Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 45



Enjoy!

               __________________________________________________________________________________

Luyện tập làm người yêu (Sơ)

Ayaka và Haruto ngồi cạnh nhau trên đệm được trải dưới sàn.

“Vậy, kế tiếp là….”

“Vâng….”

Vào những ngày có ca làm việc, cậu sẽ học ở phòng Ayaka từ chiều. Cả hai đã quyết định sẽ “Luyện tập làm người yêu” với nhau.

Haruto có hơi cảnh giác trước đề nghị tiếp theo của Ayaka, vì cô nàng cứ khăng khăng muốn cậu nói chuyện bằng giọng điệu ore-sama.

“Chúng ta vốn là bạn cùng lớp, nhưng chỉ mới một thời gian ngắn khi hai ta tiếp xúc với nhau, đúng chứ?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì, tớ nghĩ ta nên tìm hiểu về nhau nhiều hơn.”

Haruto thở dài nhẹ nhõm khi cô đưa ra một đề xuất hợp lý đến không ngờ. 

Quả thực, nếu là người yêu thì việc họ hiểu rõ nhau là điều đương nhiên.

“Ayaka nói có lý.”

“Đúng hông? Vậy đầu tiên thì, Haruto-kun thích kiểu con gái như thế nào vậy?”

Ayaka nghiêng người về phía trước một chút với vẻ thích thú, khiến Haruto hơi nghiêng phần thân trên của cậu sang một bên.

“Ý cậu là gu của tớ sao?”

“Ừm. Dù chỉ là giả, nhưng nếu giống với gu của Haruto-kun thì tốt hơn, không phải sao?”

“Không, dù cậu có đi xa nhưng thế đi nữa, thì như tớ đã nói trước đây. Ayaka đã đủ hấp dẫn rồi.”

Khi Haruto nói điều đó, Ayaka đưa mặt lại gần cậu hơn một chút và thì thầm.

“Nói vậy, có nghĩa tớ là mẫu người lý tưởng của Haruto-kun, đúng chứ?”

“À, không…chuyện đó, e -to.”

Nhìn Ayaka với đôi mắt long lanh và vẻ mặt hào hứng, Haruto đảo mắt xung quanh.

“Ừmm, tớ nghĩ cậu có một nụ cười đẹp và rất cuốn hút.”

Haruto hoảng loạn nói trong khi tránh ánh mắt của cô nàng, Ayaka khẽ cười, “Fufu”.

“Nhắc mới nhớ, tớ có nghe bà Haruto-kun nói rằng Haruto-kun thích nụ cười của tớ nhỉ.”

“Huh!? Cái đó, chà…dù là tớ hay ai khác, đều cũng sẽ nghĩ nụ cười của Ayaka rất cuốn hút thôi…”

“Hehe, cảm ơn cậu.”

Haruto cố gắng trả lời Ayaka, người đang mỉm cười vui vẻ, dù mặt cậu giờ đã đỏ bừng.

“À, Ayaka thích mẫu con trai như thế nào vậy?”

“Ể? Tớ sao, tớ thì…”

Ayaka suy nghĩ một lúc rồi nhìn Haruto và nói.

“Tớ đánh giá rất cao những người có thể làm tốt việc nhà và nấu ăn ngon.”

“…T-Tớ hiểu rồi, tớ sẽ tham khảo….”

“Ừm. Còn nữa, giọng điệu của cậu từ nãy giờ chả thay đổi gì cả đó, Haruto-kun.”

Nói rồi, Ayaka phồng má lên, trông có vẻ không hài lòng.

“Tớ xin lỗi, a không phải…xin lỗi. Nếu thay đổi đột ngột thế thì khó quá.” (Haruto đổi từ sumimasen sang gomen)

“Nếu cứ thế thì bà cậu sẽ phát hiện ta đang nói dối đó!”

“Xin lỗi cậu…tớ sẽ gắng khắc phục nó sớm nhất có thể.”

“A, lại kính ngữ nữa.”

Nói xong, Haruto đột nhiên giơ ngón trỏ lên và đáp, "Nhưng."

“Khi làm việc thì tớ sẽ nói chuyện với cậu như mọi khi, được chứ?”

“Ừm, vì là công việc nên chẳng còn cách nào khác cả.”

Ayaka gật đầu rồi mỉm cười hạnh phúc.

Haruto thành thật hỏi cô nàng.

"Sao trông cậu vui vậy?"

“Ể? Bời vì, tớ thấy thoải mái hơn khi Haruto-kun nói chuyện bình thường như vậy đó.”

Có lẽ cô đang vô thức mỉm cười, Ayaka có vẻ hơi ngạc nhiên và dùng lòng bàn tay vuốt má mình.

