Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 78



Enjoy!

         ________________________________________________________________________________________

Tiền cưới

Sáng sớm tinh mơ.

Haruto nhấc phần thân trên khỏi giường và duỗi người một chút. Cậu luôn thức dậy vào khoảng thời gian này và nhìn quanh phòng mình trong khi ngồi trên giường.

Đây là căn phòng cậu đã ở từ khi bắt đầu biết nhận thức mọi thứ.

Vẫn chỉ là căn phòng của cậu như mọi khi, chẳng có gì khác cả.

Tuy nhiên, vì lý do gì đó, nó lại trông rất tươi mới trong mắt Haruto.

Haruto hơi nghiêng đầu trước hiện tượng lạ này, đưa mắt nhìn căn phòng một lúc rồi rời khỏi giường, kéo rèm cửa và nhìn ra bên ngoài.

Đó là lúc cậu nhận ra.

Không chỉ căn phòng, mà cả khung cảnh bên ngoài chả hiểu sao cũng trông quá đỗi mới lạ.

Mặc dù đáng lẽ, nó phải là một khung cảnh quen thuộc, nhưng chẳng hiểu kiểu gì cậu lại có cảm giác như đang ở một thế giới khác vậy.

Sao lại kỳ vậy ta? Haruto nghĩ về sự khác biệt giữa hôm qua và hôm nay.

Câu trả lời lập tức hiện lên rõ ràng.

Cậu đã có bạn gái.

cậu đã bị thu hút bởi người con gái mà mình đã gặp thông qua công việc làm việc nhà bán thời gian.

Tuy nhiên cuối cùng cậu đã nói dối, nhắm mắt lơ đi cảm xúc của bản thân và bỏ chạy. Nhưng, đêm qua, cô đã thú nhận và giải bày lòng mình với cậu. Kết quả là Haruto đã có thể hẹn hò với Ayaka như một cặp thực sự.

“Có bạn gái, tuyệt thật đó…” (Chắc sẽ có vài ông thấy nhột)

Mặt trời càng lúc càng lên cao. Ánh sáng nó chiếu xuống quá đỗi thần thánh, khiến Haruto tự độc thoại về những thay đổi nhỏ ở bản thân.

Nhờ những cảm xúc khó chịu tồn động bấy lâu không còn nữa. Cậu có thể tập trung vào việc học hơn lúc nào hết.

Haruto dành cả buổi sáng để chăm chỉ học với sự tập trung cao hơn thường ngày,

Rồi đến trưa, sau khi ăn trưa cùng bà, cậu kìm nén sự do dự của bản thân và hướng tới tư gia Toujou.

Cậu đã có thể tập trung vào việc học hiệu quả hơn. Nhưng mỗi lần bị khựng lại hoặc mất chút thời gian để hít một hơi, nụ cười của Ayaka lại hiện lên trong đầu Haruto.

Dù có gì thì cô nàng vẫn cứ ở trong tâm trí cậu.

Cô đã hoàn toàn nằm trong tim Haruto.

Haruto tăng tốc nhanh hơn một chút để đi bộ băng qua khu dân cư quen thuộc dẫn đến nhà Toujou, nơi mà cậu đã thường xuyên lui tới trong dịp hè này.

Vì thế, cậu đến đó với thời gian ngắn hơn bình thường, dù đã quen những khi ấn nút liên lạc nội bộ, lòng cậu lại cảm thấy hồi hộp hơn đôi chút.

“Vâng! Em đang đợi anh đây, Haruto-kun!”

Giọng nói vui vẻ của Ayaka vang lên qua hệ thống liên lạc nội bộ.

Chỉ nghe có vậy, vẻ mặt Haruto đã tự nhiên sáng lên.

Đợi ở cửa, Haruto cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mọi khi, cánh mở ra và Ayaka xuất hiện.

“Mừng anh tới, Haruto-kun!”

Ayaka chào Haruto bằng một nụ cười dường như có thể làm lu mờ đi cả những tia nắng mùa hè.

“Xin phép”

Ayaka ôm lấy cậu, Haruto mỉm cười đáp lại.

Cả hai nhìn nhau với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, rồi nhẹ nhàng vòng tay qua người để ôm lấy nhau.

Tuy nhiên, ngay trước khi có thể làm vậy, cửa phòng khách mở tung ra và Ryouta lao ra từ đó với tốc độ bàn thờ.

Bằng tất cả sức lực, cậu nhóc lao về phía này, bỏ qua chị gái mình rồi ôm chặt lấy eo Haruto.

“Onii-chan đã trở thành onii-chan của em rồi ạ?”

Ryouta nói bằng giọng hào hứng khi ngước nhìn Haruto với đôi mắt sáng rực.

“Chừ còn cần tiền nữa là anh có thể kết hôn với onee-chan được rồi nhỉ?”

