Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 8



Enjoy                 

                       ------------------------------------------------------------------------

Em gái bạn thuở nhỏ

Một ngày sau khi hoàn thành yêu cầu dọn dẹp từ gia đình Toujou. Haruto đã đến thăm nhà thằng bạn chí cốt Akagi Tomoya.

“Này Haru. Chẳng phải hè này mày định toàn học hành với đi làm thêm sao? Sao giờ lại qua nhà tao chơi rồi.”

“Là dự định thôi. À, tối qua tao có xem một chương trình đặc biệt nói về “nhà rác” đó."

Tomoya nói với vẻ giễu cợt. Haruto tiếp tục nói trong lúc cậu sắp xếp lại đống manga trên kệ sách.

“Tao lo lắm đấy. Nhỡ đâu cái “nhà rác” lần sau được giới thiệu là phòng thằng bạn mình thì sao?”

“Phòng tao đâu tệ đến thế!”

Tomoya nhấc lưng khỏi chiếc ghế dựa hét vào mặt cậu. Cái nóng mùa hè đang ở đỉnh điểm trải dài từ ngày này qua ngày khác. Ánh nắng gay gắt chiếu vào phòng Tomoya nhưng vì phòng có điều hòa nên nhiệt độ vẫn bình thường.

“Dù sao thì lí do mà tao tới đây là vì điều hòa phòng tao bị hỏng thôi”

Tomoya nhìn Haruto với trách móc trong khi cậu vui vẻ nói.

“Ooi, vậy tao sẽ tính tiền chuyện này.”

“Ồ, vậy đây cũng tính tiền dọn phòng lại vậy.”

“Xin lỗi. Cứ tự nhiên sử dụng phòng tao.”

Tomoya nhanh chóng đầu hàng rồi dựa lưng lại vào ghế trong khi hỏi Haruto.

“À, đúng rồi. Ngày đầu tiên đi làm thêm thế nào?”

“À~, đúng rồi nhỉ”

Trước câu hỏi của Tomoya, Haruto ngưng dọn dẹp rồi suy nghĩ một lúc.

“Khách hàng đầu tiên của tao là Toujou-san”

“Heh, vậy à Toujou-san…..Hả!!!”

 Câu trả lời của Haruto khiến Tomoya đơ ra một lúc vì bối rối. Sau đó, dường như đã thông, cậu ta liền hét lên.

“Ể, Toujou-san là Toujou-san đó sao!? Toujou Ayaka-san sao!?”

“Chà, tao chỉ biết duy nhất một Toujou thôi”

Trong khi Tomoya đang ngạc nhiên thì Haruto lại tỏ ra khá bình thường.

“À, đừng nói với ai về vụ Toujou-san thuê tao làm việc nhà đấy. Nếu không bảo mật thông tin cá nhân và quyền riêng tư của khách hàng thì tao bị công ty xử mất. Tao tin mày đấy Tomoya, hé răng nửa lời là tuyệt giao luôn nhé.”

“Không không, tao sẽ không nói với ai đâu. Mà mày nghiêm túc thật à…Thế chuyện sau đó như nào?”

“Như nào là như nào gì chứ?”

Haruto nghiêng đầu trong khi tiếp tục dọn dẹp phòng cho Tomoya.

“Gì chứ cái đầu mày. Sao Toujou-san lại gọi mày đến cơ chứ”

“Gọi gì chứ….”

Haruto nhìn Tomoya với vẻ chết lặng.

“Tao không đến nhà Toujou-san để chơi. Tao làm việc”

“Vậy à. Thế nhà Toujou-san thế nào? Có thơm không?”

Haruto thở dài với thằng bạn thân, đứa chẳng thèm nghe cậu nói gì mà chỉ tò mò đặt câu hỏi.

“Mày, thằng biến thái này. Như đã nói trước đó tao không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì về khách hàng cả.”

