“Phúc Tấn, người làm ơn dùng sức, cố gắng nữa lên ạ! Đứa trẻ sắp ra rồi, ngài kiên trì gắng sức!”
Trong phòng truyền ra tiếng hô của bà đỡ, kèm theo là tiếng hét chói tai của một người phụ nữ. Hoằng Lịch đứng trước cửa phòng, lòng nóng như lửa đốt bước tới bước lui, người bên cạnh thấy dáng vẻ này của Hoằng Lịch thì vội vã khuyên can.
Tô Lục Quân nói: “Vương gia, ngài bình tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi ạ. Phúc Tấn hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ bình an sinh quý tử”.
Hoằng Lịch thở dài không nói gì. Hiện tại tâm tình của hắn vô cùng phức tạp. Tuy Phú Sát Lang Hoa chính là Phú Sát Hoàng Hậu đời này, nhưng trong lòng Hoằng Lịch vẫn yêu nhất Hiếu Hiền Hoàng Hậu đời trước.
Kiếp trước, Hiếu Hiền Hoàng Hậu sinh cho hắn hai trai hai gái, cuối cùng chỉ có Hòa Kính công chúa sống đến lúc thành niên. Sau khi Thất hoàng tử Vĩnh tông nhiễm bệnh qua đời, Hiếu Hiền Hoàng Hậu vì quá đau buồn cũng ra đi 3 tháng sau đó, Hoằng Lịch bi thương vô cùng, hận không thể đi cùng Hoàng hậu. Trải qua đời trước quá mức thảm thiết, Hoằng Lịch không bao giờ muốn trải qua lần hai. Dù Lang Hoa không phải bạch nguyệt quang trong lòng hắn như Hiếu Hiền Hoàng Hậu.
Hoằng Lịch thả lỏng nắm tay siết chặt, lúc này mới phát hiện bản thân siết nắm tay mạnh đến mức bầm máu. Hắn ngẩn ngơ nhìn lòng bàn tay, nhất thời không biết nên nói gì.
Đột nhiên, tiếng khóc non nớt truyền tới, tiếp đó là giọng hô mừng vui của bà đỡ: “Sinh rồi, sinh rồi, chúc mừng Phúc Tấn, là bé trai!”
Trái tim Hoằng Lịch treo nãy giờ lập tức bình ổn. Hắn bỏ qua mọi quy củ, nhanh chóng bước vào phòng sinh. Bà đỡ vui vẻ nghênh đón: “Chúc mừng Vương gia, là bé trai!”
Hoằng Lịch vung tay lên: “Phúc Tấn không sao là tốt rồi”.
Lang Hoa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng nét mặt lại tươi cười thỏa mãn: “Vương gia, chúng ta lại có con rồi”.
Khi trưởng nữ của bọn họ c hết non, hai người đau thương tột độ, hiện giờ cuối cùng nàng cũng bình an sinh bé trai thứ hai, hai người lại có chung với nhau một đứa con nữa.
Hoằng Lịch cũng vui mừng cười: “Nàng vất vả rồi”.
Lang Hoa thật sự cảm động, đôi mắt long lanh ngấn nước: “Không vất vả, có thể vì Vương gia sinh hài tử là phúc phận của thần thiếp”.
“Mau truyền lệnh, bà đỡ và các ma ma hỗ trợ hôm nay mỗi người được thưởng 5 lượng bạc”, Hoằng Lịch ra lệnh với Lý Ngọc, “Để bọn họ được hưởng chút ân điển của con ta”.
Lúc sau, mọi người trong viện cũng rời đi.
Cao Hi Nguyệt trở lại phòng của mình, nhịn không được oán giận với Mạt Tâm: “Phúc Tấn đã sinh hai đứa nhỏ rồi, tại sao bụng ta vẫn chẳng có động tĩnh vì vậy?!”
Mạt Tâm trấn an nàng: “Tiểu chủ, ngài mới nhập phủ 3 năm thôi, vẫn còn trẻ, nhất định sẽ có con của riêng mình”.
Cao Hi Nguyệt buồn bực, không phải nàng không được sủng ái, trái lại, Hoằng Lịch rất yêu thích vẻ ngoài xinh đẹp ngây thơ của nàng, thường xuyên tới phòng nàng. Nhưng nàng không hiểu, vì sao Phúc Tấn có thể mang thai tận hai đứa nhỏ mà nàng thì không thể mang thai dù chỉ một đứa.
Rồi không biết nghĩ tới cái gì, nàng đột nhiên cười: “Dù sao thì vị nào đó cũng chưa có con, ta không vội”.
“Vị nào đó” trong miệng nàng chính là Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh.
Lúc trước, khi hai người cùng nhập phủ, Cao Hi Nguyệt từng nghe nói Vương gia phải cầu xin Hoàng Thượng ban ân để cưới được Thanh Anh. Vốn tưởng rằng sau này Thanh Anh sẽ lấn át được nàng, nhưng từ khi vào phủ, rõ ràng Vương gia thích nàng hơn, điều này làm nàng rất đắc ý.
___ Ngươi được Vương gia cầu ban hôn thì sao? Vương gia vẫn thích ta hơn, ban thưởng cho ta nhiều hơn ngươi, tới phòng ta cũng nhiều hơn so với tới phòng ngươi.
Cao Hi Nguyệt nhìn Mạt Tâm, sắc mặt ngầm tán đồng: “Ngươi nói cũng đúng, sớm muộn gì ta cũng sẽ có con”.
Mạt Tâm cũng cười đáp: “Vâng, tiểu chủ đa tài đa nghệ, tính tình lại rất tốt, Vương gia sao có thể không thích ngài. Chuyện này không gấp được, nói không chừng ngày nào đó ngài đột nhiên sẽ có thôi”.
