Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 60



Enjoy!

          _______________________________________________________________________________________

Hương vị ngọt ngào tan chảy

Sau khi ăn xong món bánh kếp ngọt không thể tả, Haruto và Ayaka nhàn nhã thưởng thức đồ uống sau bữa ăn.

“Bánh kếp ngon thật đó.”

Ayaka mỉm cười khi cầm tách trà trên tay.

“Với hương vị như vậy thì quán ăn này nổi tiếng cũng phải.”

Haruto lặp lại lời cô khi uống cà phê đen không cần đường hoặc sữa.

Sau khi đút bánh kếp cho nhau ăn, mặt Haruto có chút nóng bừng vì xấu hổ, nhưng mùi thơm và vị đắng của cà phê đã khiến cu cậu bình tĩnh lại.

“Đúng rồi, tớ có chuyện muốn hỏi Ayaka, đúng hơn là muốn nhờ cậu.”

“N? Gì thế?”

Ayaka đang uống trà, ngẩng mặt lên và nhìn vào Haruto.

“Cái đó….vào ngày nghỉ tiếp theo, tớ tự hỏi liệu cậu có thể đến gặp bà tớ một chuyến không?”

“Ngày nghỉ tiếp theo của Haruto-kun là ngày kia đúng chứ?”

“Ừm. Sáng nay, bà bảo là muốn gặp Ayaka.”

Mặc dù bà cậu chưa nói rằng muốn gặp trực tiếp, nhưng Haruto – là gia đình, phần nào hiểu được cảm xúc của bà.

Trước lời nhờ vả tới gặp bà của Haruto, Ayaka nắm chặt tay lại.

“Vâng! Tớ rảnh mà nên không sao đâu!”

Ayaka gật đầu với vẻ nhiệt tình.

“Đã đến lúc cho bà thấy kết quả của việc “Luyện tập làm người yêu” từ trước đến nay rồi.”

Haruto cười khổ với Ayaka đang tràn đầy phấn khích.

Những buổi “Luyện tập làm người yêu” từ trước giờ.

Ayaka, người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, lo lắng rằng bà của Haruto sẽ phát hiện ra rằng cậu đang nói dối. Sau đó cô đã đề nghị “Luyện tập làm người yêu”.

Haruto nhớ lại mọi chuyện và vô thức nhấp một ngụm cà phê.

Tập nói lời yêu để không cảm thấy ngại ngùng, tập gối đùi và xoa đầu nhau. Và còn cả yoga đôi nữa.

Có lẽ, nếu kết quả của việc này diễn ra hiệu quả, chắc bà sẽ nói những câu đại loại như, “Con muốn làm cháu dâu của bà không?” mất.

Ngay cả khi chỉ đang giả vờ, những cậu vẫn cảm thấy có lỗi với cô. Nếu cô nàng nghe thấy những điều như vậy, Haruto không thể nhìn mặt Ayaka nữa mất.

“Ừmm, tớ đã nói với bà là chúng ta chỉ mới bắt đầu hẹn hò, nên tớ nghĩ nếu thân thiết quá thì có chút không tự nhiên.”

“Vậy….ư?”

Ayaka hơi nghiêng đầu trước lời nói của Haruto.

Haruto có hơi nghi ngờ tiêu chuẩn về một cặp đôi bình thường của cô.

Giá sách sát tường trong phòng Ayaka.

Khi Haruto đang nhớ lại những cuốn sách trên đó, Ayaka đột nhiên nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc.

“Haruto-kun nè.”

“Vâng! Gì vậy?”

“Có thể trước đây tớ đã từng hỏi rồi, bạn gái lý tưởng của Haruto-kun là người ra sao vậy?”

Khi Ayaka hỏi, trong mắt cô ánh lên một chút lo lắng.

“Dù đã luyện tập làm người yêu một khoảng thời gian, nhưng tớ tự hỏi liệu mình có đang quá trớn hay không…..liệu Haruto-kun có ghét không?”