“Xì, kẹt xỉ. Tao là bạn thân nhất của mày đó”

Haruto phớt lờ Tomoya, người đang mím môi tỏ vẻ chán nản. Nếu một cô gái dễ thương làm vậy thì có thể Haruto sẽ động lòng. Nhưng người nói đến ở đây là một thằng khốn nên không có chuyện trái tim cậu bị lay động được. Thay vào đó nó khiến cậu khá bực bội.

“Đồ keo kiệt~. Haru keo kiệt,  keo kiệt keo kiệt”

“Ồn ào quá”

Haruto ném cuốn tạp chí âm nhạc đang cầm trên tay, Tomoya vừa tránh vừa cười vui vẻ.

“Tốt quá nhỉ Haru.”

“Hả, gì chứ”

“Mày có thể thân thiết hơn với Toujou-san trong kì nghỉ này. Tao ghen tị lắm đấy.”

Tomoya ngồi khoanh chân trên ghế rồi cười toe tóet. Nhưng Haruto lại không hiểu cậu ta đang nói gì và cau mày.

“Sao có thân thiết hơn trong một lần duy nhất được chứ?”

“Ể? Không phải mày sẽ đến nhà Toujou-san nhiều lần để làm việc sao?”

Tomoya nói với vẻ khó hiểu, Haruto lắc đầu phủ nhận.

“Không, chuyện tao đến nhà Toujou-san đến đây là hết rồi”

“Hả, sao chứ?”

“Tại vì bình thường ai lại thích cơ chứ. Nếu có đứa nào đó trong lớp đến nhà tao dọn dẹp thì lần sau chắc chắn tao sẽ yêu cầu người khác. Thật khó xử khi để bạn cùng lớp làm việc nhà cho mình mà.”

“Hehhh?...Vậy sao?”

Trước câu trả lời của cậu, Tomoya nhìn Haruto, người hiện đang dọn dẹp phòng mình rồi lắc đầu.

“Tao có thấy khó xử gì đâu?”

“………..”

Haruto cứng họng với thằng bạn thân đang nói điều đó với vẻ mặt khó hiểu.

“Chắc là tao nên tính tiền công nhỉ?”

Haruto nhỏ giọng nói.

“Àa, đ-đúng rồi. Tao đã lỡ dành hết tiền mua thứ này mất rồi haha.”

Tomoya với lấy chiếc hộp màu đen gần đó trong khi tuyệt vọng nói với Haruto.

“À rế? Mày mua cái mới nữa à?”

Cái mà Tomoya đang ôm là hộp đựng đàn guitar. Cậu ta đã bắt đầu chơi guitar từ hồi tiểu học và hiện đang chơi trong ban nhạc với mấy thằng từ trường khác.

“Ờ. Khi đến cửa hàng nhạc cụ hôm trước, tao đã thích ngay từ lần đầu thấy nó.”

Tomoya mỉm cười ép má vào cái hộp đựng đàn. Haruto tránh xa thằng bạn biến thái trong khi đánh mắt sang cây đàn đang dựa vào tường trông hơi cô đơn.

“Có nhất thiết là phải cần đến 2 cây đàn không?”

“Tất nhiên rồi! Có bao nhiêu cây không quan trọng.”

“Hế, vậy à”

Haruto, người không biết gì về nhạc cụ trả lời trống không.

“Oi! Thể hiện là mày quan tâm đi chứ!”

“Tao chẳng biết gì về nhạc cụ cả và cũng chẳng có ý định tìm hiểu đâu.”

“Đừng nói thế chứ Haru. Tập chơi guitar rồi lập ban nhạc với tao đi.”

Tomoya giơ 2 tay lên một cách đầy hào hứng khi nói “Tao sẽ dạy mày ngay bây giờ luôn”.

“Không, xin kiếu.”

“Ể~~. Vậy mày làm ca sĩ chính nhé, Haru. Mày hát hay lắm mà. Nếu bọn mình biểu diễn ở lễ hội trường năm nay với mày là giọng ca chính thì….Bọn con gái sẽ đổ cái một.”

Tomoya giơ ngón cái rồi nói với vẻ rạng rỡ, Haruto ngừng dọn dẹp và trả lời với giọng điệu thờ ơ.

