Chương mới nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây
Enjoy
--------------------------------------------------------------------
Cảm xúc của Toujou Ayaka (1)
Từ lúc mà tôi có thể nhận thức được mọi thứ thì mọi người xung quanh đều gọi tôi là dễ thương rồi. Hồi học mẫu giáo, phụ huynh những đứa trẻ khác thường nói với tôi răng “Ara con dễ thương quá.”
Sau khi lên tiểu học, bọn con trai thường chọc ghẹo tôi. Giờ nghĩ lại thì đó có thể là do họ để ý đến tôi. Nhưng sự trêu chọc và quấy rối của những tên con trai dường như giảm đi khi tôi lớn lên. Khi vào sơ trung thì hầu như biến mất. Mà thay vào đó, những lời tỏ tình lại tăng lên.
Tôi luôn nhận được nhiều lời tỏ tình chỉ trong một tháng. Tệ nhất là tôi được tỏ tình mỗi ngày trong suốt một tuần liền. Lần đầu nhận được lời tỏ tình từ một người con trai thì cảm giác đầu tiên xuất hiện trong tôi là sự bối rồi.
Bởi vì, nếu tên con trai đã chọc ghẹo và quấy rối bạn suốt lâu nay lại đột nhiên nói “Tớ thích cậu” thì bối rối cũng lẽ đương nhiên. Ngoài ra thì ở thời điểm đó, tôi luôn tránh xa những đứa con trai vì chúng thường trêu chọc mình, nên tôi không có một người bạn khác giới nào cả.
Tất nhiên, tôi đã từ chối tất cả những lời tỏ tình ấy. Tôi không thể tưởng tượng được việc hẹn hò với một người mà thậm chí còn không hiểu rõ về anh ta. Điều đó càng trở nên rõ ràng khi từ nhỏ bố mẹ đã từng nói với tôi rằng: “Con người không chỉ có vẻ bề ngoài đâu, mà tính cách cũng rất quan trọng nữa đấy.”
Đầu tiên, là ta phải bắt chuyện với nhau như chào hỏi chẳng hạn. Sau đó trở thành bạn bè, tìm hiểu nhau, bị thu hút lẫn nhau rồi mới tỏ tình được chứ.
Nếu sự việc diễn ra như vậy thì tôi sẽ chấp nhận lời tỏ tình đó.
Nhưng tất cả những đứa con trai tiếp cận tôi đều nói rằng “Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”. Tôi không phản đối tình yêu sét đánh đâu, nhưng tôi thực sự không hiểu được nó. Đó là lý do vì sao tôi năm lần bảy lượt từ chối hết các chàng trai tỏ tình với mình.
Rồi một biến cố đã xảy ra. Đột nhiên một người bạn thân thiết đã khóc và hét vào mặt tôi rằng: “Đừng có cướp lấy người mà tớ thích mà.”
Trong một khoảnh khắc, tôi đã không thể hiểu cô ấy đang nói gì. Hồi đó, hay cả bây giờ, tôi chỉ có bạn là con gái. Vì tôi đã từng tránh mặt con trai nên tôi thậm chí không có một người bạn khác giới nào.
Nên tôi đã nghĩ rằng có hiểu lầm gì đó rồi cố gắng giải thích với người bạn đang khóc ấy. Theo như cô nói, thì một trong những cậu trai tỏ tình với tôi là người cô ấy thích.
Tôi phải làm gì chứ? Là bên kia tỏ tình cơ mà.
Tôi không có tình ý gì với người mà bạn tôi thích, thậm chí tôi chưa từng nói chuyện với anh ta nữa là. Rốt cuộc, tôi lại bị chính bạn mình tẩy chay đến khi tốt nghiệp sơ trung.
Từ sau biến cố ấy, tôi đã chẳng thèm đoái hoài gì đến bọn con trai nữa. Ngoài ra, còn thêm một lý do nữa khiến tôi tránh xa mấy đứa con trai vào cuối những năm sơ trung.
Đó là ánh mắt của họ. Vào khoảng năm 2 sơ trung, ngực tôi ngày càng phát triển và theo đó là số lượng ánh mắt của những tên con trai nhìn vào tôi ngày càng nhiều hơn. Hầu hết họ chỉ liếc qua, nhưng vẫn có một số người nhìn tôi chằm chằm.
