Trên đường về nhà.
“……”
“……”
Vừa lên xe, Hee Joo đã gục xuống ghế ngủ say. Cô ôm chặt túi xách, cảnh giác mở mắt nhìn xung quanh, rồi lại cúi đầu chìm vào giấc ngủ. Trong hơi thở của cô phảng phất mùi hương nhẹ nhàng của rượu champagne.
Baek Sa Eon chỉnh lại đầu cô đang lắc lư sang hai bên, rồi cẩn thận thắt chặt dây an toàn cho cô.
“……”
Lúc này, anh rút điện thoại từ túi áo, nhìn vào màn hình cuộc gọi đã kết thúc, ánh mắt lạnh như băng.
“406…”
Ngay từ đầu, anh đã có kế hoạch tiết lộ nội tình với tên bắt cóc. Nhưng, không phải vào thời điểm đó, cũng không phải theo cách đó.
“Ban đầu, mình chỉ định bịa ra một câu chuyện để kéo gần khoảng cách…”
Nhưng khi kẻ đe dọa đột nhiên bắt đầu hạ thấp Hee Joo, mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Nếu lúc đó anh cũng tham gia vào việc trách mắng Hee Joo, có lẽ tình hình đã khác đi.
Baek Sa Eon nhìn vào cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, nghiến chặt quai hàm. Nhưng anh không thể chịu được.
“Thật chết tiệt…”
Ngay khi anh đang cau mày suy nghĩ, điện thoại bất ngờ rung lên. Trong tiếng rung đột ngột đó, Baek Sa Eon lập tức nhận cuộc gọi, ánh mắt vẫn hướng về phía Hee Joo.
Đầu dây bên kia, khi anh còn chưa kịp nói, một giọng nói gấp gáp đã ngắt lời anh.
“Anh Baek! Đã tìm ra rồi, tìm ra rồi!”
“Từ từ nói.” Anh hạ thấp giọng, tránh làm Hee Joo thức giấc, đồng thời cẩn thận vén lọn tóc rơi xuống mặt cô ra sau tai.
“Là kẻ đe dọa! Anh biết không, cuộc gọi kéo dài hơn 10 phút, nhờ vậy chúng tôi đã định vị thành công. Theo dõi đã thành công!”
Giọng phấn khích của trợ lý truyền tới, nhưng Baek Sa Eon chỉ khẽ nhướn mày. Cuộc gọi thật sự kéo dài đến 10 phút? Đó không phải là sai lầm mà hắn thường mắc phải.
“Ngay gần đây thôi, chính là khách sạn mà anh đã đến hôm nay ở tiểu khu Gongdong!”
“Cái gì?”
Ánh mắt của Baek Sa Eon cuối cùng cũng rời khỏi Hee Joo.
“Có vẻ như là một người trong số những người tham gia sự kiện của nhật báo Chungwoon ngày hôm nay.”
“……”
Anh bật cười lạnh lùng. Đây thực sự giống như một trò đùa ác ý. So với người lương thiện, Baek Sa Eon đã quen đối phó với tội phạm hơn. Nhưng 406 lại khác biệt, là một tồn tại đặc biệt mà anh càng lúc càng muốn tiêu diệt. Tên này cố ý nhắm vào điểm yếu mà anh luôn muốn che giấu, đúng là bậc thầy của trò đùa ác độc.
Baek Sa Eon quyết định tự mình điều tra danh sách khách mời, nhân viên tạm thời và nhân viên chính thức tại sự kiện, để tìm ra điểm chung.
“Tiến độ xử lý giọng nói bị biến đổi thế nào rồi?”
Baek Sa Eon trầm giọng hỏi.
“À, về việc đó… Đó không phải là một giọng nói biến đổi bình thường, mà là âm thanh đã được mã hóa. Dù không dễ xử lý, nhưng chúng tôi đang giải mã từng lớp một.”
Anh chỉnh lại chiếc khăn choàng bị tuột xuống của Hee Joo, nhưng vẻ lo âu trên khuôn mặt vẫn chưa tan biến.
Sau khi đưa Hee Joo về nhà, Baek Sa Eon lập tức đến văn phòng. Trong văn phòng tối đen, vẫn còn vài nhân viên chưa rời khỏi bàn làm việc. Vừa bước vào, Park Do Jae, với khuôn mặt mệt mỏi, đã theo sát anh, trên tay cầm một chồng báo cáo.
“Anh Baek, cảnh sát đã thông báo gì với anh chưa?”
