End truyện
Enjoy!
----------------------------------
Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay
Haruto đứng trong căn bếp của gia đình Toujou và nhanh chóng tiếp tục làm món hamburger.
Nhà bếp của gia đình Toujou giờ đây đối với cậu như sân nhà mình, đến mức Haruto tự tin rằng ngay cả khi nhắm mắt, cậu cũng có thể lấy ra dụng cụ nấu ăn và gia vị.
Trong khi tiếp tục làm hamburger, Haruto cũng đồng thời chuẩn bị súp và rau dùng cho salad.
Nhìn thấy cảnh đó, Ikue tỏ ra cảm phục và nói:
"Vẫn như mọi khi ha, Otsuki-kun làm việc nhanh thật. Nhìn mà đã mắt thật."
"Cảm ơn cô ạ."
Haruto vừa vui vẻ đáp lại lời khen ngợi của Ikue, người đang ngồi ở bàn ăn và ngắm nhìn cảnh nấu nướng, vừa tiếp tục công việc mà không ngừng tay.
Nhìn thấy cảnh đó, Shuichi ngồi đối diện Ikue cũng gật đầu mạnh. Sau đó, ông quay sang Ayaka, người đang chơi với Ryouta trong phòng khách.
"Ayaka, những người như Otsuki-kun không dễ tìm đâu, giữ chặt lấy thắng bé nhé?"
"Cha này, đừng nói những điều kỳ lạ trước mặt Haruto-kun chứ!"
Ayaka đỏ mặt vì xấu hổ trước lời của cha mình.
Bên cạnh cô, Ryouta vui mừng quá độ vì sắp được ăn hamburger do Haruto làm, đến mức nhảy múa một cách kỳ lạ.
"Hamburger! Hamburger! Hamburger của onii-chan!"
"Thôi nào Ryouta, bình tĩnh đi. Đừng có nhảy múa kỳ quặc nữa."
Ayaka tỏ vẻ ngán ngẩm nhìn em trai mình, người đang nhảy múa như điên, trộn lẫn niềm vui một cách điên cuồng như điệu nhảy Kachāshī.
Nhìn thấy cảnh đông vui, rộn ràng của gia đình Toujou, Haruto mỉm cười, lấy một cái bát lớn từ kệ ra rồi đổ nước đá vào đó. Cậu đặt một cái bát nhỏ hơn vào trong, sau đó làm mát tay mình trong nước lạnh.
"Ồ, đúng là Otsuki-kun. Chuyên nghiệp thật."
Nhìn thấy hành động của Haruto, Shuichi nói với vẻ thích thú.
"Cha, cái đó ấy, là để dầu trong thịt không bị chảy bởi nhiệt độ cơ thể của anh ấy đó!"
"Ồ, Ryouta biết nhiều quá ta."
"Hehehe."
Ryota, người đang nhảy múa trong phòng khách, chạy tới chỗ cha mình và giải thích với vẻ tự hào.
"Nếu dầu bị chảy thì không thể làm được hamburger ngon đâu!"
"Vậy sao? Thế thì hamburger Otsuki-kun làm hôm nay chắc chắn sẽ ngon lắm nhỉ?"
"Ngon lắm ạ! Mọi món do onii-chan đều ngon hết!"
Ryouta khẳng định với cha mình như thế. Rõ ràng, cậu nhóc có sự tin tưởng tuyệt đối vào tài nấu nướng của Haruto.
"Cảm ơn nha, Ryota-kun. Anh sẽ cố gắng nấu thật ngon hôm nay."
"Vâng! Onii-chan cố lên!"
Nhận được lời cổ vũ hết mình từ Ryouta, Haruto cảm thấy ấm lòng và tiếp tục nhồi thịt xay bằng đôi tay lạnh đỏ lên của mình. Khi thịt đã nhuyễn, cậu thêm muối, tiêu và nhục đậu khấu rồi trộn đều.
Từ bếp, mùi thơm đặc trưng của nhục đậu khấu lan tỏa, khiến Ikue nở nụ cười.
"Mùi thơm quá. Mình muốn ăn ngay bây giờ ghê."
"Mẹ cũng mê món ăn của Haruto-kun mà nhỉ."
"Đương nhiên rồi. Món ăn ngon là thứ quan trọng giúp người ta mỉm cười và làm cuộc sống thêm phong phú đóa."
"Đúng ạ. Mỗi khi ăn món Haruto-kun làm, con cảm thấy rất hạnh phúc."