“Không, mày bỏ đi mà làm người.”

“Đừng nói vậy chứ, lập ban nhạc với tao đi màaaaa.”

Bỏ mặc Tomoya đang nhõng nhẽo như một đứa trẻ, Haruto tiếp tục công việc của mình. Bất ngờ, sau một tiếng gõ, cửa phòng Tomoya mở toang.

“Này Onii! Haru-nii đến chơi hả?”

Một cô gái tóc sáng màu được buộc sang một bên, bước vào phòng rồi nói.

“Này, Haruka. Nếu mở cửa khi chưa được phép thì gõ cửa có ích gì chứ?”

“Onii phiền phức”

Tomoya phàn nàn, cô gái vừa mới đạp cửa bước vào cũng trả lời thẳng thừng. Khi nhìn thấy Haruto, mặt cô lập tức sáng lên.

“Haru-nii, lâu rồi không gặp.”

Cô chạy thẳng tới rồi ôm cậu thật chặt, mỉm cười nói.

“Chẳng phải anh vừa gặp Haruka-chan chủ nhật tuần trước sao?”

“Thiệt luôn! Em đã không gặp Haru-nii một tuần rồi ư, tệ quá!”

Haruto cười gượng trước câu trả lời của cô.

Đối với cậu, Tomoya vừa là bạn thân vừa là bạn thuở nhỏ. Còn Haruka, em gái cậu ta thì giống như em gái ruột của cậu vậy.

“Này Haruka! Em ôm Haru của anh hơi lâu quá rồi đấy.”

“Hả? Anh nói gì vậy? Tởm lợm quá, anh đi ra ngoài đi cho em nhờ.”

“Đéo, đây là phòng anh mày mà.”

Lời tsukkomi của thằng anh trai bị cô em gái hoàn toàn phớt lờ, vẻ mặt lạnh lùng của Haruka nhìn Tomoya đã hóa thành nụ cười tỏa nắng khi hướng về Haruto.

“Mặc dù đã nghỉ hè rồi nhưng Haru-nii không chịu tới thăm em gì cả. Em rất cô đơn đó anh biết không?”

“Ahahaha, anh xin lỗi nhé Haruka-chan.”

Trong khi xin lỗi, Haruto liếc nhìn cánh tay trái đang được cô ôm lấy. Cậu có thể cảm nhận được sự mềm mại mà cậu chưa từng thấy trước đây từ em ấy. Khi còn nhỏ, 3 người bọn họ bao gồm cả Tomoya đã cùng chơi với nhau, cùng tắm và ngủ nệm futon cùng nhau.

Tuy nhiên, khoảng thời ấy đã giảm đi khi Haruka vào tiểu học, và khi lên sơ trung thì không còn nữa. Giờ Haruka đã học năm 3 sơ trung, cơ thể cô cũng đã phát triển hơn nhiều, cậu không thể đối xử với cô được như trước nữa.

Ngược lại, có vẻ như Haruka lại không ý thức được điều đó nên cô vẫn ôm lấy Haruto không chút do dự. Mỗi lần như thế thì tim cậu lại đập thình thịch, và cậu cố hết sức để kìm hãm những suy nghĩ đen tối trong đầu.

“Anh đã bắt đầu làm một công việc làm thêm ngắn trong hè này”

“Hế? Thiệt chứ? Công việc gì vậy.”

Tò mò, Haruka ôm chặt cánh tay Haruto hơn. Haruka là em gái Tomoya nên cô cũng có khuôn mặt đẹp giống anh trai cô vậy. Tuy có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng cô vẫn sở hữu chiếc mũi cao và đôi mắt hai mí hình quả hạnh khiến cô trông rất dễ thương như một thần tượng.

Dù hiện tại em ấy vẫn còn rất trẻ, mới chỉ năm 3 sơ trung. Nhưng chắc chắn sau này em ấy sẽ trở thành một mĩ nữ có thể đánh gục bất cứ người đàn ông nào. Cậu chắc chắn em ấy rất nổi tiếng với tụi con trai trong trường.