“Đ-Đúng vậy…”

Bị nụ cười ấy của Ryouta áp đảo, cậu không thể làm gì ngoài đáp lại bằng một nụ cười gượng.

Thấy cậu nhóc như vậy, Ayaka nghiêng đầu nhìn Haruto.

“Tiền? Là sao?”

Cô nàng trông rất lạ, chắc là do từ “kết hôn” nên má cổ đã nhuộm màu táo chín. Haruto gượng cười rồi nói cho cô biết những gì Shuichi nói lúc ở suối nước nóng.

“Thật ra, khi bọn mình đi cắm trại và tắm suối nước nóng. Shuichi-san đã giải thích cho Ryouta-kun rằng để kết hôn là phải cần tiền….”

Khi Ryouta thúc ép Haruto kết hôn với Ayaka. Để giúp cậu, người đang khốn khổ với lý lẽ của Ryouta, Shuichi đã thuyết phục Ryouta rằng, “Lý do mà cả hai chưa kết hôn là vì đang còn tiết kiệm tiền.”

“Ra vậy…. Xin lỗi anh, cha em lại nói linh tinh nữa rồi.”

Sau khi nghe giải thích, cô nàng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt thì lại có vẻ rất thích thú.

Haruto hơi đỏ mặt và tránh nhìn về phía Ayaka, người vẫn dễ thương và cuốn hút như ngày nào.

“Không, nhưng…điều đó không sao cả đâu, à….ừm.”

“Ể? À, v-vậy sao…”

Dù xấu hổ, nhưng Ayaka lại không phủ nhận, cô nàng nhanh đỏ mặt và bồn chồn nắm lấy tay cậu.

Đúng lúc đó, như thể nhớ ra điều gì, Ryouta tách khỏi người Haruto.

“Đúng rùi! Em có thứ này muốn cho anh xem!”

Nói xong, Ryouta lại bắt đầu phi về phía phòng khách với tốc độ chóng mặt.

“Ryouta-kun vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi ha.”

“Khi biết tin Haruto-kun trở thành bạn trai em sáng nay, em ấy lại càng phấn khích hơn nữa.”

“Em vất vả rồi.”

Haruto tưởng tượng ra Ryouta khi ấy, dù thông cảm với Ayaka những trái tim cậu lại cảm thấy ấm áp khi biết được cậu nhóc hạnh phúc đến như vậy.

“Nào đi thôi, mẹ em cũng đang đợi anh đó.”

Nói rồi Ayaka kéo nhẹ cánh tay Haruto và mời cậu vào nhà.

Haruto bước vào nhà Toujou, đi theo một Ayaka đang rất vui vẻ vào phòng khách.

Trong phòng khách, Ikue đang làm việc ở nhà với máy tính để trên bàn ăn.

“Ara, chào con, Otsuki-kun”

Khi Haruto bước vào phòng khách, cô rời mắt khỏi màn hình và chào cậu.

“Xin phép làm phiền cả nhà ạ”

Haruto cúi đầu chào, cắn nhẹ đôi môi khô khốc của mình một lúc như để giảm căn thẳng rồi mở miệng.

“Ano, Ikue-san. Ừm….con có chuyện muốn thông báo.”

“Ara? Gì thế, chi zậy?”

Ikue nghiêng đầu, nhìn Haruto với đôi mắt hạnh phúc và nở nụ cười tươi rói.

Từ vẻ ngoài đó của cổ, Haruto đoán hẳn cô ấy đã nghe mọi chuyện từ Ayaka.

“E-to, thật ra, con….thích Ayaka-san, bọn con đã thổ lộ tình cảm của mình đêm qua, thế nên con muốn bắt đầu một mối quan hệ với em ấy.”

Haruto cảm thấy rằng mình có thể hòa hợp với Ikue vì cô luôn đối xử tốt với cậu như là một người nội trợ. Tuy nhiên, với tư cách là cha mẹ của người yêu, có một sự căng thẳng lạ thường trong việc báo cáo mối quan hệ giữa hai người, điều này khiến Haruto sử dụng kính ngữ một cách kỳ lạ.

Ikue dường như cảm thấy sự căng thẳng ấy thật thú vị, cô cười nhẹ.

“Cô hiểu rồi! Thật tuyệt quá! Nhờ con chăm sóc cho con gái cô từ giờ nhé, Otsuki-kun!”

“Vâng! Con sẽ cố hết sức.”

Haruto bớt căn thẳng đi đôi chút trước phản ứng của Ikue, nhưng câu trả lời của cậu vẫn có phần cứng nhắc.

Bên cạnh, Ayaka vẫn đang theo dõi cuộc trò chuyện giữa Haruto và Ikue có vẻ vừa vui vừa xấu hổ, tai cô nàng đỏ bừng.

Ikue hướng ánh mắt về phía con gái mình với nụ cười dịu dàng trên môi.

