Ae chờ mòn đúyt chưa =)))
Enjoy!
_______________________________________________________________________________________
Càng nghĩ về nó, cảm xúc càng lớn dần
“Đối với con, Haruto-kun là người bạn trai tuyệt nhất thế giới!!”
Biểu cảm Ayaka đỏ lên vì xấu hổ, mặt cô nàng đỏ tới mức tưởng như đang thực sự phát ra ánh sáng.
Bà nhìn thằng vào nụ cười mê hoặc ấy của Ayaka rồi sững người vài giây, sau đó quay sang Haruto.
“Haruto này! Ayaka-san quả thực là một người bạn gái tuyệt vời đó.”
“V-Vâng, nhưng phấn khích quá không tốt cho sức khỏe đâu, bà ơi.”
“Khi nhìn nụ cười tuyệt vời đó của Ayaka-san, bà cảm thấy mình như trẻ lại 10 tuổi vậy.”
“Ufufu, con cảm ơn ạ.”
Ayaka mỉm cười vui vẻ trước lời nói của bà, và biểu cảm của cô một lần nữa thu hút sự chú ý của bà Haruto.
Cậu chưa bao giờ thấy bà có tâm trạng tốt đến thế. Bà kết Ayaka đến mức Haruto cũng cảm nhận được, rồi dường như nảy ra ý gì đó, bà vỗ tay và đứng dậy.
“Đúng rồi Ayaka-san. Con muốn xem album hồi nhỏ của Haruto chứ?”
“Huh!? Con xem!! Con muốn xem!!” (Tém tém lại chị ơi)
Ayaka ngay lập tức đáp lại đề xuất của bà cậu.
Như thể cực kỳ muốn xem, cô đặt hai tay lên bàn, nâng hông lên và nghiêng người hết cỡ về phía trước.
Trước hành động đó của Ayaka, Haruto ngại ngùng phản đối đề xuất của bà.
“Đợi đã bà. Đừng nói gì kỳ quặc chứ”
“Không phải rất tuyệt vời sao! Haruto-kun lúc nhỏ chắc chắn sẽ rất dễ thương!”
“Đúng đúng, bà sẽ mang ra ngay, con chờ một chút nhé.”
“Vâng~!!”
Bà dường như chả nghe ý kiến của đứa cháu trai chút nào, rời phòng khách để lấy album.
Ayaka đang mong chờ cuốn album của Haruto trong khi nở nụ cười rạng rỡ.
“Nó chẳng có gì to tát để cậu mong đợi đâu.”
Haruto cay đắng nói, Ayaka quay sang nhìn cậu với nụ cười trên môi.
“Ế ế? Tớ rất mong chờ đó. Vì là Haruto-kun hồi nhỏ mờ? Mini Haruto-kun.”
“Mini….tớ không phải linh vật.”
“Nếu có linh vật Haruto-kun thì tớ muốn nó.”
Dù giọng điệu của cô nàng nghe như đang đùa, nhưng mặt Haruto lại co giật khi thấy sự nghiêm túc đáng ngạc nhiên trong đôi mắt cổ.
“Tớ không thích, tớ không muốn bản thân bị xem như một món hàng đâu.”
“Sẽ bán được mà.”
“Vậy thì tớ nghĩ nếu là Ayaka thì chắc sẽ bán chạy hơn đấy.”
Nếu Ayaka, mĩ nhân được xem như là Idol của trường, có figure với bệ đỡ, cô nàng sẽ kiếm được bộn tiền.
Khi Haruto đang nghĩ vậy, Ayaka chăm chú nhìn cậu.
“Haruto-kun có muốn không? Hàng của tớ ấy” (Gì cũng có ông nghĩ bậy :v)
“Ể? A, không, maa…nhưng cậu biết đó, Ayaka dễ thương như Idol vậy, nên nếu có áp phích thì tớ đoán nhiều người sẽ muốn dán chúng trong phòng.”
Khi Haruto đang nói ngang đoạn “dễ thương như Idol”, thì Ayaka nhếch khóe miệng lên trong vui vẻ.
“Haruto-kun cũng thế à?”
“Hả?”
“Nếu Haruto-kun có áp phích của tớ, cậu có dán trong phòng không?”
Haruto suýt chút nữa theo phản xạ mà trả lời “có” với câu hỏi của Ayaka. Nhưng vì quá xấu hổ thể thừa nhận nên cu cậu cố gắng đổi chủ đề và né việc trả lời.
“N-Nghĩ lại thì, ở trường có tin đồn là Ayaka đang thuộc một công ty giải trí nào đó nhỉ?”
“Ểe!? Có tin đồn như thế ở trường ư?”
Câu hỏi của Haruto khiến Ayaka bất ngờ, đôi mắt cô nàng mở to.
“Phản ứng đó, chắc là bịp rồi nhỉ.”
“Tất nhiên rồi! Tớ không muốn làm người nổi tiếng đâu.”
“Vậy à. Không phải có khả năng Ayaka bị mời chào trong khi dạo quanh thành phố sao?”
“…Thỉnh thoảng, tớ cũng nhận được danh thiếp từ vài người mặc vest.”