“À…”
Đang cởi áo khoác, Baek Sa Eon khựng lại. Vì bận rộn với sự kiện của nhật báo Chungwoon, anh đã giao việc này cho trợ lý xử lý. Vấn đề liên quan đến cha ruột của Hee Joo, vốn dĩ anh cũng không đặt quá nhiều hy vọng, chỉ đơn giản báo án theo thủ tục. Nhưng lúc đó—
Baek Sa Eon nhớ lại dáng vẻ của Hee Joo khi cô đang gọi điện trên lan can. Cô thực sự đã giữ điện thoại sát tai.
Như thể đang tìm kiếm điều gì đó đã bị bỏ qua, ánh mắt của anh trở nên sắc bén. Người đàn ông đứng trong văn phòng, trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi mở miệng.
“998가4568.”
“Gì cơ?”
“Biển số xe cảnh sát. Tôi cần đoạn video từ camera hành trình vào khoảng 3 giờ chiều ngày 14 tháng 10.”
Chỉ thị này có vẻ rất bất ngờ.
“Đột ngột thế, có chuyện gì…” Trợ lý nghiêng đầu, đầy thắc mắc, nhưng Baek Sa Eon thản nhiên nói.
“Tôi muốn xem khuôn mặt của vợ tôi.”
“Gì cơ?”
“Có vấn đề gì sao?”
Trợ lý Park há miệng định nói, nhưng lại không thốt ra lời nào.
Toàn bộ thẻ lưu trữ của camera hành trình trên các xe tuần tra và xe đội hình sự đã bị một chương trình hack của Cục Tình Báo Quốc Gia kiểm soát.
“Tôi cần bao nhiêu phút?”
Baek Sa Eon lạnh lùng thúc giục.
Dưới ánh mắt sắc bén của anh, trợ lý Park vội vã trở về vị trí của mình.
Nhưng ngay khi quay lưng lại, Park Do Jae lập tức xóa bỏ vẻ mặt ngơ ngác vừa rồi, thay vào đó là một biểu cảm lạnh lẽo như biến thành một con người khác.
(Lời dịch giả: Phản diện lên sàn rồi sao, OMG, anh trợ lý với biểu cảm ngơ ngác đáng yêu mà tôi luôn tin tưởng huhuhu)
『Làm ơn cho tôi xuống xe.』
『Gì cơ?』
『Không được nữa rồi, xin hãy cho tôi xuống xe tại đây.』
Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt của Baek Sa Eon. Đây là gì?
Khuôn mặt anh cứng đờ. Baek Sa Eon nhìn chằm chằm vào hình ảnh Hee Joo trên màn hình, không rời mắt.
『Cô nghĩ xe cảnh sát là taxi sao?』
『Xin cho tôi xuống xe, tôi cầu xin anh.』
『Nhưng… giữa con đường lớn thế này, làm sao mà…』
『Chỉ cần tôi xuống xe là được, mọi thứ sẽ ổn thôi.』
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
『Làm ơn, tôi cầu xin anh, tôi xin anh mà… Ọe…』
Hình ảnh Hee Joo điên cuồng đập cửa xe, thậm chí dùng chân đạp mạnh, rơi vào trạng thái hoảng loạn nghiêm trọng. Đồng thời, tiếng hét của cô vang lên rõ ràng:
『Cho tôi xuống xe, làm ơn đi mà.』
“Ha…”
Anh đưa tay nắm lấy sau cổ, làm đổ ly cà phê trên tay. Chất lỏng nâu tràn ra, thấm ướt đống tài liệu trên bàn, biến thành một mảng đen ngòm.
Nhưng Baek Sa Eon hoàn toàn không nhận ra điều đó. Đôi mắt rực lửa của anh chỉ tập trung vào màn hình trước mặt.
Hong Hee Joo biết nói?
Cô ấy biết nói?
Rốt cuộc là từ khi nào?
Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt đang cứng đờ của mình, đôi mắt run rẩy kịch liệt không thể nào bình tĩnh lại. Chuyện này là sao…
Dù tay áo đã bị cà phê thấm ướt, anh vẫn không bận tâm. Anh nhấn nút phát lại video.
Khuôn mặt anh vẫn còn hiện rõ nét sốc và biến dạng kỳ lạ.
『Không được nữa rồi, xin hãy cho tôi xuống xe.』
『Không được nữa rồi, xin hãy cho tôi xuống xe.』
『Không được nữa rồi, xin hãy cho tôi xuống xe.』
Đó là giọng nói trong trẻo, không lẫn tạp chất.
Anh ép mình nghe đi nghe lại giọng nói của Hee Joo.
Nhưng dù có lặp lại bao nhiêu lần, anh vẫn không thể tin nổi.
Người con gái gần như cả đời luôn khép chặt đôi môi, làm sao có thể phát ra âm thanh? Làm sao giọng nói đó lại mềm mại, yếu ớt, mong manh đến vậy?
“Ha…”
Ngón tay anh lại nhấn nút phát lại.
