Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành

Chương 9: Sau buổi Fanmeeting



Đêm khuya ở ký túc xá, sau khi buổi họp fan đầy cảm xúc kết thúc, không khí trong phòng dần trở nên lắng đọng. Các thành viên của HopeLight, tuy đã thấm mệt sau một ngày dài giao lưu với fan, nhưng ai nấy đều mang trong mình những cảm xúc khác nhau.

Thắng Triệt ngồi xuống ghế, tay vẫn còn cầm chai nước, hít một hơi thật sâu trước khi cất tiếng nói:

"Hôm nay, dù mọi người đã rất mệt mỏi, nhưng anh thật sự rất vui. Các fan luôn chào đón và quan tâm đến nhóm một cách nồng nhiệt. Thật lòng cảm ơn mọi người rất nhiều."

Nhân Thành, đang cầm khăn lau mồ hôi, nở nụ cười ấm áp, tiếp lời: "Đúng vậy, các bạn fan thật sự rất dễ thương. Họ luôn dành cho chúng ta những tình cảm đặc biệt. Nhìn vào ánh mắt của họ, anh có thể cảm nhận được sự quan tâm dành cho từng thành viên."

Vũ Tân bỗng nhìn xa xăm, ánh mắt anh có vẻ đăm chiêu hơn thường lệ. "Buổi họp fan hôm nay thật đáng nhớ," anh chậm rãi nói. "Em có để ý một người rất đặc biệt trong đám đông. Cô ấy thật sự xinh đẹp, một vẻ đẹp ngọt ngào nhưng cũng đầy bí ẩn. Nhưng điều làm em bất ngờ nhất là... cô ấy không thể nói chuyện được."

Vũ Tân thở dài một chút, dường như cảm thấy tiếc nuối. "Em thấy cô ấy ra hiệu vài lần, chắc là bằng ngôn ngữ ký hiệu, nhưng tiếc là em không hiểu được."

Nguyên Vũ, người thường ngày ít khi bày tỏ cảm xúc ra bên ngoài, lại có vẻ đồng cảm với Vũ Tân. Anh nhẹ nhàng đưa tay mân mê tấm voucher nhỏ màu trắng, một món quà mà Sa Hạ tặng anh . Đưa lên mũi, anh cảm nhận mùi hương dịu nhẹ, mát lạnh tỏa ra từ tấm phiếu

"Đúng vậy," Nguyên Vũ nói với giọng trầm ấm, "vẻ đẹp của cô ấy thật sự đặc biệt, vừa trong trẻo nhưng cũng rất sâu thẳm, như thể cô ấy đã trải qua nhiều nỗi buồn gì đó trong quá khứ."

Anh dừng lại một chút, đôi mắt như chìm vào ký ức. "Có lẽ đó là lý do mà ánh mắt cô ấy lại thu hút như vậy, không phải chỉ vì ngoại hình, mà còn vì một câu chuyện nào đó cô ấy đang mang theo."

Thái Anh, nhỏ tuổi nhất trong nhóm, ngồi bệt xuống sàn, đôi mắt lấp lánh sự tò mò: "Hôm nay em mới biết anh Nguyên Vũ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu đấy. Anh học ở đâu mà nhanh vậy?"



Cậu thật sự ngưỡng mộ Nguyên Vũ, vì dù vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại luôn âm thầm quan tâm và chăm sóc người khác.

Nguyên Vũ mỉm cười nhẹ, không để lộ quá nhiều về bản thân: "À, chỉ là anh có tham gia hoạt động thiện nguyện thôi. Thỉnh thoảng anh cũng phải học chút ít để giao tiếp với những người không thể nghe hoặc nói được. Mà không có gì đâu, chỉ là những ký hiệu cơ bản thôi."

Dứt lời, anh đứng dậy, duỗi người một cái rồi quay lại nhìn các thành viên. "Thôi, hôm nay mệt rồi, anh đi nghỉ trước nhé. Mọi người ngủ ngon."

Thái Anh tròn mắt nhìn theo, vẫn chưa hết ngạc nhiên trước tài năng của người anh trong nhóm. "Thật ghen tị quá, biết thế em cũng đi thiện nguyện cùng anh để học được ngôn ngữ này. Ai biết đâu em có thể trò chuyện với cô ấy."

Vũ Tân bật cười, đập nhẹ vai Thái Anh: "Thái Anh à, tỉnh lại đi. Ngôn ngữ ký hiệu đâu phải dễ học. Cậu nghĩ anh Nguyên Vũ giỏi chỉ vì ngẫu nhiên sao?"

"Em biết đấy, anh ấy từng được xem là thần đồng khi còn đi học. Nếu không phải đam mê ca hát, có lẽ anh ấy đã trở thành bác sĩ rồi."

Thái Anh nhún vai, nhưng không giấu nổi sự ngưỡng mộ: "Em biết mà, anh Nguyên Vũ rất giỏi. Mà thật sự, nếu anh ấy làm bác sĩ chắc cũng không quá bất ngờ."

Vũ Tân nghiêng đầu cười: "Vậy nên việc học ngôn ngữ ký hiệu với anh ấy chỉ là chuyện nhỏ thôi. Bây giờ, điều em cần làm là đi nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ lung tung nữa."

Thái Anh thở dài, đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi cười toe toét: "Ừ, em biết rồi. Mọi người ngủ ngon nhé!"