“Đó hẳn là mấy công ty tìm kiếm tài năng rồi.”
Suy cho cùng, khi nói đến một cô gái xinh đẹp ở đẳng cấp như cổ, việc những người khác tiếp cận cô là điều đương nhiên.
“Nếu Ayaka muốn, cậu có thể trở thành một Idol nổi tiếng hay gì đó đấy.”
Khi Haruto nói vậy, Ayaka trông có vẻ xấu hổ, đỏ mặt và ngước lên nhìn cậu.
“Tớ…chỉ muốn một người dõi theo hơn là được nhiều người cổ vũ.”
“…”
Haruto không nói nên lời khi nhìn vào đôi mắt rơm rớm và vẻ mặt đó của cô nàng.
Như thể bị hút vào ánh mắt đó, Haruto không tài nào dứt ra được. Thấy vậy, cô nở một nụ cười dịu dàng.
“Tớ…sẽ hạnh phúc miễn là được ở bên cạnh Haruto-kun.”
Sau khi nói xong câu đó với nụ cười thiên thần, Ayaka vội vàng đính chính với khuôn mặt đỏ bừng, như thể không chịu đựng được xấu hổ thêm nữa.
“C-Cậu thấy sao? Câu vừa rồi nghe giống người yêu thật chưa?”
“Ể? ….A , aa! Ừm! Giống thật ha!”
Nghe Ayaka nói, Haruto định thần lại và liên tục gật đầu, trông cũng bối rối như cô.
Ngay lúc cả hai còn đang đỏ mặt mà gật đầu với nhau, thì bà vừa đi lấy cuốn album, trở lại phòng khách.
“Để con chờ rồi, Ayaka-san”
Bà để ba cuốn album đang ôm trên tay lên bàn.
“Cảm ơn ạ. Con xem được chứ?”
Như để xua tan bầu không khí khó xử giữa cô và Haruto, Ayaka nói với giọng tươi rói hơn bình thường, khi bà cậu gật đầu nói: "Tất nhiên rồi," cô với tay lấy cuốn album.
“Đây là Haruto hồi tiểu học.”
Bà nói khi nhìn vào cuốn album mà Ayaka đã chọn.
“Waa! Haruto-kun tiểu học nhìn dễ thương quá chừng!! Đây, là hội thao ạ?”
“Đúng rồi đó. Đây là bức chụp thằng bé khi nó làm người chạy cuối trong cuộc thi chạy tiếp sức.”
Như nhớ lại ngày ấy, bà nheo mắt trìu mến nhìn cuốn album.
Khi Ayaka mở cuốn album ra, có một vài bức ảnh chụp Haruto lúc còn học tiểu học, đội mũ đỏ và tay cầm gậy, chạy trên đường đua.
“Là người chạy cuối ư. Haruto chạy nhanh thật ha?”
“Chỉ khi đó thôi. Bây giờ thì chịu.”
“Vậy ư? Điều gì khiến cậu bỏ cuộc vậy?”
“Tớ cảm thấy mình không thể đánh bại những người thuộc câu lạc bộ điền kinh.”
“Không hay khi tự so sánh bản thân mình với những người thuộc câu lạc bộ điền kinh đâu đó.”
Nghe Haruto bộc bạch, Ayaka mỉm cười “Ufufu” và tiếp tục lật xem cuốn album một cách vui vẻ.
Thỉnh thoảng, cô lại nghe bà kể lại những chuyện ngày ấy và xem ảnh mà vẫn không thấy chán.
“A, văn nghệ nè. Đây là…Momotaro? Haruto-kun trong vai chú khỉ dễ thương quá trời à.”
“Haruto có vẻ rất thích vai khỉ đấy. Kể cả sau khi vở kịch kết thúc, về nhà rồi mà thằng bé vẫn còn vui vẻ nói về nó, rồi còn thêm [Ukiki] vào cuối lời nói nữa chứ.”
“Dễ thương quá mức rồi.”
“Bà à… Đừng nói gì lạ trước mặt Ayaka chứ?”
Tuy Ayaka và bà cậu đang có khoảng thời gian vui vẻ, nhưng đối với Haruto, đây là giai đoạn cực kỳ xấu hổ.
Mỗi khi lật một trang và nhìn thấy một bức hình mới, Ayaka đều thốt lên “Dễ thương”, khiến trái tim Haruto cảm thấy ngứa ngáy.
Sau đó nữa, dường như Ayaka và bà cậu ngày càng thân hơn thông qua nhưng bức ảnh và những câu chuyện về Haruto thuở bé.
Khi xem xong hết ba cuốn album mà bà mang ra thì mặt trời đã bắt đầu lặn.
“Oya? Đến giờ này rồi sao?”
“Trời tối rồi nhỉ.”
Ayaka nhìn quanh căn phòng khách tràn đầy sắc cam do ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ.
“Ano, cũng đã đến lúc con phải về rồi.”
Ayaka nói một cách tiếc nối, bà mỉm cười với cô nàng.
