Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 33



Enjoy!

               ___________________________________________________________________________________

Hoàng hôn giữa mùa hè oi bức

Haruto và mọi người chơi cho đến khi bị ướt từ đầu đến chân.

Ayaka, người lúc trước kiềm chế vì không có đồ để thay cũng đang ướt như chuột lột.

Haruto nhìn sang Ayaka đang vui vẻ cùng Ryouta, và nhớ về hành động trước đó của mình.

Cậu không hề có động cơ thầm kín nào khi ôm Ayaka lúc cô sắp ngã xuống.

Đỡ lấy cô là điều duy nhất tồn tại trong tâm trí cậu lúc đó.

Tuy nhiên, sau khi ngã, Haruto đã vô thức ôm chặt Ayaka.

(Liệu có phải do mình phát điên bởi cái nóng này không nhỉ?)

Nghĩ lại thì, hành động khi đó chẳng khác nào quấy rối tình dục hay sao?

Nếu lúc đó cô ấy hét lên rồi cho cậu ăn tát thì cũng không thể phàn nàn gì được.

Nhưng, Ayaka lại không hề tỏ ra tức giận.

Đúng hơn là cậu cảm thấy như cổ đã thả lỏng cơ thể ra và chấp nhận nằm trong vòng tay cậu.

(……..)

Ngay cả bây giờ, khung cảnh đó vẫn in sâu trong tâm trí Haruto.

Hình dáng tuyệt vời của Ayaka khiến trái tim Haruto rung động.

Những giọt nước như ngọc trai nhỏ giọt trên mái tóc màu lanh bóng loáng dưới ánh nắng của cô.

Gò má ửng đỏ.

Tiếng thở nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi căng mộng và mềm mại.

Kỳ vọng và bất an, tất cả đều có trong đôi mắt ẩm ướt như thu hút ánh nhìn của cậu bằng ma thuật và khiến cậu không muốn buông cô ra.

Cảnh tượng đôi mắt đó từ từ đến gần.

Nếu khi ấy không có ai ở gần.

Nếu chỉ có hai người.

Có lẽ…

Haruto bất ngờ bị tạt nước trong khi đang nghĩ vu vơ.

“――Wapuu”

“Fufufu, Otsuki-kun, có sơ hở.”

Haruto lắc đầu và chớp mắt.

Trước mặt cậu là Ayaka, người đang mỉm cười hạnh phúc.

Bắt gặp ánh mắt của cô nàng, Haruto đột nhiên đảo mắt đi.

Ngay cả bản thân cậu cũng không thể lý giải được tại sao.

Tuy nhiên, bây giờ cô nàng trông rất hấp dẫn đối với Haruto.

Ngay từ ban đầu Haruto biết rằng cô gái tên Toujou Ayaka rất dễ thương.

Từ quan điểm của cậu, ngoại hình của Ayaka đã được chăm sóc chu đáo một cách xuất sắc, và cậu cũng tin chắc rằng mấy đứa con trai ở trường cũng như những người đàn ông đi ngang qua đều sẽ bị thu hút.

Nhưng, đó chỉ đơn thuần rằng “Toujou Ayaka là một cô gái xinh đẹp”, nó giống như nhìn vào một bức tranh đẹp với chất lượng nghệ thuật tuyệt vời vậy.

Và Haruto cũng là đàn ông.

Cậu thích ngắm những cô gái xinh đẹp và việc được nói chuyện, tương tác với họ khiến cũng sẽ khiến cậu cảm thấy vui vẻ.

Đúng, cho đến tận bây giờ, nó chỉ dừng ngang mức “Vui vẻ”.

Nhưng lúc này, có cảm giác như thứ gì đó không phải là niềm vui đang cuộn xoáy trong tim cậu, một cảm xúc mà ngay cả Haruto cũng không thể hiểu được. (Conditinhyeu đóa)

“Yosh! Bắt được Ryouta rồi!”

“Ahahaha! Onii-chan giúp em với!”

Ayaka và Ryouta chơi đùa với nhau.

Haruto cũng tham gia, giả vờ "bình thường" trong khi cố gắng che giấu cảm xúc bên trong mình.

“Chuẩn bị! Đỡ này!”

Giang rộng hai tay, Haruto đổ nước lên người Ayaka và Ryouta nhiều nhất có thể.

“Awawa! Được rồi Ryouta-kun!”

