Enjoy!
_________________________________________________________________________________________
Chương 65:
Đặc quyền của vợ tương lai
Với Haruto, chị em nhà Toujou và Saki, số kẹo dẻo trong bì vơi đi một cách chóng mặt.
Trong khi Ayaka và những người khác vừa thưởng thức món s'more vừa nhìn đống lửa với vẻ hài lòng thì Ikue tiến lại với một chiếc chảo khá lớn.
“Dì dùng lửa trại một chút nhá?”
“Vâng, được ạ”
Haruto vừa trả lời vửa tiếp tục nhóm lửa rồi dựng thành một cái kiềng ba chân để để giúp Ikue nấu nướng dễ dàng hơn.
“Cảm ơn Otsuki-kun nhá.”
“Ikue-mama định làm món gì thế?”
Trong khi nhìn chiếc chảo đặt trên kiềng ba chân, Saki hướng ánh mắt đầy mong đợi về phía Ikue.
“Paella hải sản đóa”
“Cắm trại với Paella á! Thật là sang chảnh!”
“Fufufufu~n, thỉnh thoảng dì cũng cần phải cho mọi người thấy rằng bản thân có thể làm những món ăn ngon với tư cách một bà nội trợ chứ.”
Ikue đổ dầu ô liu vào chảo rồi xào hành tỏi trong khi mỉm cười với Haruto.
Nhận được nụ cười đó, máu ganh đua khiến khóe miệng cậu hơi nhếch lên.
“Vậy thì con cũng phải làm bắt tay vào làm để không bị thua Ikue-san thôi.”
Vừa nói, cậu vừa lấy ra một cái chảo khác mà bản thân mang theo và đặt nó lên trên kiềng ba chân.
“Onii-chan nấu món gì thế?”
“Ajillo đó” (Một món ăn trong đó các nguyên liệu được hầm với dầu ô liu và tỏi)
“Abi-jo?”
Ryouta nghiêng đầu khi nghe những từ này.
Haruto mỉm cười rồi nói “Đợi anh chút nhé”, rồi lấy dầu ô liu mà Ikue đã sử dụng và đổ vào chảo.
Khi được mời đi cắm trại với gia đình Toujou, Haruto đã nói với Ikue và Shuichi rằng cậu sẽ làm bữa tối để cảm ơn.
Cậu đã định mua nguyên liệu mang theo, nhưng khi nói với Shuichi chuyện này, thì ông đã bảo rằng: “Gia đình bác sẽ lo tất chuyến đi này, thế nên những gì mà Otsuki-kun phải đem là đồ để thay với túi ngủ thôi.”
Nhân tiện, Shuichi cũng hỏi, “Con định làm món gì thế?” với đôi mắt lấp lánh. Và khi cậu nói với rằng đó là Ajillo, ông trông có vẻ rất vui và đáp, “Hiểu rồi, rượu nhỉ?”
Ikue và Haruto đều đã xong bước chuẩn bị và bắt đầu nấu ăn.
Mùi tỏi tỏa ra từ chảo của Ikue. Cô cho thêm cơm và hải sản vào.
“Ikue-san, con dùng hỗn hợp hải sản đó được chứ?”
“Tất nhiên rồi, cô để đây nhé.”
“Cảm ơn cô”
Trong khi cảm ơn Ikue vì đã đặt hỗn hợp hải sản lên bàn bên cạnh, Haruto bóc vỏ tỏi và cho nó vào chảo chứa đầy dầu ô liu.
“Tớ rất mong chờ món Ajillo của Haruto đấy.”
Ayaka nói trong khi nhìn Haruto nấu ăn.
“Chà, chỉ là cho nguyên liệu vào dầu ô liu rồi nấu thôi, nên dù ai làm ra nó cũng chả có gì khác biệt đâu.”
Haruto đáp lại Ayaka.
Vì lần này Ryouta cũng sẽ ăn nên cậu phải đảm bảo là tôm đã được lột vỏ, để có thể cảm nhận được đầy đủ hương vị.
Ngay sau đó, Shuichi đến bên đống lửa với một khay bánh mì dài cắt sẵn.
“Ayaka, con nướng đống này nhá.”
“Vâng, con biết rồi.”
Ayaka nhận khay bánh mì từ Shuichi và nướng nó giữa khe hở của hai chảo.
Biểu hiện của Saki dịu đi khi cô quan sát mọi thứ.
“Bánh mì ăn kèm với Ajillo đúng là tuyệt cú mèo.”
“Nè, onee-chan. Em muốn ăn bánh mì.”
Trong khi Saki đang vui vẻ ngắm nhìn khung cảnh nấu ăn, thì Ryouta nhìn vào chiếc khay mà Ayaka đang cầm với đôi mắt đăm chiêu và nói.