“Ayaka-san. Cảm ơn con vì khoảng thời gian vui vẻ này nhé. Cứ đến chơi bất cứ lúc nào con thích.”
“Vâng!!!”
Ayaka có vẻ rất vui khi nghe bà cậu nói vậy, cô gật đầu thật mạnh.
“Ayaka, tớ sẽ đưa cậu về.”
“Ừm, cảm ơn Haruto-kun.”
Haruto và Ayaka đứng dậy và tiến về phía lối vào. Sau đó bà cũng ra theo.
Ayaka thay giày ở lối vào, rồi quay lại lần nữa, cô đối mặt với bà cậu và cúi đầu.
“Hôm nay, con thật sự cảm ơn bà rất nhiều.”
“Không không, bà mới là người phải cảm ơn con.”
“Vậy, tạm biệt bà ạ.”
“Bọn con đi nha bà.”
Ayaka vẫy tay chào bà đang tiễn cô ra cửa rồi rời khỏi nhà Otsuki.
________________________________________________
Haruto và Ayaka cùng nhau sánh bước qua khu dân cư được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn.
“Hôm nay thật sự cảm ơn cậu. Lâu rồi tớ mới thấy bà vui như vậy.”
“Bà vui thì tốt quá. Nếu không thì công sức luyện tập làm người yêu sẽ đổ sông đổ biển mất.”
“Đúng…nhỉ”
Haruto cứng họng khi nghe câu trả lời của Ayaka.
Bà thực sự rất vui.
Đó chính là điều Haruto mong muốn.
Cậu không muốn bà phải buồn, cậu muốn bà an tâm, và cũng muốn bà cảm thấy hạnh phúc. Ayaka đã chấp nhận mong muốn của cậu và đóng giả làm bạn gái Haruto.
Haruto cảm thấy mình nợ Ayaka một ân huệ mà chỉ cảm ơn thôi là chưa đủ. (Thì cưới người ta đê)
Tuy nhiên, đồng thời, cậu cũng cảm thấy lồng ngực đau nhói, đó giống như cảm giác tội lỗi.
“A, Haruto-kun. Đến đây là được rồi. Cảm ơn cậu đã đưa mình về.”
“Ừa, về nhà cẩn thận.”
“Vâng, tạm biệt nhé!”
Ngay cả sau khi Ayaka đã tạm biệt Haruto, cô nàng vẫn quay lại và mỉm cười vẫy tay với cậu. Đáp lại, Haruto cũng đứng tại chỗ và vẫy tay nhẹ.
Cuối cùng, khi Ayaka đã rẽ sang một góc khác khuất tầm nhìn, Haruto nhẹ thở dài.
“Cứ thế này mãi…thì không được.”
Càng nhìn thấy Ayaka và bà bên nhau, cùng tỏ vẻ hạnh phúc thì việc cô là người yêu giả càng đè nặng lên trái tim Haruto.
Nụ cười của bà chính là kết quả của lời nói dối ấy, nó được hình thành nên từ mối quan hệ giả dối của hai người.
Sự thật đó đang siết chặt trái tim Haruto.
“Người yêu giả…à”
Khuôn mặt tươi cười của Ayaka hiện lên trong tâm trí Haruto khi cậu tự thì thầm điều này với chính mình.
Ayaka luôn tỏ ra vui vẻ và hạnh phúc khi ở cạnh Haruto, mỗi khi nghĩ về người bạn gái hấp dẫn ấy, những lời của Shizuku và Tomoya lại ùa về trong tâm trí cậu.
"Haru-senpai không hiểu cảm giác của con gái gì cả. Dù chỉ là giả vờ thì cũng là người yêu mà phải không? Họ không làm điều đó với người mà mình không thích đâu. Rồi còn tập làm người yêu nữa? Đó là vì Toujou-senpai muốn Haru-senpai để ý đến nên mới làm thế đấy"
“Bạn gái giả? Luyện tập làm người yêu? Cổ sẽ không làm điều đó với người mà mình không thích đâu, đúng chứ?”
Ayaka luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Rồi đến những lời nói của bạn cậu.
Nếu đây không phải là chuyện về bản thân mình, Haruto chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.
Phải nhanh chóng tỏ tình và ngỏ lời hẹn hò với cổ.
Tuy nhiên, khi nói đến vấn đề này thì cậu lại rất khó đưa ra quyết định.
Nếu Ayaka trở thành bạn gái thật của cậu, Haruto có thể nhìn khuôn mặt vui vẻ của bà mà không cần phải lo nghĩ.
Và trên hết, tình cảm của cậu dành cho Ayaka cũng đang lớn dần.
Đối với Haruto, chuyện này thật sự rất tuyệt. Nhưng đó cũng là lý do cậu không thể đưa ra quyết định. Khi ta càng muốn thứ gì, ta sẽ càng sợ hãi nếu nó không thành hiện thực.
Kết quả là ta sẽ bỏ chạy và hài lòng với những gì hiện có.
“…Chết tiệt, thảm hại thật….mình đúng là một tên thất bại mà.”
Lời độc thoại yếu ớt của cậu vang lên trong khu dân cư tối tăm và tĩnh mịch.