Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Sa Hạ dần trở lại như thường lệ. Mỗi ngày, cô đến cửa hàng để phụ giúp mọi người trong việc trông coi và làm những công việc lặt vặt khác.
Cửa hàng Thịt Nướng Gohan là tâm huyết của một người rất quan trọng với cô, người luôn ấp ủ ước mơ này.
Giờ đây, Sa Hạ đã nỗ lực hết mình để biến ước mơ đó thành hiện thực. Cửa hàng này cũng là một phần lý do khiến tôi quyết định vùng đất mới này để học tập và sinh sống.
Cửa hàng có hai tầng. Tầng dưới được dùng để phục vụ khách hàng đến thưởng thức các món thịt nướng. Tầng trên, tuy không được sử dụng để phục vụ khách, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt với cô.
Trên đó có một căn phòng nhỏ dành riêng cho việc vẽ, nơi mà Sa Hạ có thể tìm thấy sự yên tĩnh và tập trung để tạo ra những tác phẩm mới.
Ngoài ra, tầng trên còn có một phòng lớn, nhưng chỉ được sử dụng trong những trường hợp bất khả kháng. Phần lớn thời gian, phòng này được để trống, tạo nên một không gian tĩnh lặng và thoải mái.
Sa Hạ ngồi trên ghế, mỉm cười, Mân Nhã và chị Lâm Linh, sau khi kể lại chuyện đi chơi hôm trước.
Mân Nhã nhìn Sa Hạ với ánh mắt đầy háo hức, rồi hỏi: "Chị Sa Hạ? Mấy ngày trước chị đi chơi vui không ạ?"
"Vui lắm Mân Nhã à! Và còn có rất nhiều trai đẹp nữa nha." cô không quên nhấn mạnh phần quan trọng nhất, khiến Mân Nhã không khỏi cười rạng rỡ.
"Vậy lần tới em cũng muốn đi cùng chị được không?" Cô ấy tròn mắt nhìn Sa Hạ, làm cô không thể không bật cười. Sa Hạ liền gật đầu.
Mân Nhã là nhân viên của quán thịt nướng. Em ấy gắn bó với cửa hàng từ khi mới khai trương cho đến nay và luôn đồng hành cùng quán.
Ngoài ra, còn có chị Lâm Linh quản lý cửa hàng, anh Minh Vũ đầu bếp, và Đan Dương phụ bếp. Giống như Sa Hạ, Đan Dương không thể nói chuyện được.
Biết cô và Đan Dương không thể nói chuyện bình thường, mọi người đã cố gắng học thêm ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với chúng tôi.
Sa Hạ luôn cảm thấy hạnh phúc khi có họ bên cạnh, cô luôn xem họ như là gia đình thứ hai của mình vậy và luôn dành nhiều tình cảm đặc biệt đối với họ.
Chị Lâm Linh từ đâu bước tới, nghe được câu chuyện, liền hỏi: "Thế em có ấn tượng với ai trong ngày hôm đó không?"
Sa Hạ trầm ngâm một lúc, hình ảnh của Nguyên Vũ bỗng dưng xuất hiện trong đầu. Cô khẽ gật đầu, đáp lại chị Lâm Linh và Mân Nhã. "Có một người... nhưng em không nghĩ là sẽ kể được đâu."
Mắt của Mân Nhã sáng lên như đèn pha. "Người ấy là ai vậy?“ ”Có đẹp trai không?" Cô ấy liên tục hỏi, không thể giấu nổi sự tò mò.
Chị Lâm Linh cũng không chịu thua, thêm vào: "Người mà có thể khiến Sa Hạ nhà ta chú ý đến chắc chắn không tầm thường đâu. Đúng không?"
Sa Hạ nhẹ nhàng cười và nhớ lại khoảnh khắc đó: "Anh ấy đã làm em ấn tượng lắm. Nhưng không phải kiểu cách quá đâu."
Mọi người vồ vập hỏi tiếp: "Anh ấy đã làm gì khiến em ấn tượng vậy, Sa Hạ?“ ”Thế em có xin được phương thức liên lạc của người ta không?"
Sa Hạ lắc đầu khẽ: "Anh ấy biết ngôn ngữ ký hiệu đó, chị Lâm Linh."
Ngay lập tức, Mân Nhã và Lâm Linh đều ngạc nhiên đồng thanh: "Thật sao? Cậu ấy biết ngôn ngữ ký hiệu sao?"
Cô lại gật đầu, rồi tiếp tục: "Anh ấy là thần tượng nên em cũng không dám ngỏ lời xin phương thức liên lạc. Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Chị Lâm Linh nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ, như thể không hiểu tôi định nói gì.
"Nhưng mà... em xin được chữ ký của người ta nè!" Cô đưa tờ giấy có chữ ký của Nguyên Vũ ra cho hai người xem, mặt mày hớn hở.
Lâm Linh và Mân Nhã nhìn nhau, rồi đồng thanh: "Haizz... Đúng là không trông mong gì ở chị Sa Hạ được mà."
"Đúng vậy, đúng vậy," Lâm Linh đồng tình, không quên lắc đầu với vẻ mặt "không thể nào hiểu nổi."
Sa Hạ bật cười trước phản ứng của họ, cảm thấy vui vẻ vì cuối cùng cũng có một câu chuyện thú vị để chia sẻ.
Dù cho họ có trêu chọc cô thế nào đi nữa, cô biết mình đã có một kỷ niệm đáng nhớ và một chữ ký quý giá, điều mà cô sẽ không bao giờ quên.