Dưới vòi hoa sen, Hee Joo cúi xuống nhìn cơ thể trần trụi của mình, đột nhiên nhớ lại những bức ảnh mà chồng yêu cầu. Hai tai cô bất giác đỏ ửng.
“Chỉ có điên mới chụp lại mấy thứ đó!”
Hee Joo dùng khăn lau mái tóc ướt một cách lộn xộn.
Trở về phòng ngủ, cô bắt đầu đọc thông báo phỏng vấn ở văn phòng tổng thống, lâu lắm rồi mới lại luyện tập ngôn ngữ ký hiệu. Trong khi tập luyện, cô bật video của Baek Sa Eon. Thói quen lâu năm đúng là khó mà bỏ được.
Đó là một thói quen xấu.
“—Về những nghi vấn, cơ quan công tố đang tiến hành điều tra nghiêm ngặt...”
“Nghi vấn... điều tra nghiêm ngặt đang được tiến hành...”
Cô học chưa đủ trôi chảy, từ ngữ cũng sai.
Có lẽ do những câu này không phải ngôn ngữ thường dùng, nên động tác tay của cô không theo kịp tốc độ trong video. Hee Joo nhíu mày, lắc cổ tay. Gần đây, mọi thứ đều không thuận lợi.
Sự bực bội vô cớ ấy khiến cô ngã xuống giường. Không biết từ lúc nào, cô đã ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, Hee Joo cảm thấy một luồng hơi lạnh, cô kéo chăn lên.
“Cái gì vậy?”
Không phải là chiếc chăn mềm mại, mà là thứ gì đó…
“…Sao mà cứng thế?”
Hee Joo lần mò, sờ vào một vật gì đó cứng như đá, mơ màng mở mắt. Cô giật mình đến mức ném mạnh thứ đó ra xa.
“Ái da.”
“...!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, hình như còn kèm theo cả tiếng bật cười khe khẽ.
“Tìm không thấy em, nên tôi đành phải tới đây.”
Thứ mà cô kéo không phải chăn, mà là một bàn tay to lớn.
“Chăn cũng không đắp, đèn cũng không tắt.”
Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Hee Joo. Một tay anh đút túi quần, trên cổ tay vẫn còn treo chiếc áo khoác.
Người đàn ông lười biếng đứng đó, trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi. Trên truyền thông, anh lúc nào cũng xuất hiện không chút sơ hở, nhưng về đến nhà lại trở nên uể oải như vậy?
Hee Joo nhìn sắc mặt anh, ngồi dậy.
“Tỉnh rồi thì đi theo tôi.”
“Hả?”
Cô mở to mắt, anh bổ sung:
“Qua phòng tôi ngủ.”
“...!”
“May là tôi không bế em sang như vác hành lý.”
Anh nheo mắt nói nhỏ, giọng nói và mí mắt nặng trĩu như thể cực kỳ kiệt sức.
“Nếu em thật sự không muốn, thì mang theo cái gối yêu thích của mình cũng được.”
Baek Sa Eon quay người bước đi. Ánh mắt anh nhìn cô như thể sẽ bế cô sang thật, khiến Hee Joo vội vàng chạy theo.
Băng qua hành lang trông như một phòng trưng bày, họ bước vào căn phòng ngủ tối mờ, mùi xạ hương tràn ngập trong không khí. Người đàn ông vừa gỡ cà vạt vừa nhìn cô với vẻ hờ hững.
“Trông cứ như quả trứng vậy.”
Hee Joo bị lời nói bất ngờ làm cho sững sờ.
“Người khác nói cũng nghe lời như vậy sao?”
“...”
“Bảo đến thì đến, bảo đi thì đi.”
Anh cau mày, quăng chiếc cà vạt đi. Ánh mắt ngạo mạn của anh chứa cả trách móc lẫn chút tự trách. Đôi mắt anh, lặng lẽ như đang cháy âm ỉ, trông thật xa lạ.
Người đàn ông bước vào phòng thay đồ, rất nhanh, lúc ra ngoài anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ. Áo ở đâu không thấy nữa.
Nhìn bờ vai dày hơn cô tưởng tượng, phần eo thon dần cùng với cơ bụng rõ nét, đầu óc Hee Joo như choáng váng. Cô cúi gằm mặt xuống.
“Từ khi em chạy theo Hong In Ah khắp nơi, tôi đã không ưa em rồi. Có vẻ như em học được vài thói xấu. Học sinh tiểu học và trung học lẫn lộn với nhau, quả nhiên là...”
Anh đột ngột vén chăn lên, ra hiệu cho cô nhanh chóng vào trong.
“Ở cái tuổi đáng lẽ ra phải làm bài tập về nhà, nhưng lại dính vào mấy cái thói quen xấu.”