Khi giọng nói của cô dần trở nên thiếu tự tin, Haruto cảm thấy có lỗi vì đã khiến Ayaka khó chịu.

“….Tớ không ghét đâu. Hoàn toàn không một chút nào luôn.”

“Thật chứ?”

“Ừm, thật mà.”

Dù Haruto đã nói vậy, nhưng sự lo lắng của Ayaka có vẻ vẫn chưa hề tan biến, đôi mắt cô nàng khẽ chớp khi nhìn chằm chằm vào cậu.

Haruto làm vẻ mặt dịu dàng và mỉm cười để trấn an Ayaka.

“Về bạn gái lý tưởng của tớ ấy, trước đây tớ có nói rồi, tớ thích một cô gái có nụ cười dễ thương. Ngoài ra, còn giống như một đứa trẻ hạnh phúc khi được ăn những món ăn ngon, và luôn hào hứng tung tăng bước đi khi được nắm tay. Đó là người bạn gái lý tưởng của tớ.” (Thế thì clm tỏ tềnh luôn đê :v)

“V-Vậy sao…”

Nghe Haruto dịu dàng nói với giọng điệu nghiêm túc, Ayaka đỏ mặt cúi xuống.

“Vì vậy, tớ có thể tự tin giới thiệu với bà mình Ayaka là người bạn gái tuyệt vời nhất.”

“….Ừ-Ừm…..”

Ayaka khẽ gật đầu trong khi cúi xuống.

Nhìn thấy cô như vậy, vẻ mặt Haruto trở nên sửng sốt và anh vội vàng đính chính lại.

“Tất nhiên, tớ biết là Ayaka không phải là bạn gái thật và chỉ đang giả làm người yêu!”

“À….ừ. Đúng, ha”

Ayaka tỏ ra vừa hạnh phúc vừa tiếc nuối, rồi tuyên bố với Haruto như thể đã quyết định.

“Tớ, sẽ cố gắng hơn nữa.”

“Ể? Không, tớ đã bảo rồi mà, Ayaka bây giờ đã là người yêu lý tưởng rồi, không cần phải cố quá đâu, được chứ?”

“Không! Tớ phải cố gắng hơn nữa. Điều này cũng là vì bản thân tớ.”

Ayaka vừa nói vừa lắc đầu.

Haruto có thể cảm nhận được một quyết tâm phi thường từ cổ.

“Cảm ơn cậu. Xin lỗi nhé, làm cậu nghiêm túc đến thế chỉ vì một lời nói dối của tớ.”

Nói vậy, Haruto cúi đầu với Ayaka.

Ayaka, người đang cúi mặt xuống, thì thầm với chính cô bằng một giọng nhỏ mà cậu không thể nghe thấy.

“Nhất định….tớ chắc chắn sẽ khiến cậu rút lại lời xin lỗi đó.”

“Ể? Cậu nói gì à?”

“Không, đừng bận tâm”

Ayaka vừa nói vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đưa tay về phía Haruto.

Thấy vậy, Haruto uống nốt chỗ cà phê còn lại và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Hai người cùng nắm tay nhau đi ra ngoài trời trưa mùa hạ, để tìm hộp kem phiên bản giới hạn.

___________________________________

Mặt trời, vốn đang chiếu sáng ở trên cao, đã từ từ di chuyển thấp dần, trước khi nhận ra, hoàng hôn đỏ thẫm đã bao trùm.

“Không thể tìm thấy được…”

“Có lẽ họ không còn bán nó trong siêu thị nữa.”

Khi cả hai chậm rãi bước đi cạnh nhau dọc theo con sông, tắm mình trong ánh hoàng hôn, những lời cam chịu thoát ra từ miệng họ.

Nhưng, không có chút buồn bã nào từ nét mặt hai người.

Trên đường đi quanh siêu thị nơi bán kem, họ đã tạt vào các cửa hàng quần áo và phụ kiện, chơi ở trung tâm trò chơi và lồng đánh bóng, có thể nói thay vì không tìm thấy loại kem đó, họ đã có một ngày rất trọn vẹn.