Cô nàng có phản ứng đáng yêu như vậy, khiến Haruto không khỏi đỏ mặt.

“Nếu Ayaka mà cưới toe toét như thế mỗi lần tớ nói chuyện, thì bà sẽ nghi ngờ đó.”

“Tớ, cười toe toét đến thế sao?”

Ayaka vừa nói vừa chạm vào má mình bằng cả hai tay.

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, Ayaka nhìn Haruto.

“Quả nhiên, các cặp đôi thường thì sẽ thì thào những lời tán tỉnh vào tai nhau, đúng không?”

“Hả? Không……Có cái đó ư? Tớ, không nghĩ thế là bình thường…?”

Một lần nữa, những tiêu chuẩn của Ayaka có vẻ bất thường, nên Haruto nhẹ nhàng phủ nhận nó.

Nhưng, Ayaka đã phớt lờ lời phủ nhận của Haruto một cách xuất sắc và tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Sẽ rất kỳ lạ nếu một cặp đôi ngại ngùng hay đỏ mặt khi nghe câu [Tớ thích cậu], đúng chứ?”

“Không, tớ nghĩ chuyện đó chẳng có gì lạ đâu.”

“Nhưng, nhưng! Không biết khi nào ta sẽ rơi vào tình huống như vậy, luyện tập trước cũng tốt mà?”

Tán tỉnh nhau nơi công cộng.

Haruto muốn tránh tình huống đó nếu có thể, nhưng Ayaka thì lại rất háo hức muốn luyện tập.

“V-Vậy thì. Tớ sẽ nói [Em yêu anh], và Haruto-kun sẽ đáp lại [Anh cũng yêu em] nhé. Xấu hổ vào những lúc thế thì không được đâu đó! Phải làm như đây là cuộc đối thoại thông thường của một cặp đôi yêu nhau vậy.”

Điều quan trọng nhất là phải bày tỏ được cảm xúc của bản thân một cách chân thành và truyền tải nó đến người còn lại.

Haruto không phản đối điều đó.

Tuy nhiên, nếu nói chuyện như thế này hàng ngày thì, nó sẽ không giống một cặp đôi bình thường nữa, mà là một cặp đôi ngốc nghếch thì đúng hơn.

Những suy nghĩ như vậy tràn ngập trong đầu Haruto, nhưng trước khi cậu có thể truyền đạt chúng cho Ayaka, cô đã bắt tay vào luyện tập.

“V-Vậy thì….T-Tớ sẽ nói trước, được chứ?”

Ayaka nói vậy và nhìn Haruto với đôi mắt rưng rưng, có lẽ vì xấu hổ.

Sau khi cắn môi một chút, cô từ từ mở miệng.

“Haruto-kun….em yêu anh”

“A! Ư…..”

Má cô nàng đỏ lên.

Đôi mắt rơm rớm nước.

Nếu đưa tay ra, cậu có thể chạm vào cô ngay lập tức.

Ở khoảng cách gần như vậy, cô nhìn thẳng vào mắt cậu.

Biểu cảm của Ayaka lúc này xinh đẹp và dễ thương đến mức cậu tưởng như nó được thần linh tạc nên vậy. Những lời thú nhận đó thốt ra từ đôi môi nhỏ nhắn của cô nàng.

Sức công phá của nó lớn đến mức trong khoảnh khắc, Haruto cảm thấy tim mình như ngừng đập.

“A, không được rồi Haruto-kun! Xấu hổ quá đi mất!”

“Không không không! Cũng không thể trách được.”

Haruto cố gắng hết sức để phủ nhận sự phản đối của Ayaka.

Sẽ rất kỳ lạ nếu không xấu hổ vì pha đó.

Những lời lúc nãy của Ayaka như ma thuật, khiến khóe miệng Haruto khẽ nâng lên.

“Hơn nữa, Ayaka đỏ mặt rồi kìa.”

“C-Cái đó là vì…..đ-đây là lần đầu tớ nói [Em yêu anh] với một người con trai mà.”

"Ghufu..."

Haruto không thể không mỉm cười trước sự dễ thương của Ayaka khi cổ nhìn xuống đất và xấu hổ nói.

“L-Lần này tới lượt Haruto-kun đó.”

Ayaka thúc giục Haruto, người đang cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc một cách tuyệt vọng.

“Không làm không được à?”

“K-Không được! Nếu không luyện tập kỹ càng thì chuyện nói dối sẽ nhanh chóng bị lộ thôi.”

Haruto thử đặt cược vào một tia hy vọng nhưng nhanh chóng bị Ayaka từ chối.

Ngay cả khi không làm điều này, thì cũng rất khó để phát hiện ra được mối quan hệ này là giả.