“Em bảo anh giúp em mà! Onii-chan xấu tính!”

Sau khi bị Haruto tạt nước, cả hai cười vui vẻ trong khi lên tiếng phản đối.

"Ryouta, hãy hợp lực để đánh bại Otsuki-kun nào!"

“Vâng! Cùng đánh bại Onii-chan!”

Chị em nhà Toujou quyết tâm đánh bại Haruto và dần thu hẹp khoảng cách.

“Anh không dễ dàng bó tay chịu trói đâu.”

Với nụ cười dũng cảm trên khuôn mặt, Haruto nhanh chóng chạy trốn khỏi hai người họ.

"A! Đợi đã! Onii-chan đang chạy trốn kìa!"

“Đuổi theo, Ryouta!”

Haruto liếc nhìn hai người đang vội vã đuổi theo rồi bỏ chạy.

Sau khi chạy được một lúc, cậu giảm tốc độ và cố tình bắt để bị bắt.

“Onii-chan, bắt được rồi!”

“Bị bắt mất rồi. Ryouta-kun nhanh quá đi mất.”

Haruto nhẹ nhàng vuốt ve đầu Ryouta, người đang ôm eo cậu.

Sau đó, không chỉ Ryouta mà cả Ayaka cũng tham gia cùng họ.

“Tớ cũng bắt được Otsuki-kun rồi nhá!”

“Hả!? Đợi!?”

Từ một hướng khác với Ryouta, Ayaka ôm chặt cánh tay Haruto.

Nhìn thấy cô như vậy, Haruto thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Ôm tay cậu vào lòng, cô nở một nụ cười hồn nhiên, những cảm xúc cuộn xoáy trong lồng ngực Haruto sắp sửa trào ra.

Dễ thương quá đi.

Haruto thực sự nghĩ như vậy về Ayaka.

Cảm xúc đó, không chỉ là do vẻ ngoài của cổ.

Dáng vẻ khi chơi đùa cùng em mình.

Nụ cười hồn nhiên lúc này của cô ấy.

Dù má đã nhuộm đỏ, nhưng cô vẫn cố thu hẹp khoảng cách với cậu.

Tất cả những điều đó đều làm trái tim Haruto đập liên hồi.

“Tiếp theo đến lượt Otsuki-kun làm quỷ đó.”

"Yay! Chạy thôi!"

Nghe chị mình nói, Ryouta nhanh chóng bỏ Haruto ra và vừa cười vừa chạy đi.

Cậu tự hỏi từ khi nào mà đây đã trở thành trò đuổi bắt, thì Ayaka bỗng thì thầm vào tai Haruto.

“Bắt em(tớ) đi.”

Nghe những lời đó, Haruto lập tức quay mặt về phía cô, nhưng Ayaka ngay lập tức buông tay Haruto và vội vàng bỏ chạy.

Ngay trước khi cô rời, trái tim Haruto rung động khi ánh mắt cậu và cô giao nhau.

Mong muốn trong người đang thôi thúc Haruto phải chạy hết sức để bắt Ayaka lại.

Tuy nhiên, không có chuyện cậu ngoan ngoãn nghe theo nó và nhanh chóng rượt bắt Ryouta.

Haruto điên cuồng đuổi theo Ryota như muốn tránh ánh mắt của Ayaka, người đang nhìn cậu với ánh mắt có chút không hài lòng.

――――――――――――――――――――――――

Sau khi vui đùa dưới nước lâu hơn dự kiến, Haruto cùng hai chị em leo lên khỏi bể khi mặt trời đã bắt đầu lặn.

“Vui quá xá!!”

Ryouta hét lên trong khi cả người ướt sũng.

“Này, lấy khăn lau người đi chứ.”

Ayaka lấy chiếc khăn tắm từ trong ba lô ra và bỏ lên đầu Ryouta.

Haruto nói với Ayaka, người đang lau đầu Ryouta bằng khăn tắm.

"Ayaka-san. Nếu không phiền, thì cậu hãy dùng cái này đi."

Nói rồi, Haruto đưa Ayaka chiếc áo sơ mi mà cậu mang theo để thay.

“Ể? Nhưng đây là đồ Otsuki-kun mang theo để thay mà…”

Ayaka tỏ ra hơi hoang mang.

“Để người bị lạnh không tốt cho cơ thể con gái đâu.”

“Nhưng…dù áo tớ đã bị dê ăn mất, tớ vẫn có đồ lót để thay, chắc vẫn có thể xoay xở được mà.”