“Dù chả tìm được gì, nhưng hôm nay tớ rất vui.”

So với lúc đầu, Ayaka đã có thể nắm tay kiểu người yêu tự nhiên hơn rất nhiều, cô nở một nụ cười rạng rỡ và nói.

“Đúng ha. Maa, nếu tìm được kem thì tốt biết mấy.”

Haruto nói khi nhìn lên bầu trời đỏ rực.

Nếu họ không về nhà sớm, trời sẽ tối. Khi chuyện đó xảy ra, Ikue và Shuichi chẳn hẳn sẽ rất lo lắng.

Nghĩ vậy, khi Haruto chuẩn bị định về nhà, một cửa hành nhỏ hiện lên trong tầm mắt cậu.

Haruto chỉ vào cửa hàng nơi trẻ em địa phương thường tụ tập để mua kẹo và nói với Ayaka.

“Cậu có muốn ghé qua đó đã rồi về không?”

“Ừm, được.”

Ayaka gật đầu với Haruto trong khi vui vẻ thì thào, “Không biết có kem không ha.”

Vì đã tối, có vẻ như không có cửa hàng nào ngoài nơi này còn mở cửa, dù có hơi tối một chút.

Ở phía sau quầy hàng, có một bà lão ngồi một mình cạnh máy tính tiền nói với Haruto và Ayaka câu, "Chào mừng" khi họ bước vào.

Haruto cảm thấy hoài niệm khi nhìn những loại bánh kẹo rẻ tiền trong cửa hàng nhỏ.

“Lúc xưa tớ từng đến những nơi thế này.”

“Tớ cũng vậy. Tớ luôn băn khoăn không biết nên mua loại kẹo nào mỗi khi nhận được tiền tiêu vặt từ mẹ.”

“Với sức mạnh tài chính nhờ làm thêm, bây giờ ở đây tớ là vô đối.”

Haruto liếc nhìn xung quanh những loại kẹo được bày bán và nở một nụ cười bất khả chiến bại.

Khi còn là một đứa trẻ, cậu thường nằm nắm chặt đồng xu trong tay và cẩn thận cân nhắc xem nên mua loại kẹo nào.

Tuy nhiên, giờ đây Haruto đã có thể kiếm được thu nhập từ công việc làm thêm, cậu có thể mua đồ ngọt giá rẻ hàng chục yên và những thứ khác ngay tại chỗ. Việc mua một hộp kẹo không chỉ là một giấc mơ nữa rồi.

Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của Haruto, Ayaka nở một nụ cười gượng và cảnh báo cậu, “Đừng lãng phí tiền chứ.”

“Nhưng khi còn nhỏ, những cửa hàng như này nhìn rất rộng nhỉ, lúc lớn lên, nó lại có cảm giác khá chật chội.”

“Đúng ha. Ta càng ngày càng trưởng thành. Những thứ này như trở thành những câu chuyện thời xưa cũ nhỉ.”

“Nhưng tụi mình vẫn còn là học sinh cao trung mà.”

Nói rồi, Haruto và Ayaka cười với nhau.

"Ồ, Ayaka. Ở đây có bán kem này."

“Thật ư? Có bán loại bọn mình đang tìm không?”

“Hmm, cũng không có nhiều loại tới vậy….A!”

Tủ đông đặt ở góc cửa hàng không lớn lắm, thậm chí còn khá nhỏ nữa cơ.

Haruto nhìn bên trong mà không mong đợi gì quá nhiều, cậu thốt lên đầy kinh ngạc.

Nghe thấy vậy, Ayaka vội vàng chạy đến chỗ cậu.

“Ể!? Lẽ nào có thật hả!?”

Cô đến ngay cạnh Haruto và cùng ngó vào tủ đông, ngay lúc đó cô nàng đã hét lên vui sướng.

“Không thể nào! Có rồi! Có rồi nè Haruto-kun!!”

Trước mặt hai người là loại kem có hương vị giới hạn mà họ đang tìm kiếm.

