Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành

Chương 5: Tình bạn



Nói về người bạn này của Sa Hạ thì Giai Ân là người bạn duy nhất mà cô có, là người bạn từ thuở nhỏ của cô. Hai người họ là hàng xóm của nhau, bố của Sa Hạ và bố của Giai Ân là bạn bè nên hai gia đình rất thân thiết.

Có thể nói họ là thanh mai trúc mã cũng được. Nếu Gia Ân là con trai, chắc hai gia đình đã hứa hôn cho hai người họ từ lâu rồi.

Từ khi còn học mẫu giáo, Giai Ân đã luôn bảo vệ Sa Hạ khi bị bạn bè bắt nạt, và dần dần họ trở nên thân thiết với nhau hơn.

Họ học cùng lớp ở ngôi trường quốc tế, vậy nên mỗi học sinh đều sẽ có một bảng tên bằng nhựa riêng gắn trên đồng phục của mình.

Chỉ vì người cha lơ đễnh của Sa Hạ đã làm vỡ bảng tên, nên mẹ của cô phải chữa cháy bằng cách làm cho cô một bảng tên bằng giấy. Hôm đó đi học, nhóm bạn nam cùng lớp đã trêu chọc

(Sa Hạ và Giai Ân 3 tuổi học mẫu giáo tại Trường Mẫu giáo Quốc Tế)

Sa Hạ đứng đó, ngây người nhìn nhóm bạn nam cười đùa và giễu cợt. Lồng ngực cô như nghẹn lại, đôi mắt cay xè nhưng cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi.

Bảng tên đó, tuy chỉ là tấm giấy đơn giản, nhưng với cô nó rất đặc biệt, vì mẹ đã tự tay làm cho Sa Hạ sau khi bố lỡ làm vỡ cái cũ. Cô biết mẹ đã cặm cụi đêm qua, cắt từng mảnh giấy và tô màu để tấm bảng trông giống hệt bảng tên thật.

Giai Ân đứng chắn trước Sa Hạ, đôi mắt cô ấy như tóe lửa. “An Hùng, trả bảng tên lại cho Sa Hạ ngay!” cô hét lên, giọng đầy giận dữ.

An Hùng nhếch mép, giơ bảng tên lên cao hơn để trêu chọc. “Nếu cậu muốn lấy lại thì đến đây mà lấy!” Cậu ta cười khẩy, ánh mắt đầy thách thức.

Sa Hạ siết chặt tay lại, nhưng chân không nhúc nhích nổi. Giai Ân thì không ngần ngại, lao thẳng tới với tất cả quyết tâm.

Dù cơ thể nhỏ bé hơn An Hùng, cô ấy vẫn cố nhảy lên với lấy bảng tên, nhưng An Hùng nhanh chóng rút tay lên cao hơn khiến Giai Ân hụt mất.

“Cái đồ lùn tịt này, không với tới được đâu!” An Hùng cười hả hê, những tiếng cười vang vọng khắp sân trường.



Nhưng Giai Ân không chịu thua. “Đưa đây ngay, nếu không tớ sẽ mách cô giáo đấy!” Giọng cô đầy uy hiếp, nhưng An Hùng chỉ nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

Những tiếng cười trêu chọc, những lời nói cay độc khiến cô cảm thấy mình như bị đẩy ra ngoài rìa. Sa Hạ biết bảng tên đó trông không đẹp như của các bạn khác, nhưng đó là công sức của mẹ.

Cảm giác bất lực tràn ngập, cô chỉ muốn hét lên rằng: “Dừng lại đi!”

Nhưng trước khi Sa Hạ kịp nói, Giai Ân đã bất ngờ nhảy lên và túm lấy được góc bảng tên. Một tiếng “rắc” vang lên, bảng tên bằng giấy rách toạc ra làm đôi, rơi xuống đất. Cả lớp chợt lặng im.

An Hùng có vẻ hơi bối rối, nhưng rồi lại bật cười: “Thấy chưa, có giấy thôi mà, đâu đáng giá đến thế.”

Giai Ân cúi xuống nhặt những mảnh giấy bị rách, đôi

mắt cô đỏ hoe vì giận dữ và thất vọng. Cô quay lại nhìn Sa Hạ, giọng nghẹn ngào: “Sa Hạ, tớ xin lỗi... Tớ không cố ý...”

Sa Hạ cúi đầu, không nói nên lời. Trong lòng cô vừa đau lòng vừa cảm thấy áy náy vì Giai Ân đã phải đứng ra bảo vệ mình. Cô biết cô ấy chỉ muốn giúp mình, nhưng giờ mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn.

Giai Ân không chịu được nữa, lao vào đánh lộn với An Hùng. Mọi người vào can ngăn không được, đành phải đi tìm cô giáo mới có thể tách hai người họ ra được. Sau khi được cô giáo khuyên bảo, hai người họ cũng bắt tay làm hòa.

Khi nhìn thấy Giai Ân đòi lại tấm bảng tên cho Sa Hạ, cô hạnh phúc vì có người bạn luôn bảo vệ và giúp đỡ. Sau đó, trong khi chờ bảng tên mới của Sa Hạ làm xong, Giai Ân đã bảo mẹ của cô làm luôn cho cậu ấy một cái giống như Sa Hạ để cô không còn bị đám người kia trêu chọc và gọi là kẻ lạc loài nữa.

Cả hai người đều là con một duy nhất nên giống như chị em ruột thịt, luôn chia sẻ cho nhau về mọi thứ. Chỉ khi lên đại học, họ mới tách nhau ra, mỗi người một con đường riêng, một đam mê riêng nhưng không vì vậy mà họ trở nên xa cách.

Ngược lại, càng thân thiết hơn trước. Sau khi Sa Hạ mất đi giọng nói, cô đã tới chuyển đến vùng đất mới các xa thành phố mà cô đang ở cùng gia đình để bắt đầu cuộc sống mới, quên đi những quá khứ đau khổ.

Giai Ân đã chuyển công tác tới gần Sa Hạ để có thể ở bên cạnh cô, cố gắng học thêm thủ ngữ để có thể giao tiếp với Sa Hạ và hiểu được những gì cô muốn nói. Thật hạnh phúc và may mắn khi Sa Hạ có được một người bạn tuyệt vời như vậy.