“Nhưng nếu áo cậu bị ướt thì chắc chắn đồ lót để thay cũng sẽ ướt theo đúng chứ.”

“Ừm…”

Thấy Ayaka lắc đầu, khiến Haruto có hơi buồn.

“Chắc cậu không thích mặc áo của tớ đâu nhỉ? Nếu thế thì….đành chịu vậy.”

“A, k-không phải! Không phải thế mà!”

Ayaka vội vàng xin lỗi Haruto, đang trông có vẻ hết sức chán nản.

“Chỉ là, nếu tớ mặc đồ của cậu, thì Otsuki-kun vẫn sẽ mặt đồ ướt sao?”

“Cậu không cần lo đâu. Thời tiết như này thì vắt tý là khô ấy mà.”

"Cậu có chắc là ổn không?"

Haruto gật đầu mạnh mẽ với Ayaka, người hỏi với ánh mắt ngước lên.

“Không sao cả. Ngược lại, nếu để Ayaka-san cứ mặc đồ ướt như vậy, khiến tớ có chút khó chịu.”

Chỉ mình khô ráo và để một người con gái ướt như chuột lột ư. Đối với Haruto, điều đó vi phạm nguyên tắc của một quý ông.

“Cậu chỉ cần dùng là tớ vui rồi.”

“….Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Otsuki-kun.”

Ayaka nhận quần áo từ Haruto để thay.

“Vậy thì Ryouta-kun, ta cùng đi thay đồ nhé.”

“Vâng”

Nắm tay Ryouta, Haruto tiến đến phòng thay đồ cho nam ở khu vui chơi dưới nước. Trong khi, Ayaka đi đến phòng thay đồ nữ.

Sau khi giúp Ryouta thay quần áo, Haruto vắt áo sơ mi của mình để loại bỏ càng nhiều nước càng tốt trước khi mặc lại.

Cảm giác vải ướt dính vào người khiến Haruto vô tình cau mày, nhưng ngay lập  tức trở lại bình thường khi nghĩ đến Ayaka.

Sau khi thay quần áo, Haruto và Ryouta đứng trước lối vào phòng thay đồ nữ, nắm tay nhau chờ Ayaka.

Chắc hẳn Ryouta đã mệt mỏi vì chơi đùa cả ngày, mí mắt em ấy sụp xuống và cổ thì thỉnh thoảng nghiêng qua nghiêng lại.

Ngay khi Haruto đang suy nghĩ liệu có nên cõng cậu nhóc hay không thì Ayaka ra khỏi phòng thay đồ.

“Xin lỗi, đễ hai người phải chờ rồi.”

“…………A, không. Hoàn toàn ổn mà.”

Phản ứng của Haruto bị trì hoãn trong giây lát.

Ayaka đang mặc áo của cậu.

Cảnh tượng đó thu hút sự chú ý của Haruto trong giây lát.

Đối với Ayaka, chiếc áo có chút quá khổ và cồng kềnh. Tay áo dài đủ để che đi bàn tay, gấu áo chỉ trên đầu gối một chút.

Nhìn Ayaka trong bộ trang phục được gọi là "áo của mình", Haruto bị kích thích bởi thứ gì đó giống như ham muốn chiếm hữu.

Ayaka chỉ đang mặc một bộ đồ bình thường.

Nhưng Haruto lại cảm thấy điều này thực sự rất mới lạ, cứ như thể Ayaka đã trở thành bạn gái cậu vậy.

“Nó, thế nào? Có hợp với tớ không?”

Ayaka mỉm cười trong khi có vẻ hơi xấu hổ.

“Tớ không thấy có gì lạ cả.”

“Hiểu rồi, thế thì tốt quá.”

Dù có làm gì đi nữa, cậu cũng không thể nói với cô rằng: “Cậu thật hợp khi mặc đồ của tớ” được, và cũng không thể khen cô luôn.

Mặc dù vậy, Ayaka vẫn rất vui vẻ, tuy có hơi ngượng ngùng. 

"Vậy thì chúng ta về nhà nào."

"...đúng rồi. Về nhà thôi."

Haruto gật đầu trước lời nói của Ayaka, tuy cảm thấy hơi miễn cưỡng.

Trên đường trở về, cơn buồn ngủ của Ryouta đã đến giới hạn, Haruto không thể để cậu nhóc như vậy, nên đã trải khăn tắm trên lưng và cõng Ryota trên đường quay về nhà Toujou.

