Tiếng thút thít của cô làm hắn sực tỉnh khỏi đoạn hồi ức cũ. Hắn cau nhẹ mày cất tấm ảnh lại vào hộc bàn, sau đó mở miệng hỏi lớn:
- Em đang đứng ngoài đó?
Cô bật dậy, lau lau những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhưng càng lau nước mắt càng nhiều, cô ôm mặt chạy vào phòng tắm, khóc hồi lâu.
Hắn hỏi mãi cũng không có ai trả lời nên chỉ biết bất lực nằm đợi. Rất lâu sau đó mới thấy cô bước vào, mặt còn đẫm những giọt nước mát lạnh.
Hắn tinh tế nhận ra đôi mắt đỏ ngầu của cô, còn nhận ra cả đôi bàn tay chuẩn bị bê khay thức ăn đi đang run rẩy từng cơn. Cô còn không nhìn hắn lấy một cái, bê khay lên rồi trở lại ra ngoài.
Suốt hôm đó, không thấy cô vào phòng lần hai.
Sáng hôm sau...
Hắn giật mình mở mắt, phát hiện bên mình không có ai nằm như những buổi sáng khác.
Hắn bắt đầu cao giọng gọi cô, nhưng chẳng có ai đáp lại. Đến lúc cảm thấy bản thân có chút nổi giận thì cánh cửa phòng bật mở. Trúc Lam đứng đó, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, không mở miệng nói bất cứ điều gì.
- Em vừa đi đâu?
...
- Có biết ở ngoài kia nguy hiểm lắm không?
...
Sự im lặng của cô làm lửa giận càng thêm cháy lớn. Hắn hít sâu một hơi kìm nén lại, gọi cô tới bên cạnh.
Cô bước tới, đôi mắt vẫn như ngàn lưỡi dao cắm phập vào hắn.
- Thái độ của em lúc này là ý gì?
...
- Em giận dỗi tôi?
...
- Em dám dùng thái độ này để...
- Tại sao lại không? Tôi cũng là con người, ông cũng là con người, tôi và ông đều cùng một loài. Vậy nên không việc gì tôi phải sợ ông cả!
Dục Mạc Sâm cũng bắt đầu bừng bừng sát khí, trong mắt loé lên tia thuốc súng:
- Hổ và thỏ đều là động vật, tại sao thỏ lại phải bỏ chạy mỗi khi gặp hổ? Bởi vì hổ là chúa sơn lâm, còn thỏ chỉ là con vật yếu đuối thấp bé mà thôi!
Nếu là bình thường, cô đã sợ và không thể cãi lại hắn. Nhưng lúc này không như thế nữa! Cô trái lại không những không sợ hắn, mà còn cảm thấy nên chọc giận hắn thì hơn.
- Ông không phải là hổ, tôi không phải là thỏ!
Cô quay lưng bỏ ra ngoài, mặc hắn rơi vào khoảng không thâm trầm đáng sợ.
Hắn không hiểu cô tại sao lại như thế.
Nhưng việc cô dám đấu khẩu với hắn như vậy làm hắn thật sự phát điên!
Mấy ngày sau đó cả hai không hề nói với nhau câu nào, ngoại trừ những lúc cần thiết thì họ cũng chẳng gặp nhau.
Hai người sống chung một nhà mà khoảng cách lại xa như cả đại dương.
Mối quan hệ của hai người cũng dần dần hình thành một vết nứt.
Như những gì đã nói, sau một tuần hắn đã trở lại tổ chức mặc cho vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Cô lại trở về làm cô gái của lúc trước, một mình sống trong căn nhà nhỏ ngoài rìa thành phố.
Một thời gian nữa hắn không về.
Không sao cả! Cô cảm thấy mọi chuyện có lẽ nên dừng lại ở một mức độ nào đó thì tốt hơn!
Đã dặn lòng không được để tâm nữa, nhưng cô vẫn không chịu được mà chạy vào phòng lục tìm tấm hình của người con gái đó.
Kết quả có chịu đau đớn cũng do bản thân gánh chịu.
Hồ Trúc Lam run run cầm tấm ảnh lên, một màn sương mỏng làm nhoè đi nụ cười tươi tắn của cô gái trong ảnh.
Thật sự rất giống! Giống đến kì lạ!
Nhất là đôi mắt này...
Cô đưa tay lên rờ nhẹ vào khoé mắt mình, cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.
Nếu không nhờ nó, có lẽ cô sẽ không bao giờ được người đàn ông kia để mắt đến!
Cô hiểu rồi! Người hắn yêu là cô gái trong hình, nhưng có lẽ vì một lí do gì đó mà cô ấy đã mất. Sau này hắn vô tình gặp cô trong buổi mua bán người ở chợ đen, thấy cô giống cô ấy cho nên đã mua và cưới cô về làm vợ!
Cô cười nhạt nhẽo, nụ cười ngấm mùi khổ đau đến cùng cực. Cũng dễ hiểu thôi!
Cô cũng chỉ là một kẻ thế thân!
Mọi hạnh phúc cũng như chờ đợi, mọi sự dịu dàng và những nụ hôn nồng cháy...tất thảy đều là dành cho cô gái này! Cô, đơn giản chỉ là nơi để hắn gửi gắm những thứ đó thôi!
Hỡi cô gái đang ở thiên đàng! Cô liệu có thấy vui vì những điều này?
Những cánh thư được gửi vào trong mây, mang theo bao nhiêu dấu yêu của một người đàn ông chung tình si mê.
Mà mấy chữ đó, đâu phải của cô đâu?
Nếu đã như vậy, cô còn chấp mê bất ngộ tiếp tục ở bên hắn làm gì?
Một lần chấm dứt tất cả, có phải sẽ bớt đi bi thương không?
Chính bản thân cô cũng không hiểu sao bản thân lại khóc yếu đuối thế này. Hắn từng nói thỏ chỉ là một con vật yếu đuối thấp bé, bây giờ chính cô cũng trở thành kẻ như vậy!
Hồ Trúc Lam! Tại sao mày phải khóc?
Khóc vì bản thân chỉ là một dụng cụ?
Hay khóc vì một Dục Mạc Sâm đã nỡ lòng lừa dối cô?
Hôm đó cô đã nghĩ rất nhiều và rất kĩ. Cô muốn chấm dứt! Cho dù hắn không đồng ý cô cũng sẽ quỳ xuống mà van xin hắn phải chấm dứt!
Cô mệt! Cô không muốn mình là con rối!
Phải khoảng chừng nửa tháng sau hắn mới về lại nhà. Cô đang ngủ mê man trên ghế, nghe tiếng động thì lập tức bật dậy, dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cô một lần, sau đó xoay lưng định bỏ đi thì bị cô níu lại.
Cô nói muốn li hôn!
- Lí do?
- Tôi và ông không có tình cảm, hôn nhân này sớm muộn cũng tàn!
- Nói dối!
Cô biết không thể giấu được một con người từng đắm mình dưới làn mưa cuộc đời như hắn nên đành nói ra sự thật:
- Cầu xin ông! Xin ông đừng xem tôi như một vật thế thân!
Hắn bước tới gần, nhìn thấy trên tay cô là tấm ảnh vô cùng quen thuộc. Đột nhiên hắn ngộ ra một điều, vài giây sau mới có phản ứng.
Đột nhiên hắn phụt cười một cái làm cô hết sức hoang mang. Dục Mạc Sâm vững chãi bước đến bên cô, ngang nhiên bắt trọn cô vào lòng rồi nhếch môi:
- Con thỏ ngây thơ! Hoá ra bao lâu nay là em ghen với em gái tôi sao?