“Ayaka có thể trông như thế này, nhưng con bé là một đứa trẻ khá nghịch ngợm nên đôi khi sẽ gây rắc rối cho Otsuki-kun đó. Tuy nhiên, nó cũng là đứa rất thật thà và tốt bụng.”

“Khoan!? Mẹ!? Đừng nói kỳ cục vậy chứ!!”

Ayaka hoảng sợ và cao giọng trước lời nói của mẹ cô.

Haruto mỉm cười trước sự tương tác giữa hai mẹ con nhà Toujou mà cậu rất quen thuộc.

“Được Ayaka-san chiều chuộng là điều may mắn nhất đối với kẻ làm bạn trai như con. Hơn nữa, con đã có thể khám phá ra rất nhiều điều tốt đẹp ở em ấy chỉ trong một khoảng thời ngắn.”

“Haruto-kun…”

Khi Haruto nói vậy, Ayaka đang trừng mắt nhìn Ikue, quay sang nhìn chằm chằm vào người yêu mình với đôi mắt ươn ướt.

Cả hai lập tức được bao bọc trong một bầu không khí ngọt ngào, Ikue đặt tay lên má và nhếch khóe miệng lên nói, “Ara ara maa maa”.

“Tốt quá rồi Ayaka nhỉ.”

“V-Vâng…”

Ayaka có vẻ xấu hổ nhưng vui vẻ gật đầu.

Đúng lúc ấy, người biến mất một cách chớp nhoáng trước đó là Ryouta, lại chạy về phía nhóm Haruto với tốc độ khủng khiếp.

“Onii-chan! Onee-chan! Nhìn nè!! Nè nhìn đi nhìn đi ạ!!”

Ryouta cười đùa và vẫy vẫy cái gì đó trong tay trước mặt Haruto và mọi người.

“Bình tĩnh lại đã nào Ryouta, chị sẽ không thấy nếu như em cứ vung vẩy nó như thế.”

Ayaka vừa nói vừa cố gắng trấn tĩnh em trai mình.

Mặt khác, Ryouta đã ngừng vung vẩy thứ trong tay, nhưng dường như không vượt qua nổi sự phấn khích của bản thân, cơ thể thằng bé cứ chuyển động lên xuống.

“Ryouta-kun, đã làm gì cho anh hả?”

Haruto hỏi, ngồi xổm xuống và nhìn chằm chằm vào Ryouta.

Thứ cậu nhóc đang cầm trong tay trông giống như một hộp sữa được bọc trong giấy màu.

Khi được Haruto hỏi, đưa thứ đang cầm ra bằng cả hai tay vởi vẻ mặt đầy tự hào.

“Em đã tự tay làm nó đóa!!”

Ryouta nói trong khi giữ sản phẩm bằng cả hai tay.

Đúng Haruto đoán, nó là một chiếc hộp nhỏ trông như hộp sữa có giấy trắng bao quanh. Ở giữa hộp có một lỗ thon và dài có thể nhét đồng xu, có một bức tranh được vẽ bằng bút chì màu được kẹp tại đó.

Ryouta chỉ vào bức tranh và cố gắng giải thích.

“Đây ấy nhé, là onii-chan đó! Anh đang mặc Tu-xê-đô vì đang là đám cưới! Và đây là onee-chan! Onee-chan đang mặc váy cưới đóa!”

Ryouta có vẻ rất thích thú, lần này cậu nhóc lật chiếc hộp lại và chỉ cho Haruto và mọi người thấy cái lỗ.

Trên đó có dòng chữ ghi “Tiền cưới của onii-chan và onee-chan”. Bên cạnh dòng chữ là một tòa nhà trông giống như nhà thờ.

“Em cũng sẽ cố gắng hết sức tiết kiệm để onii-chan và onee-chan có thể nhanh chóng làm đám cưới.”

Ryouta nói với nụ cười trên môi.

Vẻ ngoài của em ấy trong sáng và đáng yêu như một thiên thần, cậu bất giác ôm lấy Ryouta.

“Cảm ơn nhé, Ryouta-kun. Nhưng đừng gắng sức quá, được chứ?”

“Vâng! Nhưng em muốn onii-chan trở thành onii-chan thật sự của em nhanh nhất có thể cơ.”

Ryouta nói với nụ cười ngây thơ.

Ayaka mỉm cười cay đắng khi thấy em trai mình có vẻ như đã mất kiểm soát, nhưng cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu cậu nhóc với vẻ bất mãn.

“Cảm ơn em, Ryouta.”

“Em, yêu onii-chan và onee-chan. Em muốn chúng ta trở một gia đình càng sớm càng tốt.”

Ryouta dường như đang tưởng tượng ra một tương lai như vậy khi cậu nhóc nói điều đó một cách hào hứng khiến ai nấy cũng đều nở nụ cười trên môi.