Khi họ đến nơi, bầu trời đã là sự hòa trộn giữa hoàng hôn và màn đêm.

“Ryouta-kun, về tới nhà rồi đó.”

Haruto nhẹ nhàng gọi Ryouta đang say ngủ, lay nhẹ để đánh thức cậu bé.

"Hmm, hmm? Huh? Đây là đâu vậy?"

Ayaka trả lời Ryouta, người tuy đã mở mắt nhưng vẫn còn mơ màng.

“Về nhà rồi đó. Nào, em xuống khỏi lưng Otsuki-kun đi.”

“…..Vâng…..”

Ryouta yếu ớt gật đầu và vui vẻ xuống khỏi lưng Haruto.

“Ryouta nè, Otsuki-kun sắp về nhà rồi, nên hãy nói lời tạm biệt và cảm ơn anh ấy đi nào.”

“…..Vâng, onii-chan, cảm ơn anh…..tạm biệt….”

Ayaka nở một nụ cười gượng với Ryouta, người đang lẩm bẩm trong khi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình.

“Otsuki-kun, cảm ơn vì đã cõng Ryouta về.”

"Không không"

“Lần tới, tớ sẽ giặt và trả lại áo cho cậu.”

Ayaka vừa nói vừa véo nhẹ cổ áo sơ mi cô đang mặc.

"Hôm nay thật sự rất vui. Cảm ơn cậu rất nhiều."

“Tớ cũng đã rất vui mà”

Cả hai mỉm cười với nhau.

Sau đó, hai người nhìn nhau một lúc trong im lặng.

"...Ừm, vậy hẹn ngày mai gặp lại."

"...Ừ, mai gặp"

Họ trao nhau lời lẽ trong bầu không khí lúng túng.

Giống như muốn rời đi thật nhanh, nhưng cũng muốn ở lại đây mãi mãi.

Trong bầu không khí phức tạp như vậy, Haruto mở miệng.

“Vậy thì”

“….Ừm”

Nhẹ nhàng giơ một tay lên, Haruto quay lưng lại với Ayaka.

Khoảnh khắc cậu quay người lại, khuôn mặt cô dường như biểu hiện sự cô đơn trong giây lát, nhưng cậu thậm chí không thể nhìn lại để xác nhận điều đó, và Haruto đi thẳng về nhà mình.

Đáng lẽ phải mất hơn 30 phút để đi từ nhà Toujou đến nhà Haruto, nhưng cậu đã ở trước lối vào nhà mình trước khi kịp nhận ra.

Trên đường đi, Haruto cứ ngỡ như mình đã bị dịch chuyển tức thời vì không ngừng nghĩ về Ayaka hôm nay.

Cậu từ từ mở cửa và bước vào nhà.

“Con về rồi đây~.”

Trong ngôi nhà tối om, cậu lên tiếng gọi bà.

Sau đó, Haruto ngồi xuống ở lối vào, đang định cởi giày thì đột nhiên cậu ngừng lại.

Lạ quá, có gì đó không bình thường.

Mặt trời đã gần lặn nhưng nhà cậu vẫn tối thui.

Dù nhà cậu vẫn có đèn.

Hôm nay bà cậu không có dự định đi đâu chơi cả.

Lẽ ra hiện giờ bà đã bật đèn lên rồi…..

Ngay lập tức, nhiều suy nghĩ khác nhau vụt qua đầu Haruto, khiến cậu không còn nghĩ về Ayaka nữa.

Và tất cả đều là những trường hợp xấu.

“BÀ ƠI!”

Haruto hét gọi bà, vứt giày và chạy vội vào nhà.

Không có ở hàng lang

Phòng khách cũng không có.

Haruto cố gắng kìm nén sự thiếu kiên nhẫn của mình khi đi quanh nhà.

Tim cậu đập nhanh một cách đau đớn.

“Ha, ha, bà ơi!”

Thở hổn hển, Haruto cuối cùng cũng tìm được bà cậu khi bước vào bếp.

Nhưng, bà lại đang nằm dưới sàn nhà.

Cảm giác như máu trong cơ thể cậu bị rút cạn.

Haruto lao đến chỗ bà.

“BÀA!!”

Tiếng hét đau buồn của Haruto vang vọng trong ngôi nhà chỉ có hai bà cháu.