Tiếng anh lải nhải bên tai, nhưng Hee Joo không thể tập trung nghe được bởi cơ thể trần trụi kia.
Chui vào trong chăn, bao quanh cô không phải là mùi chăn gối đệm giường, mà là mùi hương của Baek Sa Eon. Tim cô đột nhiên đập loạn nhịp.
“Tôi mong em có thể từ từ trưởng thành theo độ tuổi của mình, chậm rãi mà lớn lên. Nếu có thể, hy vọng em sẽ dừng lại ở giai đoạn đó lâu hơn một chút. Vì tuổi thơ luôn ngắn ngủi đến mức khiến người ta cảm thấy nó thật hư vô.”
“……!”
“Ngay cả tiếng nói cũng không còn, nếu như cả tuổi thơ cũng bị đứt đoạn, chẳng phải là quá oan ức sao?”
Anh tạch một tiếng tắt đèn.
Lời trách móc sắc bén ấy, trong bóng tối xuyên thẳng vào tâm hồn Hee Joo. Một bên giường nặng nề lõm xuống khi anh đặt lưng lên. Các ngón tay của Hee Joo cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Lẽ nào việc anh đứng từ xa quan sát, lén nhìn và thất vọng thì sẽ tốt hơn cô ư?
Khi anh vượt qua ranh giới và tiến gần hơn, Hee Joo cảm thấy cả người mình dường như vừa trải qua cơn choáng váng chưa từng có. Cô chỉ muốn trốn chạy. Trong một tích tắc, cái bóng khổng lồ kia bao trùm lấy cô.
“… Nhưng, ngay cả khi đã gặp nhau rồi, sao em lại đụng phải loại người đó?”
Đầu gối anh chen vào giữa hai chân cô, làn da chạm khẽ trở nên nóng rực.
“Lúc nào cũng chọn những kẻ khiến người khác phiền lòng.”
Ánh mắt anh nhìn xuống Hee Joo, vừa căng thẳng vừa lạnh lẽo.
“Tôi chỉ là vì buồn chán nên mới giúp em giải bài toán, đúng không?”
Giọng nói trầm khàn của anh lướt qua tai cô.
“Hong Hee Joo, đến cả việc mắt mình mọc dưới lòng bàn chân cũng không biết. Một kẻ có vấn đề về việc kiểm soát cơn tức giận, nhiều nhất cũng chỉ là một tên tội phạm biến thái.”
Anh giận dữ đưa đầu qua.
Trong bóng tối, từng đường nét lông mày, sống mũi, đường viền hàm của anh trở nên rõ ràng và rung lên từng chút.
“Nhất định là em cũng đang hưởng thụ lắm đúng không?”
“……!”
“Hong Hee Joo, chắc chắn em cũng đã chơi rất vui đúng không?”
A…
Một tiếng rên kỳ lạ phát ra từ cổ họng cô.
Dù kẻ tống tiền đã làm Baek Sa Eon tức giận như vậy, anh cũng không hề chất vấn Hee Joo. Dù chính anh đang giận như vậy, nhưng cũng không hé một lời rằng “tại sao trong tay kẻ tống tiền có ảnh của em.”
Hee Joo ngơ ngác ngước mắt lên nhìn anh.
‘Chẳng lẽ anh ấy muốn bảo vệ ký ức của mình sao?’
Trong khoảnh khắc đối mặt với nhau, không ai nói với ai lời nào. Cuối cùng, anh là người phá vỡ bầu không khí trước.
Người đàn ông cáu kỉnh, áp trán vào cơ cổ của cô.
“Vẫn còn phảng phất mùi sữa dưỡng thể…”
Anh lẩm bẩm những câu không rõ ràng.
Ngay sau đó, Baek Sa Eon bật dậy và quay trở lại chỗ của mình. Anh quay lưng lại với cô, vẻ cố chấp rõ rệt.
“Đừng lại đây.”
‘… Gì cơ?’
Hee Joo chớp mắt. Trong lòng vẫn còn đọng lại những dư âm bất ngờ.
“Tôi chưa từng ngủ cùng ai bao giờ.”
“……!”
“Nếu trong lúc ngủ em đè phải tôi, đừng nhịn, cứ đánh tôi thẳng tay.”
Hee Joo ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hoàn toàn quay đi của anh. Xương sống lõm sâu và những cơ bắp săn chắc khẽ rung lên theo từng nhịp thở.
Anh quay lưng lại với cô, như thể từ chối cô.
Rõ ràng có thể nhìn thấy rất rõ ràng…
‘Tại sao…’
Sự lạnh lùng mà cô luôn cảm nhận, tại sao hôm nay lại khiến lòng ngứa ngáy như vậy.