Tôi dần trở nên sợ hãi trước những ánh mắt ấy. Và kể từ khi lên cao trung, tôi đã trở nên mất lòng tin vào đàn ông rồi.
Dù ngay cả khi lên cao trung thì những lời tỏ tình vẫn không hề thuyên giảm. Để tránh xảy ra những sự cố như hồi cấp 2, tôi đã nói với bạn bè rằng mình không hứng thú với đàn ông hay chuyện yêu đương.
Nhờ đó, khi đã là học sinh năm hai, những mối quan hệ cá nhân của tôi vẫn diễn ra tốt đẹp.
Tuy có chút hoài nghi nhưng tôi vẫn đang làm rất tốt khi bạn bè của tôi toàn là nữ và không có dấu hiệu gì của tình yêu đôi lứa cả. Do vậy, đối với tôi hiện tại thì sự xuất hiện của một người con trai không khác gì một mối hiểm họa cả.
Nhưng đã có một biến cố lớn xảy ra ngay trước khi kì nghỉ hè bắt đầu.
Sau lễ bế giảng, tôi đang tán gẫu với bạn bè về kì nghỉ hè, đến khi chuẩn bị về nhà thì tôi bất ngờ bị loa phát thanh của trường nêu tên. Trái với tôi, đang đứng chết lặng thì những bạn nữ xung quang đều tỏ ra hào hứng.
Có vẻ như người gọi tôi là một học sinh năm 3.
Tên anh ta…hình như là Gotou hay gì đó. À không, có thể là Saito nhỉ?
Dù sao thì, dường như tôi đã rơi vào tính huống không thể không đáp lại lời gọi của anh ta được. Đây có lẽ cũng là điều mà đối phương nhắm tới. Tôi đi ra sân trường trong sự xấu hổ vì hiện vẫn còn rất nhiều học sinh đang ở trường. Tôi thấy đối phương, anh là Saito. À không, Andou–senpai đang đứng đó.
Đột nhiên, anh ta lấy nhẫn ra rồi cầu hôn tôi. Tiếng reo hò của những học sinh chứng kiến màn tỏ tình vang lên như sấm. Nhưng tôi thì cảm thấy rất hoảng loạn và xấu hổ trước hành động thái quá ấy của Andou-senpai nên đã trả lời: “Tôi không hứng thú” rồi rời đi.
Từ lúc đó thì ký ức của tôi rất mơ hồ. Trước khi nhận ra thì tôi đã về nhà và lao thẳng lên giường rôi. Tôi không sao quên được hành động lập dị đó của Ito-senpai.
Sự cố này chắc chắn sẽ được nhắc lại sau kì nghỉ hè. Vì Ito-senpai đã tỏ tình với tôi khá nổi tiếng và rất được lòng nữ giới. Tôi không quan tâm anh ta nổi tiếng vì điều gì hay tại sao lại được lòng phái nữ đến như vậy. Nhưng một điều chắc chắn là nếu như nhận được lời tỏ tình của anh ta đồng nghĩa với việc tôi sẽ bị ghét bởi những bạn nữ khác ở trong trường.
Tôi trở nên chán nản hơn khi nghĩ đến lúc kì nghỉ hè kết thúc ngay cả khi nó chưa bắt đầu. Trong khi úp mặt xuống giường, tôi lấy điện thoại ra rồi nhấn gọi cho Aizawa Saki.
Sau một vài hồi chuông đổ, đầu dây bên kia bắt máy.
“Alo, tớ biết chắc cậu sẽ gọi mà”
“Saki~, tớ không muốn đi học nữa đâuuuu”
“Kì nghỉ hè bắt đầu từ ngày mai rồi đấy.”
“Nếu được nghỉ hè mãi thì tốt quá.”
Tôi bật khóc với người bạn thân nhất của tôi kể từ tiểu học.
“Endou-senpai đó bị gì vậy chứ! Anh ta gọi tớ đến bằng loa phát thành của trường đấy.”
“Ahaha, nhưng không chương trình phát thanh nào cả. Tớ thấy đồng cảm với cậu đấy Ayaka.”
“Lần tới có gặp lại, chắc chắn tớ sẽ nhìn anh ta với đôi mắt lạnh lùng nhất có thể.”
“Vậy sau đó cậu sẽ thấy hài lòng chứ? À mà không phải Endou mà là Minato-senpai.”