Cao Hi Nguyệt giấu không được tươi cười: “Chắc chắn là thế”.
*
Mấy năm qua, trong phủ của Hoằng Lịch lại nạp thêm người mới. Không nói đến Tô Lục Quân cùng Kim Ngọc Nghiên, có một người chắc chắn phải nói qua, đó là Kha Lí Diệp Đặc Hải Lan.
Hải Lan vốn là một tú nương trong phủ. Có một ngày Hoằng Lịch say rượu, không biết sao lại đẩy Hải Lan lên giường. Sau khi tỉnh rượu hắn vô cùng phiền não, nhìn Hải Lan câm lặng rơi lệ, hắn chỉ cảm thấy bản thân đúng là thứ khốn nạn. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, còn có thể làm gì nữa?
Hoằng Lịch quyết định phải chịu trách nhiệm với hành động của mình. Hắn nói với Hải Lan, nếu Hải Lan đồng ý, hắn có thể đưa Hải Lan ra khỏi phủ, gả nàng cho một người trong sạch đáng tin. Đồng thời, hắn sẽ có hậu đãi với người nhà Hải Lan.
Ai ngờ lúc này Thanh Anh đột nhiên xuất hiện: “Vương gia, nếu để Hải Lan rời phủ gả cho người khác, e rằng không ổn”.
Hoằng Lịch nhíu mày: “Có gì không ổn?”
“Hải Lan đã là người của Vương gia, nếu gả cho người khác, chỉ sợ sẽ bị nhà chồng coi thường”.
Hoằng Lịch thấy khó hiểu: “Xem ai dám coi thường người của Vương phủ, lẽ nào nàng muốn xin chỉ dụ của Hoàng Đế mới yên tâm?”
Thanh Anh vẫn tỏ vẻ thản nhiên bình tĩnh: “Chỉ sợ sau khi nhà chồng tương lai của nàng ấy biết mọi chuyện sẽ đối xử khắt khe với nàng ấy”.
Hoằng Lịch suy nghĩ một lúc, Thanh Anh nói cũng có lý. Vì thế, hắn lại nghĩ ra biện pháp khác: “Vậy ta đưa nàng ấy vào miếu làm ni cô, đồng thời ban thưởng thêm cho nàng được chứ”.
Thanh Anh lắc đầu: “Vương gia, thế này vẫn không ổn…”
Thanh Anh chưa nói xong đã bị Hoằng Lịch ngắt lời, hắn thật sự không có kiên nhẫn đôi co với nàng, hỏi: “Vậy nàng có cách gì?”
“Thiếp thân cho rằng, cách ổn thỏa nhất là để Hải Lan nhập phủ, cho nàng ấy trở thành cách cách của ngài”.
Dù Hoằng Lịch đã sống hai kiếp cũng chưa từng nghe yêu cầu quái lạ như thế. Gả chồng hoặc làm ni cô, lựa chọn nào cũng tốt hơn so với làm cách cách trong Vương phủ, không phải sao? Thậm chí hắn còn bắt đầu hoài nghi, có phải Thanh anh có thâm thù oán hận gì với Hải Lan hay không. (Dưới thời Thanh, thiếp thất cấp thấp của các hoàng tử đôi khi cũng được gọi là “cách cách”)
Giọng Hải Lan vẫn nức nở, nàng run run đáp: “Nô tì… Nô tì nghe theo lời của Thanh phúc tấn”.
Hoằng Lịch:………………
Không ngờ đầu óc của cô nàng tú nương này cũng giống hệt như Thanh Anh!!
Giọng hắn đều đều: “Nếu ngươi thật sự muốn như thế, vậy cứ ở lại trong phủ làm cách cách đi”.
Hải Lan quỳ xuống tạ ơn: “Tạ Vương gia ân điển”.
Hoằng Lịch thật sự không muốn nhìn thấy hai con người kì quái này nữa, phất tay áo bỏ đi.
“Hải Lan mau đứng lên”, Thanh Anh nâng Hải Lan đang quỳ trên nền đất đứng dậy, “Uất ức cho ngươi quá!”
Hải Lan vẫn khóc thút thít: “Thiếp thân đa tạ Thanh phúc tấn cầu tình…”
Bên này vẫn đang trình diễn tiết mục tỉ muội tình thần, còn trong thư phòng, vẻ mặt Hoằng Lịch không rõ hỉ nộ, nhìn đám cung nữ thái giám quỳ mọp bên dưới hỏi: “Ta chỉ muốn biết, vì sao Trắc phúc tấn biết hành tung của ta?”
“Ngay đến chuyện đêm qua ta nghỉ ngơi ở đâu cũng biết, có phải sẽ có một ngày, đến thích khách cũng sẽ biết bổn vương làm gì hay không?!”
Hoằng Lịch cầm ấm trà trên bàn ném mạnh xuống đất. Ấm trà lập tức vỡ thành năm bảy mảnh, nước trà nóng b.ắ.n lên mặt Vương Khâm và Lý Ngọc. Hai người bọn họ cứng đờ người không dám động đậy.
Hoằng Lịch bình tĩnh lại, nhìn Lý Ngọc đang quỳ trên nền đất, đúng là kẻ không biết chủ tử của mình là ai.
“Lý Ngọc, ngươi tự chịu phạt 50 bản, nếu sau khi đánh xong còn xuống được giường thì cút sang chỗ Thanh phúc tấn làm việc. Bên người bổn vương không cho phép có kẻ ăn cây táo rào cây sung”.