Sự từ chối của anh, giống như một tình yêu chưa từng được nhận, len lỏi vào tâm hồn cô.
‘… Chúc ngủ ngon.’
Đây là một đêm thật kỳ lạ.
Nếu thật sự tổ chức đám cưới, liệu cảnh tượng có giống thế này không? Không phải là ký tên lên bản hợp đồng, mà là tổ chức một buổi lễ thực sự——
Hee Joo mặc chiếc váy dạ hội màu hạnh nhân, ngồi trên chiếc ghế nhung.
Là một phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu, cô luôn chỉ mặc những bộ trang phục không có màu sắc nổi bật, để bàn tay mình được hiển thị rõ ràng hơn.
Hôm nay là lễ kỷ niệm 70 năm của nhật báo Chungwoon. Các nhân vật chính trị và kinh doanh tề tựu đông đủ.
‘Thật không quen chút nào…’
Chiếc váy dạ hội rực rỡ như hoa đào, ôm sát cơ thể, khiến Hee Joo cảm thấy không thoải mái. Cô không kìm được, đưa tay chạm vào cổ mình, nhớ lại chuyện tối qua.
Người đàn ông đã cảnh báo cô không được đến gần, cuối cùng chính anh là người cả đêm trở mình trằn trọc, trời chưa sáng đã thức dậy đi làm.
Hee Joo cũng tương tự, thần kinh căng thẳng vì những âm thanh nhỏ nhặt.
“Mệt quá…”
Lúc này, từ cửa vọng lại tiếng thì thầm của các nhân viên, như từng đợt sóng lướt qua.
Anh mặc một bộ vest đen cao cấp.
Chiếc áo sơ mi không chút nhăn nhúm, cà vạt chỉnh tề, đầy vẻ trang trọng và thanh lịch.
Baek Sa Eon hoàn toàn phớt lờ những người lén lút giơ điện thoại lên chụp ảnh, thẳng bước tiến về phía cô.
Trông anh như một diễn viên đang tham dự lễ trao giải, cũng giống như một chú rể vừa bước vào sảnh cưới.
“Hong Hee Joo.”
“……!”
Tiếng gọi dịu dàng kéo Hee Joo trở về thực tại, cô lập tức đứng dậy.
Người đàn ông trước mặt khẽ nhướn mày, mái tóc được chải gọn gàng càng làm anh thêm phần tuấn tú.
Hee Joo với mái tóc ngắn bồng bềnh xếp tầng, đôi khuyên tai nhỏ sát tai và bộ lễ phục ôm sát làm tôn lên vòng eo và đường cong nơi hông.
Ánh mắt của anh từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng lại ở chiếc túi xách mà cô đang siết chặt trong tay.
‘Chẳng lẽ… anh ấy phát hiện ra gì đó sao?’
Nhịp tim của Hee Joo đột nhiên tăng tốc, như thể trong túi cô đang giấu một khẩu súng.
‘Mình đã mang theo chiếc điện thoại dùng để đàm phán…!’
Nhìn ánh mắt khẽ nheo lại của anh, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Trời lạnh thế này, để lộ cổ và vai ra ngoài. Rốt cuộc là ai chọn cái mảnh vải này vậy….”
Ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua một vòng, khiến toàn bộ nhân viên trong cửa hàng lập tức đứng hình.
“Lấy một chiếc khăn choàng đi.”
“Gì ạ?”
Người quản lý cửa hàng đẩy gọng kính, bối rối hỏi lại.
“Bên ngoài lạnh.”
“À…!”
“Ai lại để cô ấy ra ngoài thế này?”
“Dạ, cái… cái đó…!”
Người quản lý vội vàng ra hiệu cho các nhân viên.
Không lâu sau, một nhân viên từ đâu đó nhanh chóng mang đến một chiếc khăn lông trắng và choàng lên vai Hee Joo.
“Như vậy được chưa ạ?”
Người quản lý dè dặt hỏi, Baek Sa Eon khẽ nghiêng đầu một chút.
“…….”
“…….”
Hee Joo bị bầu không khí áp lực đè nặng, cúi đầu xuống.
Ánh mắt cô dừng lại giữa chiếc cà vạt chỉnh tề và yết hầu của anh. Cô không biết vẻ mặt anh lúc này vô cảm đến mức nào, nhưng yết hầu nổi bật kia khẽ chuyển động chậm rãi.
“Như một quả trứng cút vậy.”
Anh từ nãy giờ…
Rốt cuộc là đang khen hay chê đây.
Dù nổi tiếng với phong cách thẳng thắn, câu nói này vẫn khiến người ta không thể hiểu nổi ý anh là gì.