『Không được nữa rồi, xin hãy cho tôi xuống xe.』
『Không được nữa rồi, xin hãy cho tôi xuống xe.』
『Không được nữa rồi, xin hãy cho tôi xuống xe.』
Đôi mắt của người đàn ông dán chặt vào đôi môi của Hee Joo trong video, lộ rõ sự cố chấp đến mức kỳ quái.
Hai mươi năm.
Hai mươi năm trời.
Khoảng thời gian dài đằng đẵng mà Hong Hee Joo luôn giữ im lặng.
Có lẽ chính vì điều đó mà anh chưa bao giờ nghi ngờ chứng mất ngôn ngữ của cô. Nhưng bây giờ, cảm giác như vừa bị một viên gạch nặng nề nện thẳng vào gáy, khiến anh tê dại cả người.
Trong nền video, bài hát pop nhẹ nhàng vang lên:
『You can ring my be-e-ell…』
Baek Sa Eon lắng nghe tiếng nhạc nền đó, một lần nữa phát lại đoạn video.
Suốt cả đêm, anh cuối cùng phải chấp nhận một sự thật:
Hong Hee Joo biết nói.
Lông mày anh cau lại chặt đến mức không giãn ra được.
Khi ánh sáng ban mai chiếu vào, Hee Joo gần như hét lên vì bất ngờ tỉnh giấc.
“――!”
May mắn thay, âm thanh bị kẹt trong cổ họng của cô biến thành một cái hắt xì dữ dội.
‘Tại sao, tại sao lại như vậy…’
Đứng bên giường, Baek Sa Eon không biểu lộ cảm xúc, cúi xuống nhìn cô.
So với đôi mắt trống rỗng như không thuộc về con người của anh, điều đáng sợ hơn chính là tư thế bất động của anh. Không cách nào đoán được anh đã đứng đó từ khi nào.
Mặc dù anh vẫn mặc bộ đồ giống như ngày hôm qua, nhưng có vài chi tiết đã thay đổi. Chiếc cà vạt biến mất, và trên ống tay áo của anh dính đầy những vết bẩn.
Chuyện gì đã xảy ra tối qua, tại sao vẻ ngoài chỉn chu của anh lại trở nên nhếch nhác như vậy?
Hee Joo đưa tay che lấy cổ mình đang đỏ ửng và cố gắng giữ khoảng cách với anh. Nhưng đôi mắt của Baek Sa Eon vẫn lặng lẽ dõi theo từng cử động của cô.
“Hong Hee Joo, ngủ có ngon không?”
“……”
Giọng điệu của anh chẳng giống như đang hỏi thăm, mà mang theo một luồng giận dữ khó hiểu.
Nhận ra sự bất thường, Hee Joo nhíu mày. Cô không trả lời, và anh khẽ cười lạnh.
“À—cảm giác này còn tệ hơn tôi tưởng.”
Anh bật cười khẽ, đưa tay xoa thái dương.
Giữa hàng chân mày của anh xuất hiện một nếp nhăn nhỏ, như thể đang chịu đựng một cơn đau đầu dữ dội.
“Tôi luôn nghĩ rằng Hong Hee Joo là một người trầm lặng—”
Anh nói thêm, giọng điệu dường như đặc quánh lại.
Sau đó, ánh mắt anh dừng lại ở đôi môi của cô.
“Bắt đầu từ khi bị chấn động nhỉ.”
“……!”
“Muốn thử không?”
Anh liếm môi dưới, đôi mắt mệt mỏi chớp nhẹ, như đang cân nhắc điều gì.
“Tôi luôn nghĩ trên đời này chẳng có bí mật nào mà tôi không biết, nhưng hôm nay thì bị một cú tát đau đớn.”
Anh tựa đầu vào tường, lẩm bẩm: “Thật tệ hại.”
“Hong Hee Joo cũng biết cách chọn người đấy.”
Anh quỳ lên giường, rồi nặng nề nằm xuống. Trên người anh thoảng ra hương thơm nhè nhẹ của cà phê.
Hee Joo vội vàng muốn rời khỏi giường, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cổ chân cô bị anh giữ chặt.
Sức mạnh đó lớn hơn cô tưởng, khiến cô không thể nhúc nhích.
Anh kéo cổ chân cô, duỗi thẳng chân cô ra, sau đó đắp chăn lên cho cô.
“Hong Hee Joo nhát gan… mà lại biết cách chọn người như vậy, thật khiến tôi…”
Anh nửa nhắm mắt, thì thầm những lời nguyền rủa. Sau đó, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào Hee Joo đang cứng đờ.
“Đúng là một cái miệng đắt giá.”
Hee Joo chỉ ngẩn người nhìn anh, không biết phải nói gì.