Ryouta chuyển sang ngồi trên ghế cạnh cha mình, chăm chú nhìn Haruto nhồi thịt với ánh mắt nhiệt thành, khiến Ayaka cũng chuyển sang bàn ăn rồi ngồi xuống bên cạnh Ikue.
Trước sự theo dõi của cả gia đình Toujou, Haruto thêm hành tây đã xào sơ, bánh mì ngâm sữa và trứng đánh vào thịt nhồi và tiếp tục nhồi. Khi hỗn hợp đã trở nên sền sệt, cậu chia thành từng phần, nhét vào một nguyên liệu đặc biệt rồi nặn thành hình oval rồi đặt vào chảo đã được làm nóng để chiên.
Trong khi chiên hamburger, Haruto điều chỉnh hương vị của món súp đã chuẩn bị cùng lúc và hoàn thiện nó. Cậu cũng bắt đầu làm salad bằng cách cắt nhỏ bắp cải và thái lát cà chua, trong khi kiểm tra độ chín của hamburger.
Khi đã cắt xong rau cho salad, Haruto bày ra đĩa, thêm phô mai và ngô lên trên, cuối cùng, rưới nước sốt cà rốt đã làm trước đó để giúp Ryouta vượt qua tật ghét cà rốt của thằng bé.
Khi salad hoàn thành, hamburger cũng vừa chín tới, Haruto tắt bếp. Thấy vậy, Ayaka tiến lại gần cậu.
"Haruto-kun, để em giúp dọn ra bàn nhé."
"Cảm ơn nha. Vậy em đem cơm lên giúp anh nhé."
"Ừm, đã rõ."
Ayaka vui vẻ gật đầu, lấy năm cái bát từ tủ chén.
"Ryouta, em ăn chừng nào cơm?"
"Nhiều!!!"
"Vậy... thế này đủ chưa?"
Ayaka múc cơm từ nồi và nghiêng bát để Ryota nhìn thấy.
"Vâng, đủ rồi!!"
"Còn cha thì sao?"
"Cho cha nhiều một chút."
"Thế này được chưa ạ?"
"Ừm."
"Còn mẹ thì ít đúng chứ?"
"Đúng rồi. Mẹ ít thôi."
Ayaka kiểm tra lượng cơm với từng thành viên trong gia đình rồi múc cơm vào bát của họ. Sau đó, cô quay sang Haruto.
"Haruto-kun thì sao? Ăn nhiều hông?" Ayaka nghiêng đầu hỏi, tay cầm bát cơm riêng dành cho Haruto.
Trong gia đình Toujou, từ khi nào đã có sẵn bát đũa, cốc và các dụng cụ ăn uống khác dành riêng cho Haruto. Chuyện cậu ăn tối cùng gia đình Toujou đã trở nên quen thuộc đến mức cậu không thể không bật cười.
"Ừ, cho anh nhiều một chút."
"Ừm, em biết rồi."
Ayaka múc cơm theo yêu cầu của Haruto. Nhìn hai người đứng trong bếp, Shuichi cảm thán:
"Như đôi vợ chồng son thật. Umu umu."
"Cứ như nhớ lại thời mới cưới của chúng ta vậy ha." Ikue cũng mỉm cười nhớ lại.
"Đúng vậy. Hồi đó, chưa có Ayaka với Ryouta, bọn mình thì sống chung trong căn phòng 1K."
"Nhớ quá nhỉ. Không biết khu căn hộ đó còn không?"
"Lần tới chúng ta đi dạo qua đó xem sao."
Cuộc trò chuyện tình cảm của đôi vợ chồng Shuichi và Ikue làm Haruto cảm thấy ấm lòng. Cậu thì thầm với Ayaka khi cô mang bát cơm lại gần:
"Shuichi-san và Ikue-san thật sự rất hạnh phúc ha. Đúng là hình mẫu một cặp vợ chồng lý tưởng."
"Vậy ư? Haruto-kun cũng muốn có một gia đình như thế à?"
"Ừ... đúng thế."
Ayaka chăm chú nhìn vào mắt Haruto với một ánh nhìn đầy quyết tâm, khiến tim cậu đập mạnh.
"Thật sao... Fufu."
Ayaka cười rạng rỡ và mang khay cơm đến bàn ăn. Haruto cảm thấy tim mình đập mạnh, cậu chuyển hamburger vào đĩa, múc súp, và theo Ayaka đến bàn ăn.
"Ồ! Trông ngon quá!" Shuichi nói với vẻ hào hứng.
"Hamburger!" Ryouta lại hét lên trong vui sướng.