“Vậy sao, tờ chẳng nhớ tên anh ta nữa…. Khi ấy tớ đã xấu hổ đến mức không nghe được anh ta nói gì luôn.”
Nghe tôi nói, tiếng cười của Saki vang vọng qua chiếc điện thoại.
“Bufu, Minato-senpai đáng thương quá. Dù đã mất công đến vậy nhưng vẫn bị Ayak phũ. Hahaha.”
“Người đáng thương là tớ mới đúng. Anh ta rất nổi tiếng đúng chứ? Chắc chắn sẽ có nhiều người ghét tớ lắm đây….”
“Hết hè mọi người sẽ quên mau thôi”
“Cậu chắc chứ. Chuyện lần này không phải hơi lớn quá sao? Ý tớ là có cả cầu hôn với nhẫn nữa.”
“À, cũng đúng nhỉ”
Dẫu chúng tôi mới chỉ là học sinh cao trung. Tôi chẳng hiểu nổi việc tự nhiên đính hôn mà không cần hẹn hò nữa.
“Hà~~, chắc là tớ nên chuyển đến trường nữ sinh quá.”
“Nếu thế thì chúng ta sẽ không gặp nhau được mất.”
“Quả nhiên là không được nhỉ.”
Người mà tôi đang nói chuyện điện thoại cùng là Aizawa Saki. Bạn thân nhất của tôi kề từ năm nhất tiểu học. Chúng đã trải qua rất nhiều thứ cùng nhau. Bây giờ, cô là người duy nhất mà tôi có thể trò chuyện một cách thoải mái như này. Tôi thực sự không thể tưởng tượng ra được cảnh chúng tôi học khác trường.
“Này Saki, muốn đến trường nữ sinh với tớ không?”
“Đừng nói chuyện vô lý như vậy chứ.”
Tôi mím môi sau khi được câu trả lời ngay lập tức từ cô. Tất nhiên là tôi chỉ nói đùa thôi, vì nếu nghiêm túc thì nó sẽ thành vấn đề lớn mất. Dù vậy, tôi vẫn lên tiếng phản đối.
“Saki kẹt xỉ”
“Tớ đã nói rồi. Ayaka cũng nên kiếm cho mình một cậu bạn trai đi.”
Nghe thấy lời đó của cô bạn thân, tôi liên tưởng lại một chuyện đã xảy ra trước đây. Đó lúc khi mới nhập học, nhận được 3 lời tỏ tình liên tiếp khiến tôi thật sự rất mệt mỏi. Saki đã đề xuất với tôi: “Sao cậu không kiếm bạn trai đi. Lúc đó những tên khác sẽ phải bỏ cuộc thôi.”
Nhưng nếu kiếm bạn trai dễ như thế thì đây đã không phải lo lằng nhiều về những lời tỏ tình ngay từ đầu rồi. Lúc đó, tôi đã từ chối ý kiến của cô.
“Điều đó không được. Chẳng phải thế là lừa đảo nếu như hẹn hò với người mà mình không thích chỉ vì để tránh việc bị tỏ tình ư.”
“Cậu nói đúng. Nhưng mà, không phải việc giả vờ hẹn hò với người khác để tránh bị tỏ tình khá giống một bộ manga lãng mạn sao? Ayaka cũng thích những thứ như thế mà nhỉ?”
“Đúng vậy, nhưng…”
Khi đưa một câu trả lời mơ hồ cho Saki, tôi liền đánh mắt về phía giá sách trong phòng. Trên đó toàn là manga về tình yêu cả. Vì không thể hẹn hò với ai nên dẫn tới việc cô đã mua rất nhiều loại manga lãng mạn.
Chuyện cô không hứng thứ với con trai hay chuyện tình cảm chỉ là cái cớ để bảo vệ tình bạn của cô với những cô gái khác mà thôi. Ayaka cũng là một nữ sinh trung học bình thường nên tất nhiên cô cũng hứng với những chuyện yêu đương tình cúm ấy.
“Không phải tuyệt sao? Dù ban đầu chỉ là giả vờ, nhưng rồi họ sẽ dần nhận ra tình cảm của nhau rồi trở thành người yêu thật…Kyaaa! Quá tuyệt vời!”
