Sau khi mọi người quay lại phòng ăn, không khí trở nên sôi động hơn với âm thanh xèo xèo của thịt nướng trên vỉ.
Mùi thơm quyến rũ của từng miếng thịt chín lan tỏa khắp căn phòng, kích thích sự thèm ăn của tất cả mọi người. Không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những lát thịt vàng ươm, vừa chín tới.
Thắng Triệt đứng dậy, giọng điềm đạm nhưng ấm áp: “Thịt chín rồi, mọi người ăn đi, đừng để nguội mất.”
Vũ Tân nhanh chóng gắp một miếng thịt nóng hổi, bỏ vào miệng và không kìm được cảm xúc, thốt lên: “Ôi, thịt ngon quá!”
Không khí bỗng trở nên ồn ào, khi mọi người hào hứng thưởng thức món ăn. Nhưng giữa sự náo nhiệt, Chính Hàn và Nguyên Vũ lại ngồi im lặng, dường như không để ý đến những đĩa thịt đang tỏa khói trước mặt.
Thắng Triệt nhận thấy, liền cẩn thận gắp một miếng thịt nướng vừa chín, đặt vào bát của Chính Hàn. “Cậu sao vậy? Không định ăn sao? Hay cậu thấy trong người không khỏe?”
Chính Hàn như bị giật mình, thoáng hoảng hốt: “À, tớ không sao, tớ sẽ ăn. Hôm nay được Nguyên Vũ đãi mà, sao lại không ăn cho được.”
Thái Anh, với tính cách năng động của mình, nhanh chóng thêm lời, giọng đầy hào hứng: “Đúng rồi, phải gọi hết menu của quán chứ! Không thể bỏ qua bất kỳ món nào!”
Câu nói của Thái Anh làm mọi người cười rộ lên. Minh Khôi cũng đùa theo: “Như vậy có sao không anh Nguyên Vũ?”
Tuy nhiên, Nguyên Vũ vẫn chìm trong suy nghĩ, không chú ý đến những câu nói xung quanh. Anh ngồi lơ đễnh nhìn vào khoảng không, đôi mắt không tập trung vào hiện tại.
“Này, anh Nguyên Vũ! Anh Nguyên Vũ!” Trí Minh phải gọi lớn hơn, khiến Nguyên Vũ giật mình quay lại với thực tại. “Anh sao vậy?”
Nguyên Vũ khẽ mỉm cười, giọng trầm ấm nhưng có chút lơ đễnh: “Mọi người thích gì thì cứ gọi thêm nhé, hôm nay anh đãi mà.”
Thắng Triệt liền đứng lên, vỗ tay thật to: “Nào, mọi người cùng tặng cho Nguyên Vũ một tràng pháo tay!”
Tất cả thành viên vui vẻ vỗ tay rôm rả, tiếng cười vang lên khắp phòng. Trí Minh hào hứng: “Cảm ơn anh Nguyên Vũ nhé!”
Đúng lúc đó, Mân Nhã – phục vụ của quán – bước vào, mang theo một đĩa thức ăn mới. Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Đồ ăn có hợp khẩu vị không ạ?”
Vũ Tân, miệng vẫn đang nhai nhưng không thể kìm được, liền nói ngay: “Ngon lắm, rất ngon!” Câu nói vụng về nhưng đầy chân thành của Vũ Tân khiến Mân Nhã không khỏi mỉm cười.
“À, còn về nước uống thì sao? Mọi người đã thưởng thức chưa? Thật sự là các anh rất may mắn đấy,” Mân Nhã nói tiếp, giọng điệu như có chút bí ẩn.
Cả nhóm quay sang nhìn nhau. Nhân Thành nhíu mày, rồi lên tiếng: “Chúng tôi đều đã uống và thấy rất ngon. Nhưng có vẻ như mỗi người đều có một vị khác nhau, không ai trùng với ai cả?”
Thái Anh hứng khởi chen ngang: “Nhưng sao lại may mắn? Nước này không có trong thực đơn à?”
Mân Nhã hơi ngạc nhiên, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn về phía Thái Anh: “Sao anh đoán giỏi thế? Đúng là nước này không hề có trong thực đơn đâu.”
Cả nhóm sửng sốt, ánh mắt họ như tò mò hơn nữa. Mân Nhã tiếp tục: “Thức uống này không có công thức cố định. Chỉ có chị Sa Hạ mới có thể làm được.
Chúng tôi đã làm việc với chị ấy một thời gian dài, và nhiều lần cố gắng học hỏi, nhưng không bao giờ có thể làm ra hương vị đó.”
Mân Nhã ngừng lại một chút, ánh mắt có chút buồn bã trước khi tiếp lời: “Chị ấy chỉ làm món này cho những người chị quý mến. Vì sức khỏe của chị không còn tốt sau một cú sốc tinh thần nên chị cũng không làm thường xuyên nữa. Thật ra, chúng tôi cũng rất hiếm khi được thưởng thức món nước này.”
Lời của Mân Nhã khiến không khí trở nên im ắng hơn. Nguyên Vũ, vốn ít nói, giờ đây lại là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng: “Cú sốc tinh thần sao? Cô có thể kể thêm không?”
Thái Anh nhanh nhẹn tiếp lời, đầy vẻ tò mò: “Đúng vậy, cô có thể cho chúng tôi biết thêm một chút được không?”
Mân Nhã có vẻ lúng túng, ngập ngừng đôi chút. “Chuyện này… tôi không chắc có nên kể hay không. Nhưng vì mọi người là thần tượng của chị Sa Hạ, có lẽ tôi sẽ tiết lộ một chút. Nhưng các anh phải hứa giữ bí mật nhé!”