Từ góc nhìn của một người anh trai, cậu lo sợ cô sẽ bị nhiều tên con trai lạ mặt tiếp cận. Đối với Haruto, Haruka như một người em gái và là gia đình của cậu. Đó là lý do cậu cố gắng lờ đi cảm giác mềm mại và dễ chịu nơi cánh tay trái của mình.

“Đó là công việc từ dịch vụ việc nhà”

“Vậy là Haru-nii sẽ đến nhà ai đó và làm việc nhà ư?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Ể~, em cũng muốn Haru-nii chăm sóc cho em.”

“Haruka luôn hóa ngốc khi nhắc đến Haru nhỉ.”

“Hả? Phiền phức quá đấy. Mà em bảo anh ra khỏi phòng rồi cơ mà, sao vẫn chưa chịu đi?”

Như thường lệ, em ấy lại cãi tay đôi với Tomoya. Trước đây, cô thường lẽo đẽo đi theo sau Tomoya và rất thân với anh trai mình. Nhưng từ khi lên sơ trung thì lại dần tỏ ra lạnh nhạt.

Mặt khác, cô lại trở nên thân thiết với Haruto hơn. Nhưng từ góc nhìn của cậu, người biết rõ mối quan hệ của hai anh em, lại có cảm thấy có chút cô đơn.

“Dịch vụ dọn phòng của Haru không có miễn phí đâu thủng chưa em gái. Nếu muốn thì thuê cậu ấy bằng tiền tiêu vặt của em đi.”

Tomoya chế diễu em gái mình. Dính khiêu khích, Haruka buông tay Haruto ra rồi nheo mắt nhìn anh trai mình.

“Em sẽ thuê. Em sẽ trả bất cứ giá nào để Haru-nii làm việc cho em.”

“À, không. Haruka-chan. Không phải là anh sẽ làm hết việc trong nhà đâu.”

Haruto bình tĩnh tsukkomi lại Haruka.

“Vậy ư? Mà sao lúc nào Haru-nii cũng phải dọn phòng cho Onii vậy? Anh hãy trả tiền đàng hoàng cho ảnh đi.”

“Ugh…À thì, em biết đấy…anh với nó là bạn chí cốt mà.”

“Onii, rác rưởi”

“Gufuuu”

Tomoya dường như đã hứng chịu một lượng sát thương lớn từ những lời cay nghiệt của Haruka, cậu ta ôm bụng ngồi thụp xuống. Haruka ngó lơ anh trai mình và hỏi Haruto.

“Nè nè, anh đã đi làm thêm chưa?”

“À, hôm qua là ngày đầu tiên anh đi làm.”

“Hê~, Ai là khách hàng vậy? Một ông chú độc thân không biết nội trợ sao?”

Định kiến của Haruka khiến Haruto mỉm cười gượng gạo.

“Không phải đâu, đúng là có một số người như vậy thật, nhưng không phải tất cả điều thế”

“À, đúng rồi, khách hàng đầu tiên của Haru là một cô gái siêu cấp xinh đẹp luôn đó.”

“Hả, cái gì chứ?”

Tomoya, người vừa mới khỏe lại sau khi nhận sát thương, nói xen vào khiến cho Haruka thốt ra không thành tiếng.

“Haru-nii, điều anh ấy nói có đúng không?”

“À, ừm. Đúng…vậy”

Ngay sau khi nói vậy, vì lí do nào đó Haruto lại rợn gáy và toát cả mồ hôi hột khi cảm thấy một áp lực khủng khiếp từ Haruka.

“Nhưng Haru-nii chỉ đến nhà cô gái đó để làm việc thôi? Phải không?”

“T-tất nhiên rồi! Mà hơn nữa chắc anh sẽ không được người ta gọi nữa nên sẽ không có lần sau đâu!”

Dưới áp lực bí ẩn của Haruka, Haruto điên cuồng đính chính lại lời nói của mình.