“Thật tình à. Một miếng thôi đó nhá. Sẽ ngon hơn nếu em ăn kèm nó với Ajillo đó.”
Nói vậy, Ayaka đưa cho Ryouta một miếng bánh mì.
Ryouta cầm lấy nó bằng cả hai tay và vui vẻ cắn một miếng.
Vừa lắng nghe cuộc trò chuyện, Haruto vừa cho cà chua nhỏ, tôm, bông cải xanh và sò điệp vào rồi luộc chúng cùng với một ít muối thảo mộc.
“Ajillo gần xong rồi đấy.”
“Paella thì cần đợi chút nữa nhé.”
Ikue trả lời trong khi nhìn vào chiếc chảo có nắp đậy.
“Vậy ăn Ajillo trước đi.”
Nghe Shuichi nói, Haruto gật đầu và đem chảo Ajillo ra khỏi kiềng rồi đặt lên bàn.
“Itadakimasu.”
Sau khi mọi người cùng chắp tay và nói, Ryouta lao đến món Ajillo với đôi mắt sáng rực.
“Ăn kèm với bánh mì ngon lắm đó, Ryouta-kun.”
“Thiệt ạ?”
Khi Haruto nói điều này với Ryouta, cậu lấy một miếng bánh mì nướng, phết tôm lên đó và đưa cho cậu nhóc.
“Cảm ơn onii-chan!”
Ryouta nhận miếng bánh từ Haruto và cắn một miếng khiến mặt thằng bé sáng lên.
“Món này ngon quá onii-chan ơi!!”
“Thế thì tốt quá.”
Haruto như được chữa lành bởi nụ cười của Ryouta.
Saki ngồi đối diện, chấm bánh mì với Ajillo, phết tỏi lên rồi cho vào miệng.
“Mmmmmmm! Ngon quá đi mất!! Otsuki-kun nêm gia vị vừa thật.”
Khoảnh khắc Saki ăn nó, cả người cổ run lên rồi chỉ ngón tay cái vào Haruto.
Bên cạnh cô, Ayaka đang ăn bông cải xanh cũng gật đầu.
“Ừm, không hổ danh là Haruto-kun.”
“Hahaha, cảm ơn cậu. Nhưng tớ nói rồi, Ajillo chỉ đơn giản là nấu đồ ăn với dầu ô liu và tỏi, nên dù ai làm đi nữa thì cũng như nhau cả thôi.”
Haruto đáp lại những lời khen khi đưa cho Ryouta một miếng bánh mì chấm Ajillo, như để che giấu sự xấu hổ của mình.
Lúc đó, Ikue mỉm cười.
“Món ăn càng đơn giản thì càng khó tránh được những sai sót đấy nhé.”
“Ayaka trông thật hạnh phúc khi ăn đồ Otsuki-kun nấu nhỉ. Cái này ấy nhá~”
Saki vừa nói vừa huých nhẹ Ayaka bên cạnh.
“K-Không chỉ có mình tớ, Ryouta và mọi người cũng đang tận hưởng món ăn mà.”
Trong khi đáp lại lời của Saki, Ayaka với lấy một con sò rồi ăn kèm nó với Ajillo như một cách để trốn khỏi cô bạn mình.
“Nhưng dù gì thì, mình thấy ghen tị với vợ tương lai của Otsuki-kun khi cậu ấy nấu ăn giỏi như vậy ghê.”
Saki nói nhỏ với Ayaka để Haruto không nghe thấy với vẻ mặt tinh nghịch.
“Chuyện đó…đúng vậy.”
“Nếu cậu không nhanh chóng ngồi vào vị trí này, thì sẽ có người cướp nó đó.”
“Ờ, ừ…”
Saki cười toe toét với Ayaka, đang hơi đỏ mặt và cúi xuống, còn Ikue, người đang xem món paella, dường như đã nghe thấy lời của Saki và tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Đúng đó Ayaka. Nếu con không nhanh bắt Otsuki-kun lại thì mẹ sẽ gặp rắc rối đấy.”
“C-Chả liên quan gì đến mẹ cả!”
“Liên quan nhiều lắm đóa!”
Đôi mắt của Ayaka mở to vì ngạc nhiên khi mẹ cô tham gia vào cuộc trò chuyện.
Ikue giải thích cho con gái mình với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thì bởi Otsuki-kun chỉ làm nội trợ ở nhà mình trong quảng thời gian nghỉ hè ngắn ngủi thôi đúng chứ?”
“Vâng, đúng vậy”
“Nó có nghĩa là sau khi hết hè thì Otsuki-kun cũng sẽ không tới nhà mình nữa.”
“Chuyện đó…”
“Trong hè này, Otsuki-kun đã giúp mẹ rất nhiều việc nhà đó, mẹ nghĩ mẹ không thể sống thiếu thằng bé được nữa rồi.”