"Ryouta, ngồi xuống ghế ăn đi con," Ikue cười nhắc nhở.
"Dạ! Ăn thôi nào!" Ryouta nhấp nhổm trên ghế, chờ đợi được ăn.
"Được rồi. Mọi người ngồi vào bàn đi. Chúng ta ăn thôi." Shuichi nói, nhìn Haruto và Ayaka ngồi vào chỗ.
"Itadakimasu."
"Itadakimasu!" Cả gia đình cùng chắp tay và nói lời cảm ơn trước khi ăn. Ryouta ngay lập tức cắn một miếng hamburger rồi mắt mở to ngạc nhiên.
Nhìn phản ứng của Ryouta, Haruto cười tươi.
"Ryouta-kun, ngon không?"
"Phô mai! Haruto onii-chan! Trong hamburger này có phô mai chảy ra nè!!"
Phô mai tan chảy từ miếng hamburger mà Ryota cắn làm cậu bé phấn khích. Thực ra, lần này Haruto đã làm hamburger nhân phô mai để tạo sự khác biệt so với lần trước.
"Em thích hamburger nhân phô mai chứ?" Haruto mỉm cười hỏi.
Ryouta gật đầu liên tục, quên cả nói, tiếp tục ăn hamburger nhân phô mai với tốc độ chóng mặt. Bên cạnh cậu, Shuichi cũng ăn hamburger với tốc độ không kém cạnh.
"Thực sự, hamburger này ngon tuyệt. Đáng để trả thêm tiền ngoài hợp đồng dọn dẹp nhà cửa nhỉ." Shuichi nói.
"Cảm ơn bác." Haruto cúi đầu cảm ơn và nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó, cậu cũng nếm thử một miếng hamburger của mình.
Khi cắn vào, nước thịt hòa quyện với phô mai tan chảy, mang đến hương vị đậm đà và béo ngậy, làm hài lòng vị giác của Haruto. Hương vị của thịt xay và mùi hương cay nồng của nhục đậu khấu lan tỏa trong miệng.
Ikue, với nụ cười hạnh phúc sau bữa ăn ngon, quay sang Haruto.
"Haruto-kun, con học nấu ăn từ bà của mình phải không?"
"Vâng, đúng ạ. Món ăn của bà làm còn ngon hơn con nấu nhiều."
"Tuyệt vời thật! Bà con làm trong lĩnh vực ẩm thực à?"
"Vâng, hiện giờ bà vẫn làm việc tại một quán cơm nhỏ gần nhà."
Bà của Haruto làm việc tại một quán cơm nổi tiếng trong khu vực, được bạn thân lâu năm quản lý.
"Quán cơm nơi bà của Haruto-kun làm việc, nghe thật thú vị." Shuichi nói, dừng lại việc ăn hamburger để lắng nghe Haruto.
"Quán cơm của bà con vào ban ngày, nó sẽ thành quán nhậu vào buổi tối, mọi người có thể ghé thăm nếu có dịp. Con đảm bảo về chất lượng món ăn."
"Người đã dạy Haruto-kun nấu ăn ngon thế này thì không thể nào nấu dở được," Shuichi cười.
Haruto cũng cười khi thấy Shuichi quan tâm đến món ăn của bà mình.
Sau bữa tối, Haruto trò chuyện vui vẻ với gia đình Toujou. Cuối cùng, tất cả các món ăn đã hết, không khí trong phòng tràn ngập sự hài lòng và thảnh thơi.
"Iyaaa, ngon quá xá." Shuichi nói.
"Đúng vậy, một bữa tối tuyệt vời," Ikue đồng tình.
"Haruto-kun, ngon tuyệt" Ayaka thêm vào.
"Hamburger của onii-chan là nhất!" Ryouta hét lên.
Haruto cười ngượng ngùng trước những lời khen.
"Con rất vui khi mọi người hài lòng."
"Ừm, cực kỳ hài lòng. Otsuki-kun, cảm ơn vì đã giúp đỡ gia đình bác trong suốt thời gian qua." Shuichi nói, cúi đầu cảm ơn Haruto. Ikue cũng cười và cúi đầu theo.
"Cảm ơn con, Otsuki-kun. Con đã giúp chúng ta rất nhiều," Ikue nói.
"Con rất vui vì đã có thể giúp được mọi người,"
Haruto cúi đầu đáp lại sự cảm kích của Shuichi và Ikue. Shuichi nhìn cậu với ánh mắt hài lòng.