Ngược lại, nếu tiếp tục luyện tập như thế này, cậu cảm thấy rằng hai đứa sẽ trở thành một cặp kỳ lạ, hay chính xác hơn là một cặp đôi ngốc nghếch mất.

Haruto áp lòng bàn tay vào khóe miệng vẫn đang hơi nhếch lên, và liếc nhìn biểu cảm của Ayaka.

Có vẻ vì những gì đó nói trước đó, khiến cô nàng giờ đây đang cực kỳ xấu hổ.

Nếu chuyện đã đến mức này, nếu cậu không nói thì không được.

Với ý nghĩ đó, Haruto hít một hơi thật sâu để Ayaka không phát hiện ra, sau đó cậu căng cơ mặt và trở lại vẻ nghiêm túc.

Có lẽ vì đã cố hết sức để kiềm nén được vẻ mặt đang cười toe toét của mình, khiến mắt cậu tự nhiên căng lên.

“…Ayaka”

Khi cậu gọi tên Ayaka, cô nhìn chằm chằm vào mắt Haruto với vẻ mặt giật mình.

“Anh cũng yêu em, Ayaka”

Khoảnh khắc khi nói vậy, Haruto cảm thấy nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng dần.

Đây có lẽ là cái mà mọi người gọi là mặt bốc hỏa nhỉ.

Cảm giác như bây giờ trán cậu có thể dùng làm chảo rán trứng ấy.

Khi Haruto đang quằn quại vì xấu hổ, cậu chợt để ý thấy Ayaka không phản ứng gì cả.

 Ngay khi cô nàng nghe Haruto nói, Ayaka mở to mắt với cơ thể hoàn toàn cứng đờ.

“Ayaka? Nà~y, Ayaka? Ayaka-san?”

Haruto cố gắng gọi tên cô nhiều lần.

“-------N! C-Chuyện gì thế Haruto-kun?”

Nghe thấy tiếng gọi của Haruto, Ayaka giật mình chớp mắt như thể đã tỉnh lại.

“E~to, cậu thấy sao? Có giống với cặp đôi bình thường trong suy nghĩ Ayaka không?”

“A…eto…xin lỗi, tớ không nhớ gì cả.”

“Ể!? …..Thật hả?”

Haruto nhận phải một cú sốc lớn khi cậu nghe cô nói rằng cổ không nhớ gì về những lời xấu hổ cậu thốt ra ban nãy cả.

“X-Xin lỗi nhé….thế nên là, vừa rồi….cậu nói lại được không?”

“Không thể, không thể, không thể được! Nếu làm lại, chắc tớ chết vì xấu hổ mất!”

Haruto dùng hết sức bình sinh để từ chối, nhưng Ayaka lại chắp tay cầu xin cậu.

"Làm ơn! Chỉ một lần nữa thôi! Nhé?"

Ayaka chắp tay, nhìn lén lên và hỏi với vẻ mặt ngước nhìn cậu.

“Ư……”

Haruto suýt gật đầu trước cử chỉ dễ thương đó của cô nhưng đã kìm lại được.

Biết Haruto sẽ khó gật đầu đống ý, Ayaka đề xuất.

“Được rồi. Nếu Haruto-kun nói lại, thì tớ cũng sẽ nói [Em yêu anh] lần nữa. Vì để Haruto-kun nói hai lần mà tớ chỉ một thì sẽ không công bằng nhỉ.”

"Không, đó không phải vấn đề..."

“Không được sao?”

“….Được rồi….Vậy chỉ một lần nữa thôi đấy, lần này cậu nhớ nghe đó.”

“Ừm, tớ sẽ nghe đàng hoàng.”

Thấy Ayaka gật đầu liên tục, Haruto hít một hơi thật sâu nữa trước khi quyết định nói.

"Ayaka, anh yêu em."

“Hau….”

Khoảnh khắc Ayaka nghe những lời đó từ Haruto, cậu có thể nghe thấy một tiếng kêu nhỏ phát ra từ miệng cô nàng.

Cô nhìn xuống đất với khuôn mặt đỏ bừng, rồi một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười ngại ngùng nói với Haruto.

“Em cũng yêu anh, Haruto-kun!”

Dòng suy nghĩ của Haruto lập tức bị thổi bay bởi vẻ mặt ngại ngùng đó của Ayaka.

Trong đầu, bộ não của cậu đã không còn hoạt động bình thường được nữa, Haruto suy nghĩ một lúc.

Có lẽ làm một cặp đôi ngốc nghếch cũng không tệ cho lắm.

        ________________________________________________________________________________________

Hai đứa bây cưới nhau nhanh đi cho rồi :v