Ikue nói giọng điệu có phần đùa giỡn nhưng cũng rất nghiêm túc.
“Đợi đã mẹ!?”
Thấy mẹ mình như vậy, Ayaka có chút hoảng hốt nhìn Haruto.
Hiện tại, khi vừa cho Ryouta ăn ajillo, cậu đang vừa mải mê nói chuyện về hoạt động ngoài trời với Shuichi bên cạnh nên không thể nghe thấy chuyện Ayaka và mọi người đang nói.
Ayaka cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó.
Thấy tình trạng đó của cô con gái, Ikue mỉm cười và tiếp tục nói.
“Nếu Ayaka tóm được Otsuki-kun, thì thắng bé vẫn sẽ đến nhà mình sau kỳ nghỉ đúng chứ?”
“C-Cũng đúng. Nếu không làm nội trợ thì cậu ấy cũng không thể nấu ăn cho nhà mình nữa.”
Khi Ayaka tranh cãi với Ikue, Saki nói với cô bằng nụ cười toe toét.
“Trong trường hợp đó, Ayaka có thể đề nghị với tư cách là BẠN.GÁI cậu ấy mà. Rằng em muốn ăn đồ Haruto-kun nấu ấy.”
Má Ayaka chợt đỏ bừng khi nghe Saki nói.
Rồi Ikue giáng đòn kế tiếp.
“Trong tương lai, mẹ muốn Otsuki-kun đến nhà mình làm rể quá đi.”
“M-Mouu!? C-Còn quá sớm để bàn chuyện đó mà mẹ!”
“Nhưng nếu Ayaka thành vợ Otsuki-kun thì con có thể ăn những món thằng bé nấu đúng hông nào.”
“Đ-Điều đó…đúng là hấp dẫn, nhưng mà…”
Mặt Ayaka hoàn toàn đỏ bừng trước những đòn tấn công bằng lời nói của Ikue và Saki, hơi nước như bốc ra từ đầu cô nàng.
Đúng lúc đó, Ryouta, người vẫn đang mải mê ăn Ajillo từ nãy đến giờ, mở miệng với vẻ mặt ngây thơ.
“Onee-chan, định làm vợ onii-chan sao!?” (khá lắm cu em)
Ryouta nói to trong khi nhìn chị mình với đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi.
Giọng nói thằng bé cũng lọt vào tai Haruto, người đang mải mê trò chuyện với Shuichi.
Ryouta vẫn đang bị nghiền món Ajillo từ đầu đến giờ.
Ikue và mọi người đã trò chuyện bằng giọng nhỏ để Haruto không chú ý đến, nhưng có vẻ như đôi tai Ryouta rất thính mỗi khi ai đó nhắc đến onii-chan và onee-chan yêu quý của thằng bé.
Có lẽ cậu nhóc đã nghe Ikue nói, “Nếu Ayaka thành vợ Otsuki-kun” nên nó làm vẻ mặt cực kỳ phấn khích.
Nhanh chóng, Ayaka phủ nhận lời nói của Ryouta với khuôn mặt đỏ chót.
“E-Em đang nói gì thế hả Ryouta!! Đừng tự nhiên nói tầm bậy!!”
“Nhưng, mới vừa nãy mẹ nói là onee-chan sẽ làm cô dâu của onii-chan mờ,”
“Ể?”
Nghe Ryouta nói vậy, Haruto nhìn Ikue với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ara ara, maa.”
Ikue bắt gặp anh mắt của cậu, đặt tay lên má và mỉm cười ngại ngùng.
“Đợi đã mẹ! Đừng có ở đó mà ara ara maa chứ! Phủ nhận giùm con cái!”
“Fumu, vậy cuối cùng cũng đến lúc Ayaka lên xe hoa rồi à…”
“Ể? Ể!?”
Shuichi lẩm bẩm một cách đăm chiêu, còn Haruto thì nhìn ông đầy bối rối vì chưa thể nắm bắt được mạch cuộc trò chuyện.
“Khoan!? Cha à!! Đừng có nghiêm túc thế chứ!!”
Ayaka cố gắng ngăn cha mình, người đang mất kiểm soát trong hành động như mọi khi lại.
Thấy người bạn thân nhất của mình như vậy, Saki đưa tay lên che miệng cố gắng nhịn cười.
“Otsuki-kun đánh sập các lớp phòng vệ rồi ha…”
“Ể? Chuyện này? Mọi người đang nói về cái gì vậy?”
Trong khi Haruto còn đang bối rối nhìn xung quanh, Ikue vỗ tay.
“A, nhìn nè. Paella chín rồi, ăn thôi nào mọi người.”
“Mẹ, đừng có đánh trống lảng với con…”
Vào hoàng hôn của mùa hè, tiếng lẩm bẩm mệt mỏi của Ayaka vang vọng khắp khu cắm trại trên núi.