"Otsuki-kun, hãy chăm sóc Ayaka giúp bác nhé."
"Cha, đừng nói mấy chuyện như con sắp đi lấy chồng vậy chứ."
"Không cần xấu hổ vì chuyện này đâu, Ayaka. Otsuki-kun là bạn trai con rồi, nếu con quá e dè thì lại không hay đâu đó, đúng không, Otsuki-kun?"
"Ơ? À, vâng, đúng vậy ạ." Haruto đồng ý, gương mặt hơi căng thẳng, trong khi Shuichi nở nụ cười tươi.
Ikue vui vẻ tham gia vào cuộc trò chuyện.
"Nhắc mới nhớ, cái vương miện mẹ đeo ngày cưới vẫn còn giữ. Mẹ nghĩ nó cũng hợp với Ayaka đấy."
"Mẹ này, vẫn còn sớm mà! ... Nhưng, mẹ cho con xem sau được không?"
"Ufufufu. Được thôi,"
Ikue mỉm cười nhìn cô con gái đỏ mặt ngượng ngùng.
"Onii-chan ơi, em có được dự đám cưới không?" Ryouta hỏi.
"Ể, à~đúng ha, Ryouta-kun cũng sẽ được dự đám cưới mà," Haruto đáp.
"Em mong chờ quá!" Ryouta nói với đôi mắt lấp lánh.
"Đ-Đúng vậy ha."
Haruto cười gượng, cảm nhận rõ ràng hướng câu chuyện đang tiến triển nhanh tới mức cậu không thể ngăn lại.
Haruto cảm nhận được sự quan tâm của gia đình Toujou khi hoàn thành việc rửa bát và dọn dẹp sau bữa tối. Khi hoàn tất công việc của mình, cậu đứng thẳng người.
"Vậy là dịch vụ giúp việc gia đình của con kết thúc tại đây. Cảm ơn mọi người đã sử dụng dịch vụ trong thời gian qua."
Shuichi và Ikue đồng loạt nói "Cảm ơn con" và "Chúc mọi điều tốt đẹp sẽ đến với con."
"Haruto-kun, để em tiễn anh ra cửa." Ayaka nhẹ nhàng đến gần Haruto.
"Cảm ơn em."
Haruto nói khi cậu và Ayaka rời khỏi phòng khách. Phía sau, Ryouta vui vẻ vẫy tay và nói "Onii-chan!!!! Hẹn gặp lại nhé!" Haruto cũng vẫy tay chào lại khi họ đi tới tiền sảnh.
"Lần tới gặp nhau sẽ là ở trường ha." Ayaka nói khi Haruto đổi giày.
"Ừ, đúng vậy." Haruto đáp.
Trường học sẽ bắt đầu lại vào ngày kia, nhưng mai Ayaka có kế hoạch đi chơi với bạn bè, còn Haruto cũng dự đoán rằng mình sẽ có kế hoạch riêng. Do đó, lần tới họ gặp nhau sẽ là ngày khai giảng sau kỳ nghỉ hè.
“Vậy… hẹn gặp lại nhé, Haruto-kun.”
“Ừ, hẹn gặp lại….ở trường nhé.”
Haruto quay lại nhìn Ayaka đứng ở hành lang, mỉm cười nhẹ nhàng. Ayaka bước tới gần, nhẹ nhàng đưa tay ra. Haruto cũng đáp lại bằng cách vòng tay ôm nhẹ lấy eo em.
“...Ưm.”
Ayaka nhắm mắt lại, nhón chân lên một chút và nhẹ nâng cằm. Haruto cúi xuống, đặt môi mình lên môi người con gái mà cậu yêu.
“Ehehe…”
Ayaka rời khỏi Haruto, vừa vui mừng vừa ngượng ngùng nở nụ cười.
“Hẹn gặp lại anh nhé.”
“Ừ, tạm biệt em.”
Haruto vẫy tay nhẹ, có cảm giác tiếc nuối khi phải rời xa Ayaka, rồi cậu rời khỏi nhà của gia đình Toujou vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.
Trên bầu trời, mặt trời đỏ rực đang lặn dần, để lộ ra một phần của trời đêm. So với đầu kỳ nghỉ hè, Haruto nhận thấy ngày đã ngắn lại một chút, gợi lên trong lòng cậu cảm giác về những ngày hè đã qua.
Haruto đi bộ trên đường về nhà, suy nghĩ về người con gái mà cậu đã gặp thông qua công việc nội trợ - cô gái được gọi là thần tượng của trường. Trong suốt mùa hè này, cô đã trở thành người bạn gái quý giá của cậu.