Khoảnh khắc Ayaka nhìn thấy nó, cô nhảy cẫng lên vì sung sướng.

“Không ngờ có thể tìm thấy nó ở đây.”

Haruto cũng rất ngạc nhiên, trên mặt cậu hiện lên một nụ cười.

Cậu gần như đã bỏ cuộc sau khi tìm kiếm cả ngày ở các cửa hàng bách hóa, siêu thị, cửa hàng tiện lợi mà họ đi ngang qua nhưng vẫn không thể tìm thấy. Vì thế nên niềm vui cuối cùng cũng tìm được còn lớn hơn cậu mong đợi.

“Haruto-kun! Nhanh mua nó nào!”

“Đúng nhỉ”

Mặc dù không có khách hàng nào khác ngoài họ nhưng Ayaka có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn và thúc giục Haruto.

Nhưng, có lẽ chính Haruto cũng cảm thấy như vậy nên cậu vội vàng đưa tay ra để lấy hộp kem.

Cậu nhanh chóng mang hộp kem đến cho bà lão đứng ở quầy thu ngân và thanh toán tiền.

Sau đó, cả hai đi về trong khi nghe thấy lời cảm ơn của bà lão.

“Chúng ta nên ăn ở đâu đây?”

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Haruto nhìn quanh và nói.

“Tớ nghĩ băng ghế đằng kia cũng được”

Bên cạnh cậu, Ayaka chỉ vào băng ghế dài gần cửa hàng và nói.

“Oke. Vậy tới đó thôi.”

Gật đầu trước lời của Ayaka, cả hai ngồi xuống một chiếc ghế dài nơi lớp sơn hơi bong ra và để lộ chút rỉ sét.

Trên đầu họ, chuông gió trên mái hiên của cửa hàng lắc lư trong gió chiều và tạo nên âm thanh leng keng mát mẻ.

“Hộp kem mà mình mong đợi bấy lâu nay…”

Ayaka nhìn chằm chằm vào hộp kem hương vị giới hạn mà cô đang tìm kiếm với vẻ xúc động.

“Cuối cùng cũng có thể ăn được rồi.”

“Ừm!”

Trước đây, cô nàng đã phải hy sinh hộp kem có hương vị hạn chế để có thể đi mua sắm cùng Haruto, cô đã dần để ý hơn tới vấn đề này khi nghe về độ ngon của nó.

Ayaka nhận hộp kem từ Haruto.

Hộp kem cao cấp mùa hè này có hương vị táo. Cuối cùng khi đã có thể ăn được, cô vui vẻ mở nắp ra. Sau dùng thìa nhựa múc kem cho vào miệng.

“Unn~”

Ayaka cũng có phản ứng tương tự như khi cô nàng ăn bánh kếp vào bữa trưa.

Haruto cũng mỉm cười vui vẻ khi thấy cô ăn ngon lành như vậy.

“Cậu thấy sao? Ngon chứ?”

“Nó ngon cực luôn!”

Ayaka cười tươi đáp lại, dùng thìa múc thêm kem và đưa đến miệng Haruto.

“Tớ đã ăn rồi, nên Ayaka cứ ăn đi.”

“Món ăn sẽ ngon hơn khi ta chia sẻ mà.”

“Vậy sao? Thiệt chứ?”

“Ừm, cứ tin tớ”

Ayaka cười toe toét và đưa thìa kem lại gần miệng Haruto.

Sau khi thoáng thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, Haruto há miệng ra để cho kem vào.

“Nè? Nó ngon lắm đúng không?”

“…Vị ngọt hơn lần trước tớ ăn.”

Lúc ăn bánh kếp, Haruto nghĩ rằng cậu đã hình thành khả năng chịu được tiếng “An~n” của Ayaka và quen với nó, nhưng có vẻ là không rồi.

Haruto nghĩ rằng nó ngon và ngọt hơn gấp mấy lần so với lần trước cậu ăn khi nhìn lại món kem được Ayaka đưa lên miệng.