“Đừng kích động như vậy chứ”
“Nói tóm lại, tớ nghĩ Ayaka không còn lựa chọn nào khác ngoài kiếm một tên bạn trai giả đâu.”
“Tớ không thể làm vậy được~. Mà ngay từ đầu, sẽ chẳng ai chịu đóng giả người yêu đâu.”
Không phải là tôi tự ti, tôi nhận thức được hành động đó của mình sẽ ảnh hưởng như thế nào đến trường học, đặc biệt là đám con trai. Cho nên nếu như tôi có quan hệ với ai đó, dù cho nó chỉ là giả thì cũng sẽ gây phiền phức cho người đó.
“Hmm, cá nhân tớ nghĩ Otsuki-kun cùng lớp sẽ hợp với Ayaka đấy.” (A à đẩy láo)
“Otsuki-kun?”
Tôi cố gắng liên tưởng đến người mà Saki trong đầu. Tuy thường tránh tiếp xúc với con trai nhưng tôi vẫn cố gắng để nhớ hết tên các bạn trong lớp.
“Đúng vậy, tớ nghĩ cậu ta sẽ hợp với Ayaka.”
“Ơ~, tại sao.”
“Cậu thấy đấy, Otsuki-kun trông điềm tĩnh và trưởng thành hơn hẳn những tên con trai khác. Bầu không khí quanh cậu ta tạo cho tớ cảm giác như là một quý ông vậy đó.”
“Vậy…sao?”
Tôi thường chỉ tiếp xúc với con gái ở trường nên tôi thực sự không biết các bạn nam trong lớp như thế nào cả.
“Nhưng mà, nếu cậu ấy tuyệt như vậy thì chẳng phải sẽ rất nổi tiếng với con gái sao?”
Kề từ sự việc ở sơ trung, tôi có cảm giác rằng mình không giỏi đối phó với những đứa con trai nổ tiếng cho lắm, vì họ sẽ khiến những cô gái khác có ác cảm với tôi.
“À, nổi tiếng sao? Cậu ấy đúng là một trong hai người nổi tiếng nhất lớp thật.”
“Hai người? Còn lại là ai vậy?”
“Akagi-kun đó.”
“Hmm, là người tóc sáng màu đeo khuyên đúng không?”
“Đúng vậy”
“Tớ có hơi không thoải mái lắm với cậu ta.”
Akagi-kun, người mà Saki nói đến có vẻ như tỏa ra bầu không khí của một người quen biết rộng, cô rất tệ khi đối phó với những người như cậu ta.
“Nhưng mà Otsuki-kun thì chắc không được rồi. Nếu cậu ta nổi tiếng với con gái thì phiền phức lắm.”
“Ể~~, tớ lại nghĩ hai cậu rất đẹp đôi mà”
“Sao cậu lại cố gắng đẩy thuyền tớ với Otsuki-kun chứ”
“Dù chỉ là tin đồn nhưng có vẻ cậu ấy đang theo học karate tại một võ đường. Vậy nên tớ sẽ rất an tâm là cậu ta sẽ bảo vệ cậu nếu có nguy hiểm.’
Tôi từng bị bám đuôi vài lần nên Saki thường rất lo lắng cho tôi.
“Nhưng đó là vệ sĩ chứ có phải người yêu đâu”
“Điều đó…”
“Thôi! Đừng chọc tớ nữa”
Ngay cả khi nói vậy, tôi vẫn vô tình nở nụ cười. Rốt cuộc thì nói chuyện với Saki đã khiến tôi bình tâm hơn rồi.
“Này, mai đi café không?”
“Được chứ. Quán nào vậy, quán mở cửa phục vụ mùa hè à?”
“Ừm”
Trong khi đang bàn kế hoạch đi café ngày mai với Saki, tôi nghe thấy giọng mẹ từ dưới lầu.
“Ayaka, xuống đây đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Vâng! Xin lỗi nhé, mẹ tớ vừa gọi”
“Rồi rồi, Tớ sẽ cho cậu biết về kế hoạch ngày mai sau vậy”
“Ừm, vậy tạm biệt nhé”
“Hẹn gặp cậu sau”
Tôi kết thúc cuộc gọi, ra khỏi phòng rồi tiến tới phòng khách.
---------------------------------------------------------------------------------
Ấn tượng của Ayaka về Haruto: chỉ là bạn cùng lớp