Trong khi đó, ở ngoài sân, Mân Nhã vừa mang theo khay thức uống độc quyền mà Sa Hạ đã chuẩn bị. Những cốc nước với hương vị độc đáo, mỗi cốc được pha chế riêng biệt để phù hợp với khẩu vị của từng thành viên trong nhóm.
Mân Nhã cẩn thận đặt khay xuống bàn và nhìn quanh, phát hiện thiếu hai người. Cô nhẹ nhàng hỏi, "Hình như còn thiếu hai người phải không ạ?"
Thắng Triệt ngẩng đầu lên từ chiếc vỉ nướng và trả lời, "A, Thế Lâm và Mẫn Tú đang đi vệ sinh ở phòng kế bên, chắc xíu nữa họ sẽ trở lại."
Ngay lập tức, Mân Nhã tròn mắt kinh ngạc, "Phòng kế bên sao?" Một luồng lo lắng dâng lên trong lòng cô.
(Đó chẳng phải là phòng tranh của chị Sa Hạ sao?)
Không kịp suy nghĩ thêm, cô vội chạy ngay sang phòng kế bên, nơi mà Thế Lâm và Mẫn Tú đang ở.
Các thành viên khác cũng nhanh chóng chạy theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vũ Tân, với sự ngờ vực, hỏi lớn, "Kế bên không phải nhà vệ sinh sao?"
Đúng lúc đó, Sa Hạ từ dưới lầu bước lên và thấy Mân Nhã cùng mọi người đang đổ xô vào phòng tranh của mình. Cô nhanh chóng bước tới, lo lắng hỏi, "Mân Nhã, em sao vậy?"
Mân Nhã, gần như khóc, vội vàng nói, "Chị Sa Hạ, em... em xin lỗi, mọi người đã vào phòng tranh của chị rồi. Em đã không nói rõ ràng từ đầu, nên mới để xảy ra chuyện này. Em thật sự xin lỗi."
Sa Hạ, dù hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Mân Nhã để trấn an,
"Không sao đâu, không có gì phạm pháp cả. Nếu mọi người đã biết, thì cùng nhau vào xem vậy." Nét mặt cô nhẹ nhàng nhưng cũng không giấu được sự lo lắng trong lòng.
Các thành viên HopeLight từ từ bước vào phòng tranh, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và tò mò. Phòng tranh không quá lớn nhưng được sắp xếp rất gọn gàng và tinh tế.
Trên các bức tường là những tác phẩm nghệ thuật, hầu hết đều là những cảnh thiên nhiên thơ mộng. Nhưng điều đặc biệt hơn cả là những bức tranh về chính họ, được vẽ với sự tỉ mỉ và tình cảm sâu đậm.
Ở giữa phòng, một bức tranh đang dang dở, nhưng đã đủ để mọi người nhận ra Chính Hàn đang mỉm cười hạnh phúc giữa một cánh đồng hoa hướng dương.
Xa xa, một bóng dáng người đàn ông đang nhìn về phía Chính Hàn, nhưng khuôn mặt của người đàn ông này lại không được nhìn thấy rõ.
Thái Anh, bước tới gần bức tranh, nhìn chằm chằm vào đó và khẽ gọi, "Anh Chính Hàn, người trên bức tranh này không phải anh sao?"
Vũ Tân cũng tiến lại gần, gật đầu đồng tình, "Nhìn kỹ thì đúng là anh Chính Hàn. Em vẽ anh ấy à, Sa Hạ?"
Chính Hàn cũng bước tới xem và vô cùng bất ngờ khi thấy bản thân mình ở trong đấy
Sa Hạ mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu, không nói gì thêm. Nguyên Vũ chậm rãi rảo bước nhìn ngắm xung quanh, anh dừng lại trước một bức tranh khiến tim anh như chững lại.
Đó là một bức vẽ về hai người đang hạnh phúc bên nhau. Trong ánh mắt của cả hai đều hiện rõ hình bóng của đối phương. Khi nhìn kỹ hơn, anh nhận ra cô gái trong tranh chính là Sa Hạ.
Ánh mắt cô nhìn người đàn ông bên cạnh không chỉ đầy tình yêu mà còn chứa đựng sự ngưỡng mộ, như thể anh ta là cả thế giới của cô. Người đàn ông ấy, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng có một cảm giác quen thuộc đến lạ.
"Anh chàng trong bức tranh này là ai vậy?" Nguyên Vũ hỏi, ánh mắt không rời khỏi bức tranh. Câu hỏi vang lên, làm không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Ngay lập tức, Sa Hạ hốt hoảng chạy tới, giật mạnh bức tranh từ tay Nguyên Vũ rồi nhanh chóng cất vào trong ngăn kéo tủ.
Cử chỉ này khiến mọi người xung quanh ngỡ ngàng, không ai nói gì nhưng sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhận ra hành động của mình có phần thái quá, Sa Hạ vội cúi đầu xin lỗi, Nguyên Vũ, hiểu được sự ngại ngùng của Sa Hạ, liền muốn chữa cháy giúp cô.