bẩm.

Trước lời lẩm bẩm gây sốc đó, sự hờn dỗi của Ayaka dành cho mẹ cô bị thổi bay.

“Đợi đã cha!! Đừng có tự mình tưởng tượng ra những điều kì lạ vậy chứ!!”

Trong trường hợp của Ikue, Ayaka biết rằng bà ấy rõ ràng đang nói đùa và trêu chọc cô. Vì vậy, cô chỉ bĩu môi và gắt gỏng và không chấp nhận thái độ đó từ tận đáy lòng. Nó giống như mẹ và con gái đang đùa giỡn với nhau vậy.

Tuy nhiên, lời lẩm bẩm vừa rồi của Shuichi khá nghiêm túc. Và thay vì nói với mọi người, ông đang tự lẩm bẩm với chính mình như thể đang nghĩ về điều đó, và có cảm giác như ông đang thực sự nghiêm túc.

“Onii-chan, anh định kết hôn với onee-chan ư?”

“Này Ryouta! Otsuki-kun hiện đang cầm dao đấy nên đứng nói gì khiến anh ấy phân tâm chứ! Nguy hiểm lắm đó!”

Ayaka nắm lấy tay em trai cô, người đang nhìn con dao mổ cá trên tay Haruto, và kéo em ấy đi.

“Nhưng nếu onee-chan kết hôn với onii-chan, thì onii-chan sẽ trở thành onii-chan thực sự của em, phải không ạ?”

Ayaka không thể không ngoảnh mặt đi khi Ryota nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt phấn khích, có lẽ thằng nhóc đang tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra khi Haruto thực sự trở thành anh trai nó.

“Không đời nào bọn con kết hôn được!! Bọn chỉ mới là học sinh cao trung thôi!”

“Ara, vẫn có thể cưới được nếu có sự đồng ý của cả hai gia đình mà?”

“Mou! Mẹ im lặng đi!”

Sau đó, cuộc nói chuyện của gia đình Toujou diễn ra như thể một bộ romcom vậy.

Cảm thấy sẽ nguy hiểm nếu như xen vào, Haruto quyết định tập trung vào con cá trước mắt.

Sau khi hoàn tất việc nấu nướng, Haruto dọn sashimi lên đĩa.

“E~to, tạm thời thì, món sashimi đã xong rồi, nhưng….”

Haruto ngập ngừng mang sashimi ra bàn ăn. Trong khi cậu đang nấu ăn thì gia đình Toujou đang rơi vào tình trạng khá hỗn loạn.

Shuichi nghiêm túc cân nhắc, còn Ryota ngây thơ hỏi về hôn nhân. Ayaka dừng lại trong khi đỏ mặt. Và Ikue thì trông có vẻ rất tận hưởng với tình huống này và thỉnh thoảng lại trêu chọc cô nàng.

Haruto ngập ngừng gọi gia đình Toujou.

“Ano….Sashimi cá cam đã xong rồi. Ta cùng ăn chứ.”