Điện thoại trong túi Haruto rung lên. Cậu lấy điện thoại ra và nhìn thấy tên Akagi Tomoya trên màn hình. Haruto mỉm cười, cảm thấy đoán đúng khi thấy cuộc gọi đến từ Tomoya, rồi cậu kết nối cuộc gọi.
“Ya ya Haru-san nè! Lại đến ngày này của mọi năm rồi nhỉ!”
“Ờ, rồi rồi. Thế năm nay bài tập mày làm ngang đâu rồi?”
“Đúng là bạn chí cốt, mày biết tao rõ quá! Xong môn văn rồi!”
“Còn lại thì sao?”
“Chưa làm gì hết!!”
Nghe thằng bạn chí cốt trả lời tự hào, Haruto thở dài ngao ngán. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Haruto luôn dành để giúp Tomoya làm bài tập.
“Chưa làm gì hết! Đúng là...”
“Nhưng Haru tốt bụng ơi. Mày sẽ đến giúp tao vào ngày mai, đúng chớ?”
“Hà~, mỗi ngày một lon nước trong tuần tới đó.”
“Chốt kèo!! Hoan hô Haru! Vậy mai gặp!”
“Ừ, này, tao còn chuyện cần nói.”
“Hố, gì thế?”
Haruto cảm thấy hơi căng thẳng và xấu hổ một chút khi nói.
“Tao và Ayaka đang hẹn hò.”
“...Tao cũng đoán vậy rồi.”
Haruto ngạc nhiên khi nghe phản ứng của Tomoya không hề bất ngờ như cậu tưởng.
“Không ngạc nhiên luôn à?”
“Không. Tao thấy hai người ở trung tâm thương mại lần trước rồi mà.”
“Vậy à...”
“Vậy là việc nội trợ dẫn đến chuyện này à?”
“Ừ.”
“Vậy mày cũng gặp cha mẹ của Toujou-san rồi đúng không?”
“Đúng thế.”
“Họ nghĩ sao về mày? Có phải kiểu ‘Dám động vào con gái ta à!’ không?”
Haruto nhớ lại phản ứng của Shuichi và Ikue lúc nãy.
“Không. Ngược lại cơ… họ như kiểu ủng hộ đám cưới vậy.”
“Cái quái gì thế? Chúng ta vẫn còn học trung học mà!”
Haruto nghe tiếng cười của Tomoya qua điện thoại cũng không khỏi bật cười.
“Maa….chuyện là vậy đó.”
“Ghen tị thật đấy. Vậy là mày được công nhận bởi gia đình của Idol trường học rồi sao?”
Nghe lời khen ngợi đầy ngưỡng mộ của thằng bạn thân, Haruto cười nhẹ và ngước nhìn lên bầu trời. Gió mùa hè vẫn còn hơi nóng, nhưng đã có chút nhẹ nhàng hơn, báo hiệu mùa thu đang đến gần. Haruto cảm thấy hơi ngượng ngùng trước những cảm xúc dâng trào trong lòng, liền cố tình nói đùa để che giấu.
“Thế đó, Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tao được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay.”
---------------------------------------
Giỡn thui
sao end được
Đôi lời từ tác:
Vậy là kỳ nghỉ hè kết thúc.
Trong chương tiếp theo, tôi sẽ viết về những ngày trở lại trường sau kỳ nghỉ hè. Để miêu tả một tháng nghỉ hè, tôi đã mất khoảng tám tháng và viết gần 370,000 chữ. Không ngờ lại dài vậy lun...
Tôi cũng lo không biết sẽ mất bao lâu để hoàn thành tác phẩm này. Mặc dù có gắn mác "học đường", nhưng chỉ mới có một chương diễn ra ở trường học.
Tôi sẽ cố gắng để phần học đường diễn ra nhanh hơn, không kéo dài và trở nên nhàm chán. Hy vọng phần này sẽ thú vị hơn phần kỳ nghỉ hè.
Về việc xuất bản, khi có thông tin chính thức, tôi sẽ thông báo qua phần hậu ký hoặc báo cáo hoạt động. Hãy chờ thêm một chút nữa nhé.
Cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả độc giả đã đọc đến đây. Những lời nhận xét, lượt thích, và cả báo cáo lỗi chính tả đều là nguồn động lực lớn đối với tôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Xin hãy tiếp tục ủng hộ "Khi bắt đầu công việc giúp việc gia đình, tôi lại được lòng gia đình của cô gái đẹp nhất trường".